Trương Vệ Hồng tức giận đen mặt, liếc nhìn Bạch An Kỳ, quay lại giường của mình với vẻ mặt âm trầm. Bạch An Kỳ hừ một tiếng, chế giễu: “Có người đúng là tưởng mình là cây hành, ngày nào cũng quản đông quản tây. Rốt cuộc là họ Quản hay họ Quan vậy?”
“Cô... Sau này các cô sẽ hối hận!”
Trương Vệ Hồng rất uất ức, rõ ràng cô ta là vì muốn tốt cho bạn cùng phòng, nhưng không ai cảm kích, còn nói những lời quái đản châm chọc cô ta, thật là không biết điều.
“Còn chưa biết ai hối hận đâu. Không phải là cô muốn biểu hiện tốt để được giới thiệu vào Đại học Công Nông Binh à? Hừ, nói cô ngu ngốc mà còn không chịu nhận. Vào Đại học Công Nông Binh thì có liên quan gì đến việc biểu hiện tốt hay không? Quan trọng là nhà cô có cửa hay không, cha mẹ cô có quan hệ mạnh hay không, hiểu chưa?”
Bạch An Kỳ nói với vẻ vênh vang đắc ý, bởi vì cô ta vừa nhận được thư của mẹ, nói rằng gia đình đã liên lạc với bộ phận chỉ tiêu của Đại học Công Nông Binh rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì mùa xuân sang năm cô ta sẽ được vào đại học.
Trương Vệ Hồng đáng ghét này, ngốc nghếch như con trâu già cày ruộng. Cô ta muốn đợi đến lúc được giới thiệu, hừ, thật là ngu ngốc không thể tả!
“Đừng tưởng ai cũng như cô, tôi tin vào sự công bằng của lãnh đạo!” Tâm trạng Trương Vệ Hồng chìm xuống, nhưng cô ta vẫn không muốn thừa nhận Bạch An Kỳ nói đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT