Thấy Giang tướng quân đã bình tĩnh hơn một chút, ta quay sang nói với Giang Tử Thành: "Ngươi yên tâm, chuyến này ta không phải đến tìm ngươi, tướng quân cũng là người biết lẽ phải, nếu ngươi có nỗi khổ tâm gì, chúng ta tìm một nơi, ngồi xuống từ từ nói chuyện."
"Ngươi ở đâu? Hay là, chúng ta đến chỗ ngươi ngồi một lát nhé."
Giang Tử Thành do dự một chút, gật đầu, sau đó dẫn chúng ta đến chỗ ở của hắn ta.
Hắn ta thuê một căn nhà nhỏ trong trấn, tuy có hơi cũ nát, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Một nữ tử búi tóc phụ nhân đang quay lưng phơi quần áo trong sân, nàng ta ăn mặc giản dị, thân hình hơi mập mạp, nhìn kỹ lại có vẻ như đang mang thai.
Nghe thấy động tĩnh, nữ tử quay người lại.
Vừa nhìn thấy chúng ta, sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi, bước lên hai bước rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Tướng quân, đều là lỗi của thiếp, là thiếp đã quyến rũ Tử Thành, cũng là thiếp dụ dỗ hắn bỏ trốn, tất cả đều không liên quan đến Tử Thành, ngài muốn phạt thì phạt thiếp đi!"
"Biểu muội, muội còn đang mang thai, mau đứng lên!" Giang Tử Thành thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy, thấy nàng ta không chịu, hắn ta cũng quỳ xuống bên cạnh biểu muội: "Cha,Liễu tiểu thư, chuyện này không liên quan đến biểu muội, là con đã đưa muội ấy bỏ trốn, con không muốn cưới Liễu tiểu thư, con chỉ thích muội ấy, con chỉ muốn cưới một mình biểu muội!"
Giang tướng quân cố kìm nén cơn giận, chỉ vào Giang Tử Thành mắng: "Hai đứa chưa cưới hỏi gì cả, thành thể thống gì!"
"Cha, con và biểu muội đã tự làm lễ bái đường rồi, giờ muội ấy cũng đã mang thai con của con, cha muốn phạt thì phạt con, con nguyện ý chịu phạt, nếu..." Giang Tử Thành liếc nhìn ta, ngữ khí kiên quyết: "Nếu Liễu tiểu thư không cam lòng, muốn đánh muốn g.i.ế.c gì con cũng được, Tử Thành tuyệt không lùi bước!
Chỉ là... chỉ là trong lòng Tử Thành chỉ có biểu muội, mong nàng thứ lỗi, con không thể cưới nàng!"
Giang Tử Thành cẩn thận che chở cho biểu muội, quỳ trên mặt đất cùng nàng ta.
Hắn ta cảnh giác nhìn ta, sợ ta làm tổn thương người trong lòng hắn.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên thay đổi cách nhìn về hắn ta.
Tuy hắn ta bất tài vô dụng, cũng không có chí lớn, nhưng lúc này, hắn ta trông ra dáng một nam nhân.
Đối với biểu muội của hắn ta, hắn ta là một nam nhân tốt.
Ta quyết định giúp đỡ hắn ta.
Dù sao người có lỗi trước cũng là ta.
Ta quay sang nhìn Giang tướng quân, dịu dàng nói: "Tướng quân, người ta nói 'thà phá mười ngôi đền, chớ phá một mối nhân duyên', ta thấy Giang công tử và biểu muội của hắn ta cũng là thật lòng yêu thương nhau, chi bằng tác thành cho họ."
Giang tướng quân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, cũng không biết trong lòng chàng đang nghĩ gì.
Ta tiếp tục nói: "Tình cảm là cần hai người cùng vun đắp, chỉ khi hai người thật lòng yêu thương nhau, thì tình cảm mới ngày càng sâu đậm, bền chặt theo thời gian.
Thời buổi bây giờ, tuy hôn nhân phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy tuy tránh được nhiều phiền phức, nhưng cũng có không ít cặp phu thê bất hòa, một mối tình tâm đầu ý hợp như vậy, thật sự rất đáng quý."
Ta vừa dứt lời, Giang Tử Thành và biểu muội đều ngẩng đầu lên, dường như không dám tin là ta lại lên tiếng giúp đỡ họ.
Ta mỉm cười với bọn họ, nói với Giang Tử Thành: "Biểu muội của ngươi đang mang thai, cứ quỳ mãi như vậy cũng không phải cách, mau đỡ nàng ta dậy đi."
Giang Tử Thành vội vàng đỡ biểu muội dậy, còn cuống cuồng đi lấy ghế cho nàng ta ngồi.
Khụ khụ, tên nhóc này thật là không biết nhìn sắc mặt.
Không thấy cha hắn ta còn đang đứng đó sao?
May mà Giang tướng quân cũng là người không câu nệ tiểu tiết, chàng tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lạnh lùng hỏi Giang Tử Thành: "Bây giờ ngươi muốn thế nào?"
Giang Tử Thành cúi đầu, ấp úng nói: "Người nói thế nào thì là thế ấy, chỉ là có một điều, con muốn cưới biểu muội làm thê tử, tuyệt đối không thể cưới Liễu tiểu thư."
Ta nhịn không được, lên tiếng.
"Cho dù ngươi muốn cưới ta, e là cũng không được rồi." Ta giải thích: "Nói ra có thể hai người không tin, hiện tại ta đã tìm được ý trung nhân, gả cho tướng quân làm thê tử rồi."