Thủy Tam thấy Tần Thư tỉnh lại, đầu tiên là vui vẻ được chừng là hai giây, sau đó lại lên giọng dạy dỗ Tần Thư sau này không được nghịch ngợm trên xe nữa. Nhưng khi hắn ý thức được Tần Thư gọi hắn là gì, hắn liền nổi hết da gà. Không phải Tần Thư vẫn luôn gọi hắn là “anh ơi” sao? Tần Thư biết gọi hắn bằng tên lúc nào vậy? Lời của bác sĩ tâm lý lại vang lên bên tai: “Đột biến tính cách chỉ xuất hiện sau khi bị kích thích mạnh, mà lúc đầu óc cậu ta hoạt động thì rất khó đối phó đúng không?”
Cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng đầu, Thủy Tam giật mình nhận ra việc biến đổi thành Tiểu Thư ngốc nghếch chắc đã kết thúc. Vẻ mặt hung dữ muốn “dạy cậu làm người” trong phút chốc vẫn còn hiện rõ, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong veo của Tần Thư, hắn lập tức bị nghẹn lại, biến thành kiểu “người chồng mẫu mực”. Khả năng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt không tới đâu nên biến đổi không được tự nhiên, hắn mắc kẹt ngay đoạn “người chồng mẫu mực dạy cậu làm người”, trông buồn cười không chịu được.
“Thủy Tam?” Thấy mặt mũi Thủy Tam nhăn hết cả lại, Tần Thư vô thức nhướng mày, xuống giường đi tới bên chỗ Thủy Tam. Nửa người Thủy Tam bị bó bột không thể động đậy, chỉ có thể dùng một góc độ cực kỳ-không ngang ngược để nhìn Tần Thư đang đứng trước giường. Tần Thư thẳng lưng nhìn xuống bộ dạng sợ hãi của Thủy Tam, trong lòng rõ mười mươi, tên này đã ý thức được chuyện gì xảy ra rồi. Đã như vậy, Tần Thư dứt khoát ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Anh sợ em sao?”
“Ông đây còn lâu mới sợ! Nhưng mà cháu dâu à, lần sau mà có đổi trở về có thể báo trước một tiếng hay không? Cậu cứ động một tí là đổi tới đổi lui như này, giống nàng tiên phép thuật Balala lắm á. Hay là lần sau tôi mua cho cậu cây đũa phép thuật luôn.” Thủy Tam nhích về phía góc giường, muốn dời vị trí của Tần Thư, nhưng lại động đến vết thương, hắn nhe răng chịu đau vẫn không quên trêu chọc. Tần Thư trợn mắt nhìn hắn, đè lại không cho hắn lộn xộn.
Thủy Tam thấy Tần Thư không nói tiếng nào giống như đang tức giận gì đó, hắn ý thức được có thể mình lại nói sai gì rồi, vội vàng lảng sang chuyện khác: “À thì, lần trước bác sĩ tâm lý nói cậu không phải bệnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có phản ứng căng thẳng khi bị kích thích, nên cậu không cần phải lo lắng. Mà cậu cứ đổi tới đổi lui như này cũng thú vị đấy, ít ra thì cũng thông minh hơn chút~”
“Vậy anh thích em thông minh hay ngu ngốc?” Tần Thư hỏi hắn. Vấn đề này thật sự làm Thủy Tam cứng họng, hắn thế mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Tần Thư ở một bên nhìn như vô ý, cầm ly lên uống một ngụm. Thủy Tam chưa kịp mở miệng, cậu đã nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Nếu như anh thích một Tần Thư ngốc nghếch hơn, thì rất tiếc phải nói với anh là em không thể trở lại như vậy được nữa. Cho nên, cho dù anh có thích hay không thì hiện tại em chính là như này. Thế nào? Nghĩ xong chưa?~Uii”
Tần Thư đột nhiên bị cho ăn một cái cốc đầu, một tay ôm đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng. Thủy Tam vẫn nằm cứng đơ trên giường bệnh, động thủ bằng cánh tay còn nhúc nhích được. Thấy trò mèo thành công thì cười lưu manh: “Cậu kêu tôi nghĩ cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui có thể nghĩ ra hoa chắc? Cậu đừng có mà quậy nữa, không cần biết cậu có ngốc hay không, dám lộn xộn trước mặt anh thì vẫn bị đánh như thường. Hơn nữa chắc cậu cũng chả thông minh đến đâu!”
Tần Thư đột nhiên bị hắn trêu chọc làm đứng hình, líu lưỡi hồi lâu, cuối cùng trong tận đáy lòng đã định nghĩa được Thủy Tam, quả nhiên da mặt dày có thể di truyền. Trong chốc lát cậu tức giận đến nghiến răng, bận nghiến răng vẫn không quên hung dữ nhả một câu với Thủy Tam: “Mặt người chẳng biết về đâu!” (*)
Thủy Tam giật giật lông mày, phát huy hết khả năng tò mò của kẻ mù chữ: “Ý gì đây? Cậu còn đọc thơ được luôn á?”
