Trương Vệ Hồng cau mày, ‘cả ngày cô ta không làm việc, đều là Tang Mặc phụ trách cuốc đất, thế mà chân cô ta vẫn đau sao?
Phương Đường này quá yếu đuối và không có tinh thần chịu khó làm việc gì cả.
Sau này nhất định phải dành thời gian để nói chuyện chân tình với Phương Đường mới được. Nếu đã về nông thôn thì nên học tập những người già ở đây, chịu khó chịu khổ, cần cù chăm chỉ tham gia vào hoạt động lao động tập thể, không thể cứ luôn lười biếng được.’
Tang Mặc im lặng đứng ở bên cạnh, không nói gì, anh cũng nhìn thấy những chấm xanh xám, nhưng không ngờ Phương Đường lại di chuyển nhanh hơn anh, ‘người phụ nữ này làm việc không giỏi, nhưng lại khá có năng lực ở phương diện này.’
Khi mọi người đã đi hết, Phương Đường lén nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, sau đó mới nhấc chân lên, nhặt vé lên và nhìn kỹ hơn, Phương Đường vui mừng khôn xiết.
“Là một tấm phiếu vải, có mười mấy thước đấy.”
Phương Đường cười đến mức hai mắt đều cong, thứ hiếm nhất đối với người dân nông thôn chính là phiếu vải, mười thước có thể làm thành cả một bộ quần áo, nhất định có rất nhiều người muốn có, vừa đúng lúc có thể đổi lấy cơm và trứng cho hai ông già.
Ánh mắt Tang Mặc trở nên kinh ngạc, lần trước con thỏ tự sát, lần này tấm phiếu đột nhiên xuất hiện, tất cả đều là do người phụ nữ này, anh không cho rằng đây là vận may của mình, mấy năm nay anh cũng chưa từng nhặt được một đồng tiền nào cả.
Chẳng lẽ người phụ nữ phiền toái này chính là người may mắn trong truyền thuyết sao?
Anh phải khẳng định nếu là thật thì anh sẽ đi theo người phụ nữ này mỗi ngày, nếu cô nhặt được cái gì đó tốt, thì anh cũng có thể hưởng ké.
Tang Mặc đang định nói, mỗi người một nửa, thì Phương Đường liền nhét hết phiếu vào tay anh: “Anh có thể đổi những tấm phiếu này với dân làng để lấy một ít gạo và trứng, như vậy có thể bổ sung dinh dưỡng cho ông Phương với ông Ngô rồi.”
Chưng 10: Nếu anh còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ chém chết anh
Tang Mặc sửng sốt, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt nói: “Là cô nhìn thấy trước, nên chỉ cần chia cho tôi một nửa là được rồi.”
“Tôi đưa nó cho ông nội Phương và ông nội Ngô, anh không cần phải khách sáo với tôi đâu.”
Phương Đường vừa nói xong liền nghĩ ra một biện pháp hay, cô đưa tay ra, lộ ra những vết phồng rộp máu kinh khủng, đáng thương nói: “Nếu không thì sau này anh giúp tôi làm việc được không? Lần sau nếu lại nhặt được thứ gì tốt thì tôi sẽ đưa hết cho anh.”
Có hệ thống ở đây, cô cũng không lo sẽ không có đồ tốt.
Ánh mắt Tang Mặc lóe lên, cố ý hỏi: “Cô thường xuyên nhặt được đồ sao?”
“Đúng vậy, tôi rất may mắn, anh thấy có được không?”
Sắc mặt Phương Đường không hề thay đổi mà thừa nhận, nhưng thật ra thì từ nhỏ đến lớn một xu cô cũng chưa từng nhặt được.
“Được.”
Tang Mặc đồng ý, đúng như anh nghĩ, người phụ nữ phiền phức này thật may mắn, làm anh không khỏi chờ mong điều tốt đẹp đến vào lần sau.
“Vậy chúng ta coi như là hợp tác, chúng ta bắt tay đi!”
Phương Đường mỉm cười xinh đẹp, Tang Mặc do dự một lúc rồi nhanh chóng bắt tay cô, không chạm vào cô dù chỉ một giây.
“Độ thiện cảm là 10, độ thân mật là 5, ký chủ cố lên!” Âm thanh máy móc của hệ thống càng vui vẻ hơn, ký chủ có tiến bộ lớn, làm nó có một loại cảm giác kiêu ngạo như mẹ già.
Phương Đường càng cười càng vui hơn, chỉ trong một ngày đã tăng nhiều như vậy, cứ đà này thì trong vòng nửa năm là xong rồi.
“Càng về sau, thì độ thiện cảm sẽ càng khó tăng lên, ký chủ không cần phải kiêu ngạo quá mức!” Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở.
Phương Đường lập tức tỉnh táo, nụ cười tắt ngấm, bình tĩnh đi theo Tang Mặc, chẳng mấy chốc đã tiến vào ký túc xá, rất nhiều thanh niên trí thức đang nấu ăn, khói bốc lên nghi ngút, mùi hương của cơm tỏa ra tràn ngập.
“Chờ tôi một chút.”
Phương Đường đi vào ký túc xá lấy sữa mạch nha, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy giọng nói của Bạch An Kỳ: “Rõ ràng là tôi để trong túi, lúc làm việc tôi còn lấy ra xem mà, không đúng, lúc kết thúc công việc vẫn còn mà, sao bây giờ lại không thấy nữa.”
“Có thể nó rơi ở trên đường thì sao? Sao cậu không thử đi tìm xem?” Trương Vệ Hồng nói.
“Tôi vừa mới đi tìm, nhưng nó không có ở đó.”
Bạch An Kỳ sắp khóc, đó là mấy tấm phiếu mười lăm thước vải, có thể đổi được rất nhiều trứng, cô ta chỉ có bấy nhiêu phiếu thôi, nếu làm mất thì sẽ không còn nữa, cô ta sẽ phải chờ rất lâu nữa thì mẹ cô ta mới gửi qua cho.
“Phương Đường, trên đường cô có nhìn thấy tấm phiếu nào không?” Trương Vệ Hồng hỏi.
“Phiếu gì? Không có, ai làm mất vậy?”
Vẻ mặt Phương Đường rất bình tĩnh, lúc đầu cô có chút áy náy vì không biết kẻ xui xẻo bị mất phiếu là ai, nhưng bây giờ cô không hề áy náy chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Tôi làm mất phiếu, có phải cô đã nhặt được đúng không?”
Bạch An Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, cô ta có cảm giác những tấm phiếu đó đã bị Phương Đường nhặt được.
Phương Đường trợn mắt, giễu cợt nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi nhặt được? Ai biết được cô có thật sự làm mất không? Hay là do cô cố ý muốn gây sự!”
“Chắc chắn là cô, Phương Đường, trả lại phiếu cho tôi!”
Bạch An Kỳ tức giận đến mức lao tới muốn lục soát thân thể Phương Đường.
Phương Đường không thể chịu đựng được cô ta nữa nên đã đẩy mạnh cô ta ra khiến Bạch An Kỳ ngã xuống đất, đầu gối của cô ta đập vào ghế, đau đớn khiến cô ta bật khóc.
“Cô cho rằng đây là nhà cô sao? Người khác đều phải chiều chuộng cô sao? Nếu còn vô cớ tạt nước bẩn vào người tôi thì tôi sẽ xé nát miệng cô ra đấy!”
Phương Đường chỉ vào mặt Bạch An Kỳ, chính trực mắng cô ta. Dù có bị lục soát cô cũng không sợ, tấm phiếu thuộc về Tang Mặc, mà Bạch An Kỳ lại không thể lục soát Tang Mặc được.
Dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận, cô sẽ không lấy đồ của người khác, nhưng cô có thể yên tâm thoải mái mà lấy đồ của Bạch An Kỳ.
“Các người đều đang bắt nạt tôi, hu hu... Tôi muốn về nhà...”
Bạch An Kỳ che mặt khóc, khóc như nhà có cha mẹ đã chết vậy. Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều cố gắng an ủi cô ta, nhưng họ càng cố gắng khuyên nhủ Bạch An Kỳ thì cô ta càng khóc thương tâm hơn, Phương Đường cười nhạo, nói: “Đồ thần kinh!”
Tìm được sữa mạch nha, Phương Đường lấy ra đi đến ký túc xá bên cạnh. Tóc Tang Mặc đang ướt, vừa mới tắm xong, quanh năm anh đều tắm nước lạnh, thói quen này đã được mấy năm rồi.
“Cho anh!”
Phương Đường đưa sữa mạch nha cho anh.
Tang Mặc mặt không biểu cảm nhận lấy, không hề cảm ơn, đây là phần thưởng cho việc làm của anh, là một sự trao đổi bình đẳng, lát nữa sẽ đưa cho ông Ngô và ông Phương.
Triệu Vỹ Kiệt tình cờ đi vào phòng, nhìn thấy Phương Đường và Tang Mặc đứng cùng nhau, hai người thoạt nhìn rất thân mật, sắc mặt anh ta nhất thời tối sầm lại, chẳng lẽ người phụ nữ này đã tiếp cận được với Tang Mặc rồi sao?