Ông ấy gấp không chờ nổi mà bóc thư ra. Ông cụ Phương liền đưa đèn dầu lên để nhìn. Trên thư toàn là chữ, khiến cho ông ấy nhìn mà có chút quáng mắt, hơn nữa có vài chữ còn trông rất lạ. Đối với một người chỉ được học qua lớp xoá nạn mù chữ như ông ấy mà nói thì việc đọc thư là một chuyện rất gian khổ.
“Ông Ngô, ông xem cho tôi trong thư viết cái gì vậy?” Ông cụ Phương tức giận đến mức nhét giấy viết thư vào trong tay ông cụ Ngô, còn mắng: “Đồ bất hiếu, đã nói viết thư đừng viết quá nhiều chữ, đừng viết văn hoa nhiều, không biết những chữ mà cha nó biết mới được nửa sọt hay sao!”
Phong thư này là con trai của ông cụ Phương gửi tới. Mấy ngày nay ông liên hệ được với người trong nhà vì vậy thường xuyên viết thư gửi đồ.
Ông cụ Ngô đeo kính viễn thị lên, chậm rì rì mà nhìn lên. Phía trước đều là kể chuyện nhà, còn có việc riêng trong nhà. Về sau lại chờ đội trưởng Hoàng đi rồi thì mới đọc thư cho ông Phương nghe, nhưng nhìn đến phía sau, đôi mắt ông cụ lập tức sáng lên, mặt đầy vui mừng.
“Sao? Có chuyện vui gì sao?” Ông cụ Phương vội hỏi.
“Chuyện cực vui, Ông Phương, ông được về thành phố rồi!”
Ông cụ Ngô còn vui sướng hơn cả bản thân được trở về thành phố. Hóa ra trên thư nói, đã xin được suất cho ông cụ Phương, mọi thủ tục liên quan đang được xử lý. Nếu thuận lợi thì trước năm mới là ông cụ Phương có thể trở về thành phố để đoàn viên với cả nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT