Mặt đội trưởng Hoàng sa sầm, tức giận mắng: “Chân không gãy, tay không gãy, xin nghỉ cái gì? Vết thương nhỏ xíu mà yếu ớt như vậy, đi gọi người dậy, không đến coi như vắng mặt!”

Trương Kiến Thiết đi gọi người. Không lâu sau, Triệu Vỹ Kiệt mặt ủ mày chau đi ra, chỗ sưng trên đầu đã được rửa sạch, vết thương đã đóng vảy, còn hơi sưng, trông càng giống con cóc ghẻ.

“Bạch An Kỳ đâu?”

Đội trưởng Hoàng càng đen mặt hơn. Ngày đầu tiên đã đến trễ, thanh niên trí thức từ thành phố đến thật là phiền phức, việc nặng không làm được, còn gây thêm một đống phiền toái, đặc biệt là thanh niên trí thức nữ xinh đẹp, càng phiền phức hơn.

“Còn đang ngủ.” Phương Đường lớn tiếng trả lời.

Trương Vệ Hồng vừa định mở miệng muốn nói đỡ giùm Bạch An Kỳ, nghe vậy đành im lặng. Trong lòng cô ta rất khó chịu, Phương Đường này quá thiếu tinh thần đoàn kết hữu ái, sau này phải cố gắng giảng giải cho cô mới được.

Mặt đội trưởng Hoàng đen như than, tức giận mắng: “Bạch An Kỳ coi như vắng mặt. Tôi nói lại lần nữa, nếu đã đến đây rồi thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Đừng mang những thói hư tật xấu ở thành phố đến đây, ngoan ngoãn làm việc, không được phép giở trò khôn vặt!”

Nhóm thanh niên trí thức nơm nớp lo sợ nghe dạy bảo, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt nhiệt huyết lúc mới đến của họ.

Bây giờ trong thôn vẫn làm việc tập thể, thanh niên trí thức cùng làm việc với người dân trong thôn. Đội trưởng Hoàng phân công nhiệm vụ cuốc đất, mỗi người phải cuốc xong một thửa đất. Nhưng mà đất có lớn có nhỏ, Phương Đường được chia cho thửa đất cực kỳ lớn. Cô biết là đội trưởng Hoàng cố ý, cũng lười tranh cãi, tranh cãi chỉ khiến đội trưởng Hoàng càng ghét cô hơn.

“Hôm nay phải cuốc xong, nếu không sẽ bị trừ công điểm!”

Đội trưởng Hoàng không nể nang chút nào, nhìn Phương Đường một cái thật sâu, rồi chắp tay sau lưng bỏ đi. Cô gái này xinh đẹp nhất, nhất định phải cố gắng lao động cải tạo, đỡ phải cả ngày gây chuyện thị phi.

Phương Đường không sợ hãi, cô rất giỏi làm việc nhà nông. Cuốc đất thôi mà, không có gì to tát.

Nhưng mà…

Mới cuốc được mấy cái, lòng bàn tay cô đã nổi lên một cái mụn nước lớn, còn bị vỡ ra khiến cô đau rát, đau đến mức cô chảy nước mắt.

Phương Đường không hiểu nổi, rõ ràng cô không yếu đuối đến vậy, sao tay lại mỏng manh dễ tổn thương như thế?

Còn cả nước mắt nữa, cứ động một tí là lại chảy ra, khiến cô trông như rất hay khóc vậy, thật ra cô không yếu đuối đến thế!

“Làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt long lanh như nước mùa thu!” Hệ thống nhắc nhở.

Những thứ hệ thống định ra tất nhiên đều thuộc tinh phẩm. Làn da trắng mịn như tuyết sao có thể sử dụng để làm việc, đó là để cho ‘boss lớn’ âu yếm.

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu muốn khóc bao nhiêu thì khóc, nếu không thì làm sao thể hiện được vẻ yếu đuối đáng thương, làm sao có thể khiến ‘boss lớn’ thương xót?

“Bạn có thể thu hồi nhiệm vụ này không? Tôi phải làm việc, nếu không làm sẽ không có cơm ăn, sẽ chết đói đó.” Phương Đường ôn tồn thương lượng với hệ thống.

“Xin hãy nhờ ‘boss lớn’ giúp đỡ việc cuốc đất, hoàn thành trước khi mặt trời lặn!”

Hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ.

Phương Đường chớp mắt, nhìn sang bên cạnh. Đó là mảnh đất của Tang Mặc, còn lớn hơn mảnh đất của cô. Tang Mặc đang thoăn thoắt cuốc đất, chỉ một lúc đã cuốc được một phần ba.

“Đường Đường, tay cô bị phồng rộp rồi, để tôi xem.”

Triệu Vỹ Kiệt tiến đến, vừa đến đã táy máy tay chân với Phương Đường.

“Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi!”

Phương Đường giơ cuốc lên, nếu tên khốn kiếp này còn muốn dây dưa nữa thì cô sẽ cuốc cho anh ta một cái.

