Trời chưa sáng hẳn, tiếng phá cửa dồn dập đã vang lên hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng tới trước nhà Thủy Tam và Tần Thư. Cửa gỗ yếu ớt không chịu được sức người, đổ “rầm” một tiếng. Thủy Tam kéo Tần Thư ra sau lưng, mắng chửi kẻ xông vào nhà: “Thằng chết tiệt nào dám đạp cửa nhà ông?”
Tên lính cách mạng trẻ nhìn Thủy Tam, khịt mũi khinh bỉ. Gã vẫy tay ra hiệu một cái, lập tức có một toán lính tốt mặc áo xanh lục, trên cánh tay đeo băng rôn đỏ áp giải một ông lão đi vào từ phía sau. Hai bên vai của ông lão bị hai tên lâu la giữ lấy, ép làm tư thế đầu hàng. Cánh tay già nua run như cầy sấy, tưởng chừng sắp gãy tới nơi. Mà dường như tinh thần lão không được tỉnh táo cho lắm, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Đừng đánh tôi! Tôi là rác rưởi, là kẻ thù của quần chúng. Tôi kiểm điểm. Tôi nhận lỗi. Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi!”
Một gã lính túm đầu ông lão quay về phía Thủy Tam, chỉ vào hắn rồi quát: “Nói! Có phải hắn từng tới chỗ ông xin giấy hôn thú không?”
Ông lão lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nước mũi giàn giụa, run rẩy lui về phía sau: “Kh-không, tôi không cấp! Tôi không cấp!”
Một tên lính cầm báng súng đập vào đầu ông cụ khiến đôi chân lão run rẩy khuỵu xuống, nhưng cánh tay bị cưỡng chế giữ lại để chống đỡ cơ thể, lực mạnh mẽ tựa hồ nghe thấy cả tiếng xương gãy: “Quân phản cách mạng này! Đừng có mà đánh trống lảng, thật thà sẽ được khoan hồng! Nói mau! Có phải chúng từng tới chỗ ông muốn lấy giấy hôn thú không?”
Ông lão dường như sắp kiệt quệ tới nơi, rên rỉ nói không nên lời. Tên lính còn định nói tiếp thì một bóng đen vọt tới trước mặt gã, còn chưa kịp xác định là gì đã bị Thủy Tam giáng một đấm mạnh tới mức văng mất hai cái răng cửa, khạc ra một ngụm máu. Gã giãy giụa muốn đứng lên thì lại bị Thủy Tam đè cổ xuống, mắt hắn lúc này chằng chịt toàn tơ máu, cơ bắp run lên vì tức giận. Tên lính giờ mới biết sợ là gì, miệng kêu la liên hồi: “Cứu mạng! Thằng sơn tặc Thủy Tam làm phản rồi! Đám chúng mày là kẻ thù của quần chúng, đi ngược lại đường lối nhân dân, mày…”
“Mẹ tiên sư cái loại như mày mà cũng dám tự nhận là quần chúng nhân dân? Lúc ông mày đang cầm súng giết địch, mẹ mày còn chưa đẻ mày ra đâu! Mày so được với ông chắc? Vừa rồi đánh lão già thuận tay lắm mà sao giờ lại rụt cẳng vào rồi?” Thủy Tam xách cổ áo gã lên rồi lại dúi xuống: “Hai thằng đàn ông thì làm sao? Đệt, việc ông mày đăng kí kết hôn với vợ đến lượt mấy thằng cháu trai như chúng mày quản à? Làm người không muốn lại cứ muốn học làm chó!”
“Lũ biến thái chúng mày! Làm phản rồi! Phản rồi! Thằng thổ phỉ giết người rồi!” Mấy chục tên lính lao về phía Thủy Tam, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Trong lúc đó, ông lão bò trên mặt đất bị đám vệ binh đỏ dẫm đạp. Chúng như phát điên, không nhận thức được việc đang giẫm đạp trên thân một người đang sống sờ sờ, lại còn là một chiến sĩ đã từng vì chúng mà cầm súng chiến đấu. Hoặc là… bọn chúng đều biết điều này nhưng chúng vẫn muốn lão chết.
Lão vừa ngẩng đầu lên rồi lại gục xuống, vết máu trên mặt đất giờ đã loang ra thành vũng. Tần Thư muốn đẩy đám người điên cuồng này ra để cứu ông nhưng lại không biết bị kẻ nào dùng vật gì đập vào đầu, dòng máu ấm nóng chảy dài trên trán. Tay cậu bị một tên bẻ ngược ra sau, gã như con chó hoang thấy người chết, thét lên bằng giọng tràn đầy phấn khích kì quái: “Bắt lấy nó! Bắt lấy Tần Thư! Thủy Tam, tốt nhất mày đừng có mà manh động! Các đồng chí, đám đầu trâu mặt ngựa này chỉ là bọn hổ giấy! Đi ngược lại với đường lối của nhân dân nhất định phải chết! Phải chết!”
“Ông nội mày!” Thủy Tam đấm vài cú về phía mấy tên cản đường để tiến về phía Tần Thư nhưng lại bị đám người vây lại càng đông hơn. Bọn chúng không ngừng nện vào bụng, đạp lên chân trái hắn, rồi lại la lên với nhau: “Đạp vào chân trái hắn! Đùi hắn đang bị thương!”
Tên lính đè gập lưng Tần Thư lại, tóc cậu bị kéo ngược về sau. Thủy Tam thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, chân trái run rẩy khuỵu xuống, Tần Thư cũng quỳ theo, đôi mắt đỏ ngầu vì máu giờ lại được gột rửa sạch sẽ bởi nước mắt, cậu nghẹn ngào van nài: “Đừng đánh anh ấy! Cầu xin các người, đừng đánh mà! Chân anh ấy bị thương trên chiến trường! Thủy Tam không phải thổ phỉ, cũng không phải xã hội đen! Các anh em đều hiên ngang hi sinh trên chiến trường! Anh ấy là anh hùng! Xin các người, cầu xin các người! Đừng đánh anh ấy, đừng…”
“Tần Thư, em đừng sợ! Mẹ nó, không được quỳ!” Cuối cùng Thủy Tam vẫn bị áp chế. Đám vệ binh đỏ đứng phía sau hắn giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, sức mạnh vừa rồi của bọn chúng đã dùng hết rồi. Chúng lại trở thành vệ sĩ cho vị lãnh tụ vĩ đại, kiên cường, đáng tin cậy nhất như mặt trời mới mọc của tổ quốc. Tên vệ binh đỏ vừa bị Thủy Tam đánh cho ngã lăn ra đất dùng sức đá vào chân trái của Thủy Tam, phất tay một cái: “Các đồng chí, phản đồ cách mạng đã bị nhân dân khống chế. Chúng ta đừng sợ, dắt bọn chúng đi diễu phố, vạch trần bộ mặt ghê tởm của bọn chúng!”
Buổi sớm mùa thu, thời tiết se lạnh, sắc trời ảm đạm. Có thể thấy được những vết máu đen đã khô đầy đất, những tấm áp phích lớn được dán chồng chéo trên bức tường, áo giấy tiền vàng rải khắp quảng trường. Hai người bị lăng nhục, quỳ gối giữa đống tro tàn, chịu những lời châm chọc từ đám đông.
Ngày thường vào giờ này, hầu hết mọi người còn chưa thức giấc nhưng hôm nay lại vô cùng rôm rả. Đám đông nhốn nháo chờ hóng chuyện, xô đẩy chen về phía trước. Thủy Tam cùng với Tần Thư bị ấn ở trên đài cao trước ánh mắt của mọi người. Một tên vệ binh đỏ hùng hồn tuyên đọc “tội trạng” của họ: “Các đồng chí! Hôm nay tôi sẽ vạch trần hành vi phạm tội của hai tên này! Mọi người hãy nhìn cho kĩ, tên này là thủ lĩnh của đám thổ phỉ – Thủy Tam, còn kia là giai cấp địa chủ tư bản cũ của phái phản động – Tần Thư! Hai kẻ này ẩn nấp trong chúng ta với động cơ không trong sáng, là khối u ác tính của xã hội! Quan trọng hơn, mối quan hệ giữa hai tên đàn ông là dơ bẩn, là biến thái, là lưu manh, là nguồn căn của sự tà ác, làm vấy bẩn sự thuần khiết của quần chúng! Hôm nay chúng ta phải loại bỏ hoàn toàn bọn chúng!”
“Ông mày là u ác tính? Lúc ông giết giặc ấy hả, mẹ mày còn chưa chửa thằng tép con như mày đâu!” Thủy Tam giãy giụa, tức giận trợn mắt với tên vệ binh đỏ: “Nhãi ranh hỗn láo! Mày có thời gian ở đây nói hươu nói vượn sao không ra tiền tuyến mà giết địch?”
“Há, giờ đang thời bình, bọn tao là nòng cốt tương lai của tổ quốc! Thằng phản động như mày đừng có mà tỏ ra ngang ngược trước mặt bọn tao! Quân chống phá như chúng mày sẽ phải chịu tội, đáng bị trừng phạt! Bắt hắn quỳ xuống!” Gã vừa dứt lời, một đám người lại bắt đầu ra tay đánh đập Thủy Tam. Tần Thư ở bên cạnh không ngừng gào thét: “Các người đừng đánh vào chân anh ấy! Đánh tôi! Đánh tôi này!”
“Tần Thư, mày đừng tưởng mày thoát được. Thành thật khai ra, trà trộn vào trong quần chúng nhân dân nhằm mục đích gì? Quan hệ dơ bẩn, bại hoại giữa chúng mày bắt đầu từ khi nào? Chúng mày tự giác khai mau, mày trước!” Vệ binh đỏ đẩy Tần Thư lên trước: “Nói!”
“Bọn tôi không sai!” Tần Thư bị xô đẩy, loạng choạng suýt ngã nhưng nhất định không chịu thuận theo bọn chúng.
