Ta e lệ cúi đầu, nhìn thấy Giang Tử Thành và biểu muội đều vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta lắp bắp nói không nên lời: "Cha, việc này... việc này là thật sao?"
Giang tướng quân im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Ta còn tưởng Giang Tử Thành sẽ làm ầm ĩ lên.
Dù sao hắn ta cũng là thiếu gia của tướng quân phủ, tuy là con nuôi được nhận về, nhưng cũng đã ghi tên vào gia phả, xem như là con trưởng đích tôn của Giang tướng quân.
Bây giờ Giang tướng quân đã lấy thê tử, sau này có thể còn sinh con đẻ.
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Giang Tử Thành.
Nhưng Giang Tử Thành sau khi kinh ngạc, lại không hề bất mãn, ngược lại, hắn ta còn thở phào nhẹ nhõm.
"Như vậy là tốt rồi, trước kia ta còn luôn áy náy, sợ làm lỡ hôn sự của Liễu tiểu thư, bây giờ mọi người đều vui vẻ, thật tốt quá!
Cha ta sống cô đơn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người bầu bạn, sau này hai người sinh nhiều con trai một chút, tốt nhất là vừa có văn võ song toàn, dạy dỗ thật tốt, nhất định sẽ gánh vác được tướng quân phủ!"
Hắn ta thở phào một hơi dài: "May quá, may quá, tương lai của tướng quân phủ cuối cùng cũng không đè nặng lên một mình ta nữa rồi."
Thì ra hắn ta lại nghĩ như vậy.
Ta nhìn thấy Giang tướng quân khựng lại một chút.
Chàng hỏi Giang Tử Thành: "Làm con trai của ta, chẳng lẽ ngươi không cam tâm sao?"
Giang Tử Thành quỳ trước mặt chàng, dập đầu một cái: "Cha, làm con trai của người rất tốt, con cũng rất biết ơn năm đó người đã chọn con, chỉ là con không có chí lớn, cũng biết bản thân mình không có tài cán gì, cả đời này, có thể cùng người mình yêu thương sống một cuộc sống bình dị là con mãn nguyện rồi."
Thấy Giang tướng quân không nói gì, hắn ta quay sang dập đầu ta một cái: "Liễu tiểu thư, không... Mẫu thân! Con biết con có lỗi với người, con cũng biết kỳ thật người cũng không thích con, bây giờ người và cha đã nên duyên phu thê, con cũng rất vui mừng, sau này, người hãy sống thật tốt với cha, cứ coi như con không tồn tại... Nếu người thật sự để ý, con có thể tự nguyện bị xóa tên khỏi gia phả, không làm thiếu gia của tướng quân phủ nữa!"
Lời nói của Giang Tử Thành vô cùng chân thành, ta thật sự bị chấn động.
Ta thăm dò hỏi hắn ta: "Ngươi thật sự nguyện ý vì biểu muội của ngươi mà an phận thủ thường, từ bỏ thân phận thiếu gia của tướng quân phủ sao?"
Giang Tử Thành kiên định gật đầu: "Con nguyện ý!"
Sự kiên định này, quả thật đáng khen.
Ta gật đầu, đứng dậy, nói với Giang tướng quân: "Tướng quân, mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi, chúng ta đi thôi."
Giang tướng quân nhìn ta: "Đi ngay bây giờ sao? Lúc trước đã nói sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, cho nên nàng muốn xử lý thế nào cũng được."
Ta mỉm cười: "Không cần xử lý gì nữa, ta vốn dĩ không trách hắn ta.
Bây giờ bọn họ đã nên nghĩa phu thê, ta cũng đã tìm được ý trung nhân, đương nhiên là nên tác thành cho nhau.
Còn chuyện Giang công tử nói muốn bị xóa tên khỏi gia phả, cũng không cần thiết, hắn ta có thể mãi mãi là thiếu gia của tướng quân phủ."
"Vậy nên, chúng ta đi thôi."
15
Giang Tử Thành và biểu muội không cần phải trốn tránh nữa, họ ở lại thị trấn nhỏ đó, sống một cuộc sống bình dị.
Ta theo đại quân của Giang tướng quân tiếp tục hành quân gần một tháng trời, cuối cùng cũng trở về kinh thành.
Ta như trút được gánh nặng, sai người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa sạch sẽ.
"Thật là... thoải mái quá!" Ta híp mắt hài lòng, gọi Liễu Châu: "Mau lại đây giúp ta chà lưng."
Liễu Châu không lên tiếng, nhưng vẫn cầm khăn lau đặt lên lưng ta.
Khác với cách xoa bóp nhẹ nhàng trước đây, lần này Liễu Châu dùng lực khá mạnh, ta nằm úp mặt trên thành bồn tắm, thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi.
"Đừng chỉ chà ở trên đó, xuống dưới một chút nữa." Ta lười biếng lên tiếng chỉ đạo.
Nhưng Liễu Châu cứ chà đi chà lại trên lưng ta, nhất quyết không chịu đưa tay xuống dưới.
"Liễu Châu, hôm nay sao ngươi..."
Ta đang nói thì đột nhiên khựng lại, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
Liễu Châu đâu?
Người đang chà lưng cho ta sao lại là Giang tướng quân?!