Triệu Vỹ Kiệt nhìn cô với ánh mắt u ám, dằn mặt: “Phương Đường, chị gái cô còn chưa lên đại học, em trai cô cũng chưa được chuyển chính thức đâu.”

“Liên quan gì đến tôi, có bản lĩnh thì khai trừ cả cha mẹ tôi đi. Cút. Tránh xa tôi ra, nếu không tôi giết anh đó!”

Phương Đường không kiềm chế được cơn giận dữ, giơ cao cái cuốc định đập xuống. Triệu Vỹ Kiệt hoảng sợ lùi liên tục, ngã sõng soài, vô cùng chật vật.

“Tôi có thể kiếm được chỉ tiêu tuyển dụng. Nếu cô muốn về thành phố thì phải nghe lời một chút.”

Triệu Vỹ Kiệt không ngờ Phương Đường lại nóng tính đến vậy, bèn hạ giọng dỗ danh. Anh ta còn chưa chiếm được nên không nỡ bỏ cuộc.

“Cút!”

Phương Đường vung một nhát cuốc vào giữa hai chân Triệu Vỹ Kiệt, chỉ cách chỗ hiểm yếu của anh ta vài phân. Triệu Vỹ Kiệt tái mặt, suýt chút nữa thì hương hỏa nhà họ Triệu đã bị đứt đoạn rồi.

Đồ đê tiện cho thể diện mà không biết điều, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách anh ta không thương hương tiếc ngọc.

“Lại là các người, còn ồn ào nữa thì cút hết về thành phố cho tôi!”

Đội trưởng Hoàng đi đến, phạt mỗi bên mười roi, càng không có ấn tượng tốt gì đối với Phương Đường. Ruồi không bâu vào trứng lành, chắc chắn bản thân cô gái này có vấn đề, nhất định phải tăng thêm cường độ lao động để cải tạo cô cho tốt.

Triệu Vỹ Kiệt hậm hực rời đi, quay đầu lại liếc nhìn cô với ánh mắt không cam lòng. Ánh mắt âm u kia giống hệt như rắn độc. Cả người Phương Đường run rẩy, nước mắt nhanh chóng làm ướt mặt cô.

Vài thanh niên trí thức nam khác tiến đến an ủi cô, còn đề nghị cuốc đất giúp cô, nhưng Phương Đường đều từ chối, không muốn dính líu đến họ.

Cô cắn chặt răng cuốc thêm vài nhát. Đến khi tay cực kỳ đau nhức, cô mới dứt khoát ném cuốc đi, tiến về phía Tang Mặc.

“Tránh ra!”

Tang Mặc giơ cao cuốc, vị trí ngay trên đỉnh đầu Phương Đường.

“Tay tôi chảy máu rồi.”

Phương Đường uất ức đưa tay ra, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại nổi lên vài nốt phồng rộp đỏ máu, vừa nhìn thật khiến người ta đau lòng.

“Chảy riết rồi cũng quen thôi.”

Tang Mặc vẫn không hề bận tâm, ai mà chẳng phải trải qua như vậy. Chỉ là vài nốt phồng rộp, tay cũng đâu có gãy.

“Anh có thể cuốc đất giúp tôi được không?”

Phương Đường vừa nói vừa khóc, nước mắt không thể kiềm chế được mà chảy ra. Dáng vẻ của cô lúc này hẳn là có một bài thơ để miêu tả:

“Hoa lê đẫm nước mưa tranh nhau khoe sắc. Thược dược lồng trong sương khói tô điểm vẻ đẹp yêu kiều.”

Các thanh niên trí thức nam khác đều cảm thấy thương xót và ghen tị với Tang Mặc vì được người đẹp để mắt đến. Vậy mà Tang Mặc lại còn lạnh mặt, đúng là không biết tốt xấu.

“Tự lực cánh sinh, ăn no mặc ấm!”

Tang Mặc lạnh lùng buông một câu, tiếp tục cuốc đất.

Muốn nhờ anh làm việc là điều không thể, anh không rảnh rỗi như vậy đâu.

“Tôi có bột sữa lúa mạch.” Phương Đường nghĩ ra một diệu kế.

Cái cuốc của Tang Mặc khựng lại giữa không trung. Lúc nó rơi xuống đất, cô liền nghe anh nói: “Đợi đã!”

Phương Đường nhoẻn miệng cười. Cô đã sớm biết bột sữa lúa mạch có tác dụng, vốn dĩ cô đã định tặng hai ông, mượn tay Tang Mặc tặng cũng không có gì khác biệt.

Buổi sáng, Tang Mặc cuốc đất của mình. Sau khi ăn cơm xong, anh liền sang cuốc cho Phương Đường, cuốc rất mạnh. Một nhát cuốc xuống đào lên một mảng đất lớn, hiệu quả đáng kinh ngạc. Phương Đường ngồi bên bờ ruộng cạnh đó nhặt cỏ dại chơi đùa, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái, khiến Bạch An Kỳ tức đến mức đau cả mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play