“Được, không nói đúng không? Đánh cho tao! Đánh đến lúc nào khai ra mới thôi!” Từng cú nện như mưa lên người Thủy Tam và Tần Thư nhưng ánh mắt của họ chưa bao giờ rời khỏi đối phương. Tiếng của đám vệ binh đỏ vang lên bên tai trở nên hư ảo dần biến mất, những dải ký ức của quá khứ và hình ảnh hiện thực đan xen.
“Các đồng chí! Sự chứng kiến của mọi người chính là bằng chứng rõ ràng nhất, không gì qua mắt được! Thời còn cầm quyền ở phía tây nam, Thủy Tam này đã qua lại với tên đại thiếu gia Tần Thư, cùng nhau đàn áp người dân. Tần Thư không thay đổi được máu tư sản suy đồi và độc đoán của mình, tham lam quyền thế của Thủy Tam bèn thuận theo mà đưa đẩy với hắn! Chính hành vi hủ bại của bọn chúng khiến nhân dân rơi vào cảnh nô dịch.”
Không phải đâu, không phải như vậy đâu.
“Tiểu Thư, em ngồi cho vững, nếu ngã từ trên ngựa xuống thì ông đây sẽ không cứu em lần nữa đâu!”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là thả em đi.”
“Tôi hi vọng em sống tốt, dù cho người ở bên em không phải là tôi.”
“Ông đây là người đã có gia đình, đừng có động tay động chân với ông!”
“Người xưa đều nói, phu thê phải dập đầu bái đường mới tính là vĩnh kết đồng tâm. Dù sau này một người ra đi trước thì khi xuống hoàng tuyền cũng có dây tơ hồng dẫn lối, đi xa đến đâu đối phương cũng tìm được, kiếp sau vẫn làm vợ chồng.”
“Tần Thư, em đừng sợ.”
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?” Tần Thư hỏi trong nắng chiều nhàn nhạt.
“Hai mươi hai năm, và còn nhiều năm về sau nữa, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp.”
Giọng nói điên cuồng của đám vệ binh đỏ xen lẫn với tiếng anh em sơn trại trong kí ức: “Bọn chúng ngông cuồng tự đại như vậy chính là làm khổ dân mình.”
Không phải như thế, không phải như thế! Có những lời bây giờ không nói thì sau này không còn cơ hội nữa! Tần Thư, nói đi, mau nói ra!
Tần Thư đột nhiên rất muốn cười, cậu muốn nói cho Thủy Tam rằng, không phải là rất nhiều năm về sau mà là cả đời của chúng ta.
“Tôi nói! Tôi khai!” Tần Thư bất ngờ vùng ra khỏi tên vệ binh đỏ đang ghìm chặt cậu, dùng toàn bộ sức lực mà gào thét điên cuồng. Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh cuồng loạn của cậu: “Tôi nói! Tôi sẽ nói! Mấy năm nay, tôi oán anh ta, hận anh ta, anh ta là thổ phỉ, là tướng cướp! Anh ta thật sự đã bắt tôi!” Tần Thư nghẹn ngào, khóc không thành tiếng: “Nhưng anh ấy chưa từng ép tôi! Thủy Tam, em không hối hận khi đi theo anh!”
“Đè nó xuống! Bịt miệng lại!” Vệ binh đỏ không ngờ cậu sẽ nói như vậy, lập tức hoảng sợ: “Bọn chúng chết cũng không hối cải! Lập tức xử tử! Đè đầu chúng, bắt bọn chúng dập đầu!”
“Nam Man Tử, anh xem lồng đèn màu đỏ dưới mái hiên kia có giống nến hỉ không?” Tần Thư cười. Cậu quỳ xuống nhưng lại mang theo vui sướng, dập đầu trước thiên địa thần phật, quỳ gối với mối nhân duyên đẹp đẽ của mình, cúi đầu trước người đang cười với cậu kia.
“Lưu manh! Biến thái!” Quần chúng dưới đài cũng ồ lên mắng chửi, chỉ trỏ xôn xao, ồn ào náo nhiệt nhưng lại giống như tiếng chúc mừng rộn lên không dứt, khách chủ chung vui, chiêng trống vang xa.
“Giống!” Thủy Tam đau khổ gào lên.
“Nhất bái thiên địa!” Tiếng hô kéo dài cho tới khi tiếng súng vang lên mới ngừng lại.
Đồ ngốc, đi tới cầu Nại Hà nhất định phải nắm chặt dây tơ hồng, đừng để lạc mất nhau.
Trong đám đông, có một cô bé kéo nhẹ góc áo người mẹ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn vũng máu trên mặt đất kia: “Hai người đàn ông cũng có thể kết hôn sao?”
Người mẹ hoảng hốt che kín miệng bé gái: “Nói linh tinh cái gì đấy!”
Cô bé ngoan ngoãn không nói nữa nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú về hướng đó.
Nhưng rõ ràng họ đang cười mà…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT