Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục ra đồng làm việc. Ba tên lưu manh lại đến, vừa nhai hạt dẻ vừa nhìn về phía thanh niên trí thức, chủ yếu là nhìn Phương Đường, cũng sẽ nhìn Bạch An Kỳ vài lần. Trong bốn cô gái thanh niên trí thức, hai người họ là đẹp nhất.
Bạch An Kỳ bị nhìn đến bực mình. Cô ta nhặt một hòn đá ném về phía tên lưu manh, chống nạnh mắng: “Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt chó của anh ra!”
Hòn đá rơi xuống cách tên lưu manh hơn chục mét, thậm chí còn không bắn nổi bụi. Nhưng ba tên lưu manh lại cười cợt nhả, còn cố tình tiến lại gần hơn, bọn họ chỉ mong có người đến chọc ghẹo.
“Ai da, cô không nhìn tôi thì sao biết tôi đang nhìn cô? Rõ ràng là cô nhìn tôi trước, không phải là cô thích tôi đấy chứ?” Mặt Rỗ cười cợt nhả trêu chọc.
“Có cái rắm ấy. Cũng không tự soi vào nước tiểu xem gương mặt rỗ của anh thế nào, chó còn chẳng thèm ngó nữa kìa!”
Bạch An Kỳ vừa tức vừa buồn nôn, chửi ầm lên, nhưng lại vô tình chọc đúng chỗ đau của Mặt Rỗ. Hồi nhỏ hắn bị đậu mùa gặp gió nên trên mặt toàn là vết rỗ loang lổ. Từ nhỏ đến lớn, hắn phải chịu đựng rất nhiều sự chế giễu mỉa mai, nên hận nhất chính là bị người ta nhắc đến gương mặt rỗ của mình.
“Chó còn chẳng thèm ngó mà cô còn nhìn. Đồng chí nữ như cô còn hèn hạ hơn cả chó, vừa khéo kết hợp với tôi thành một đôi!” Mặt Rỗ càng tức giận càng cười cợt nhả hơn, nhưng lời nói lại rất cay độc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play