Phương Đường cười lạnh, nói: “Ông dạy tôi lễ nghĩa gì? Tôi vừa sinh ra thì ông ngay lập tức đưa tôi về nông thôn sống với bà nội. Mười lăm năm qua, ông với mẹ tôi đã đến thăm tôi được mấy lần? Một cái bàn tay có bao nhiêu ngón còn đếm chưa hết. Sau khi bà nội qua đời, mấy người đón tôi lên thành phố để làm bảo mẫu không công, mọi chuyện trong nhà đều do một tay tôi làm, ngay cả giường ngủ tôi còn không có. Buổi tối, tôi phải trải chiếu ra ngủ, buổi sáng phải lập tức dọn đi. Mỗi người các người đều có phòng riêng có giường ngủ, chỉ có mình tôi là người ngoài. Ở trong nhà, không có chỗ dành cho tôi dù là nhỏ nhất.”
“Thành tích học tập của tôi không tốt, nhưng đó cũng không phải lý do để mấy người ngược đãi tôi. Nếu mấy người đã không thích tôi, thì ba năm trước đừng đón tôi về thành phố làm gì, đó cũng không phải vì danh tiếng tốt của mấy người sao? Ba năm này, tôi ở nhà làm trâu làm ngựa, ngay cả rau xanh cũng không dám ăn nhiều, mặc toàn quần áo cũ của Phương Lan để lại, ăn cũng toàn ăn cơm thừa canh cặn. Mấy người nếu bất kỳ ai thấy không vui thì lập tức lấy tôi ra để trút giận. Đó là nhà của mấy người, không phải nhà của tôi. Tôi ở trong mắt của các người chỉ là một loại hàng hóa có thể bán được với giá cao mà thôi. Bán cho nhà giám đốc nhà máy để đổi lại lợi ích cho mấy người. Ông đừng đứng trước mặt tôi mà ra vẻ bậc cha chú, loại người không biết xấu hổ như ông không xứng đáng!”
Phương Đường mang toàn bộ những uất ức trong hai đời ra để chửi bới một hơi. Nhìn thấy Phương Tử Đông giận tái mặt, thở hổn hển, trong lòng cô vô cùng thoải mái.
Nếu không phải sợ bị bị chỉ trích, cô còn muốn tát cho tên súc sinh già này một cái cái. Một tên súc sinh già mặt dày vô liêm sỉ đang muốn mua danh chuộc tiếng có mặt mũi nào mà dám dạy dỗ cô!
Bạch An Kỳ dỏng tai lên nghe, biểu cảm có chút kỳ quái. Cô không ngờ thân thế của Phương Đường lại thảm như vậy. Chẳng trách tất cả quần áo cô mặc đều là quần áo cũ, còn tồi tàn hơn cả con gái ở nông thôn.
Cô ta liếc mắt nhìn Phương Tử Đông với vẻ khinh thường. Bản thân ăn mặc rất chỉnh tề, mới nhìn vào ai cũng nghĩ là người có học thức có văn hoá, tại sao lại có tư tưởng cổ hủ như thế chứ?
Mẹ cô ta nói không sai. Kẻ bạc tình đều là những người đọc sách, người càng đọc sách nhiều thì lương tâm càng ngày càng xấu. Chắc chắn cha của Phương Đường là loại người như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play