Phương Đường cũng nhìn anh ta, cơ thể cô run rẩy theo bản năng, lúc trước cô đã bị Triệu Vỹ Kiệt tra tấn và ngược đãi, nỗi sợ hãi của cô đối với tên khốn này đã khắc sâu vào xương tủy và sẽ không thể xóa bỏ trong một thời gian ngắn được.
Tang Mặc cảm nhận được người phụ nữ này sợ Triệu Vỹ Kiệt.
“Tôi về đây.”
Phương Đường quay người và vội vàng bước đi, khi đi ngang qua Triệu Vỹ Kiệt, cô cố tình tránh xa, nhưng Triệu Vỹ Kiệt đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Anh buông ra!”
Phương Đường cố gắng vùng vẫy, nhưng Triệu Vỹ Kiệt rất khỏe nên cô không thể thoát ra được, cánh tay của cô vẫn còn đau vì bị kéo, cô chắc chắn chỗ đó đã bị bầm tím.
“Đường Đường, cô đừng quên, cô là đối tượng của tôi, không nên dây dưa với người đàn ông khác.” Triệu Vỹ Kiệt nghiêm mặt cảnh cáo, cô dám dây dưa với người đàn ông khác trước mặt anh ta, con khốn này đúng là làm anh ta thiếu kiên nhẫn.
“Ai là đối tượng của anh? Anh đừng có mà không biết xấu hổ, dù tôi có gả cho lợn hay chó thì cũng sẽ không bao giờ lấy một tên lưu manh như anh, buông tôi ra!”
Phương Đường giận sôi máu, kiếp trước Triệu Vỹ Kiệt chính là lì lợm la liếm như vậy, để hủy hoại thanh danh của cô, những người khác cũng mặc kệ cô có tình nguyện hay không, họ chỉ nói rằng cô không giữ đạo làm vợ, đã có đối tượng rồi thì nên tuân thủ bổn phận, ngay cả ba mẹ cô cũng nói như vậy.
Nhìn thấy sự việc sắp xảy ra giống như lúc trước, Phương Đường vừa gấp vừa sợ, nước mắt chảy xuống. Triệu Vỹ Kiệt cực kỳ đắc ý, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm vặn vẹo, anh ta cảm thấy Phương Đường ngày càng xinh đẹp, khóc lên cũng đặc biệt quyến rũ.
“Buông cô ấy ra!”
Tang Mặc không muốn xen vào việc của người khác, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Phương Đường rơi xuống, đôi chân của anh không còn nghe lời nữa, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì anh đã ném Triệu Vỹ Kiệt ra ngoài rồi, quăng ngã anh ta như một con chó.
“Tao nói chuyện cùng với đối tượng kết hôn, mày xen vào làm cái gì, ông đây đánh chết mày!”
Triệu Vỹ Kiệt hét lớn một tiếng, rồi lao tới, anh ta muốn giết chết tên nhóc này, không phải chỉ có một khuôn mặt đẹp trai thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người đâu? Ba của anh ta là giám đốc nhà máy kìa.
Tang Mặc không cần dùng nhiều sức mà đá chân một cách thoải mái, Triệu Vỹ Kiệt lại ngã dập mông, hồi lâu không đứng dậy được, đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt.
“Triệu Vỹ Kiệt, tôi nói rõ cho anh nghe, nếu anh còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ chém chết anh!”
Phương Đường chạy ra ngoài, giật lấy con dao làm bếp từ tay thanh niên trí thức trẻ đang nấu ăn rồi lao tới trước mặt Triệu Vỹ Kiệt và ấn nó vào cổ anh ta, chỉ cần dùng một chút lực thì da liền rách ra và máu sẽ bắt đầu chảy.
Con dao nhà bếp này vừa được mài nên nó rất sắc.
“Phương Đường, cô buông dao ra đi, có chuyện gì thì từ từ nói, ba mẹ cô đã đồng ý, nhà tôi sẽ giúp cho chị cô vào được đại học Công Nông Binh, cho em trai cô trở thành nhân viên chính thức, ba cô cũng có việc làm, cô đừng có mà không biết tốt xấu.”
Triệu Vỹ Kiệt cố tình nói ra những lợi ích mà gia đình anh ta đã hứa với nhà họ Phương, thực ra thì những lợi ích này đều chưa được thực hiện, đó chỉ là lời hứa bằng miệng, chờ đến khi Phương Đường gả qua, thì nhà họ Triệu mới thực hiện.
“Ba mẹ tôi đã hứa với anh thì anh cứ cưới mẹ tôi hoặc chị gái tôi, dù anh cưới ai cũng không sao, nhưng đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi và anh sẽ cùng nhau chết!”
Phương Đường dùng sức càng nhiều, máu chảy ra càng nhiều, trong mắt cô đều thù hận, cô rất muốn giết chết tên súc sinh này, kiếp trước cô đã giết chết tên khốn nạn này rồi, nếu lại tiếp tục dây dưa như vậy nữa, cô sẽ thật sự giết anh ta thêm một lần nữa.
“Đường Đường…… Đừng xúc động, buông dao xuống trước đã!” Cuối cùng thì Triệu Vỹ Kiệt cũng luống cuống, ánh mắt của Phương Đường kia quá kinh người khiến anh ta hốt hoảng. Anh ta mới hai mươi mốt tuổi thôi, anh ta còn chưa muốn chết.
“Ai cho phép mày gọi Đường Đường, không được gọi!”
Phương Đường cũng không buông dao phay ra, ngược lại lại càng hướng vào trong một chút, Triệu Vỹ Kiệt sợ tới mức run rẩy, một mùi chua khai vọt ra, mọi người đồng thời nhìn về phía đũng quần của anh ta thì đã thấy ướt đầy đất.
Anh ta bị dọa sợ đến mức tè ra quần rồi.
Vốn dĩ không khí đang khủng bố giương cung bạt kiếm, bởi vì một bãi nước tiểu này mà lập tức thả lỏng ra, có người còn cười ra tiếng.
Triệu Vỹ Kiệt vừa xấu hổ vừa hận vừa sợ, anh ta không ngờ Phương Đường mềm mại như vậy, khi mạnh mẽ lên thì sẽ tàn nhẫn đến thế. Con mẹ nó, sớm biết thế thì anh ta sẽ không chơi lạt mềm buộc chặt, cứ trực tiếp ngủ với con khốn này ở trong nhà máy cho xong. Với vị trí giám đốc nhà máy của cha anh ta, anh ta có ngủ cũng là ngủ miễn phí, người nhà họ Phương cũng chẳng dám đánh một quả rắm.
“Phương Đường, cậu buông dao ra trước, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm xằng bậy mà!”
Trương Vệ Hồng nghe được động tĩnh nên chạy tới khuyên, Văn Tĩnh và Bạch An Kỳ đều bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, đứng xa xa mà không dám tới gần, sợ bị ngộ thương.
Phương Đường cắn chặt môi, đôi mắt đã đỏ lên, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn, thân thể cũng đang run rẩy. Tướng mạo của Triệu Vỹ Kiệt trước mắt thay đổi, biến thành người đàn ông biến thái bị liệt nửa người của kiếp trước. Tuy rằng nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, nhưng tên khốn này lại có thể nghĩ ra vô số phương pháp tra tấn cô như dùng tàn thuốc lá để dí vào tay cô, hất bát nước sôi nóng bỏng lên người cô. Dường như mỗi ngày đều sẽ phát sinh, thậm chí còn đổ đồ ăn vào thùng rác rồi bắt cô ăn.
Khi đó cô quá yếu đuối, đến cả phản kháng mà cũng không dám. Chỉ có chuyện mua thuốc diệt chuột là hành động dũng cảm nhất của cô.
Nhưng hiện tại cô không sợ.
“Tao giết mày, thằng khốn, dám bắt nạt tao……”
Kiếp trước lẫn lộn với kiếp này, ký ức của Phương Đường xuất hiện hỗn loạn, thần trí cũng có chút hồ đồ, chỉ nghĩ đến việc mình muốn giết Triệu Vỹ Kiệt.
“Đừng, Phương Đường, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa!”
Triệu Vỹ Kiệt sợ hãi, một cử động cũng không dám mà liên tục cầu xin, nhưng con dao lại càng ngày càng ấn mạnh xuống, cơn đau nhức làm anh ta chảy nước mắt, chỉ biết nhắm mắt lại chờ chết.
“Xoảng.”
Dao phay bị người khác cướp đi rồi ném xuống đất, là Tang Mặc.
Anh nắm cổ tay Phương Đường rồi hơi dùng lực một chút là tay cô buông lỏng ra, anh cũng đã đoạt được dao phay. Phương Đường không còn sức lực mà dựa vào người Tang Mặc, thân thể run rẩy mãnh liệt, khóc như hoa lê trong mưa, nhìn thấy mà thương.
Vào giây phút khi cô dựa vào, Tang Mặc liền theo bản năng muốn đẩy ra. Anh không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, đặc biệt là phụ nữ phiền toái. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Phương Đường, tay muốn đẩy người ngừng ở trên không trung ba giây, sau đó co lại rồi gãi gãi da đầu, sau đó lại buông ra.