Tần Thư cười nhạt: “Ý trên mặt chữ, ngài đây còn cần chút mặt mũi này sao?”
Thủy Tam bị mắng cũng không giận, bộ dạng đắc ý trong trời đất mênh mông vợ là nhất. Cả người hắn duy nhất cánh tay có thể cử động, lưu manh véo eo Tần Thư. Tần Thư theo bản năng muốn tát hắn một cái, nhưng bị Thủy Tam nhanh tay nhanh mắt bắt được. Hắn nháy mắt lại cười đùa cợt nhả: “Cần em là được, cần mặt mũi làm gì?”
Người có học trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Tần Thư từ nhỏ chưa từng được học việc mắng người, kìm nén hồi lâu chỉ có thể thốt ra hai tiếng: “Lưu manh!”
Thủy Tam trong lòng cảm thấy bản thân được hời rồi. Quả nhiên bất kể IQ của Tiểu Thư có tiến bộ hay không, EQ của hắn vẫn vượt xa cậu. Thủy Tam hắn trước giờ trên phương diện tình cảm chưa bao giờ chịu thiệt. Nhìn thấy khuôn mặt Tần Thư bị hắn chọc tức đến trắng trắng hồng hồng, Thủy Tam càng thấy thích quá đi mất. Cái tay duy nhất còn cử động được lại bắt đầu làm loạn, chỉ cần có thể chiếm chút lợi thì mặt mũi là cái thứ gì? Có ăn được không?
Có lẽ là nghĩ đến việc Thủy Tam bị thương nặng cũng vì phần lớn là bảo vệ mình, Tần Thư nhịn, không động thủ với hắn. Tần Thư ngoại trừ chấn động não chút thì không có tổn thương gân cốt, vì vậy cậu đã nhanh chóng có thể xuống giường tản bộ. Kể từ đó cậu bắt đầu chuỗi ngày vất vả chăm sóc Thủy Tam, dĩ nhiên cũng không bỏ qua cơ hội giở ít trò với hắn. Nếu mà Thủy Tam vì ăn mà chết thì Tần Thư cũng không phải mang tiếng đánh người bị thương.
Kết quả là nửa tháng sau, Thủy Tam mới trở lại đoàn làm phim lập tức được dạy làm người.
Thấy Tần Thư bị một đám người vây quanh, Thủy Tam thiếu điều bị chói mù mắt. Các cô gái bên hậu cần trong đoàn vây quanh Tần Thư như bị ám, vừa bưng trà vừa rót nước. Nắng hơi gắt, Tần Thư bị ánh nắng chói vào mắt, “khó xử” nhìn cô gái đang che dù bên cạnh mình, cặp mắt hoa đào ẩn chứa sương mù, sự khó xử và rối rắm trong mắt lập tức kích thích ham muốn bảo vệ sâu sắc của cô em. Cô nàng lập tức đưa ô của mình tới che cho Tần Thư. Tần Thư nở nụ cười “vừa bất đắc dĩ vừa ngại ngùng” với cô nàng, chợt đổi sang tư thế thoải mái hơn, bắt đầu ăn đĩa trái cây chan chứa yêu thương mà một cô khác đưa tới, minh chứng hoàn hảo của một tên ăn bám sống nhờ vào các cô bé loli giàu có.
Thủy Tam cảm thấy trên đầu mình mọc ra hai cái sừng to tướng, đang chuẩn bị tiến lên công khai tuyến bố chủ quyền, thì bị một cái đầu tóc rối như ổ gà gây chú ý, lão biên kịch cao ngạo đi về phía hắn, bất đắc dĩ đưa cho hắn một phần kịch bản: “Này, kịch bản mới sửa đó.”
“Gì? Lại sửa kịch bản?” Thủy Tam bối rối: “Lần này lại làm sao nữa?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, biên kịch liền nhìn Tần Thư bằng ánh mắt yêu thương như thể cả người cậu đang tỏa sáng, Tần Thư mỉm cười với biên kịch, biên kịch bị bắn trúng tim, bụm mặt xoay trái xoay phải, Thủy Tam trố mắt ra nhìn, hắn đã hiểu được mỹ nhân kế là gì. Tần Thư liếc Thủy Tam một cái, bị đùa giỡn mà giận đùng đùng, ánh mắt đầy ai oán, Tần Thư cười khiêu khích với Thủy Tam, vẻ mặt nham hiểm.
Đù má, không ổn rồi. Thủy Tam còn chưa băn khoăn xong, chợt nghe lão biên kịch tiếp tục dùng giọng điệu chán chường, huênh hoang giải thích với mình: “Sửa kịch bản thì sao? Biên kịch bọn này sinh ra là để phục vụ diễn viên, khi tính cách diễn viên xung đột với tình tiết thì đương nhiên phải quay đầu là bờ, cái kịch bản thôi mà? Sửa thì sửa! Trời ạ, sao đó giờ người ta không phát hiện Tiểu Thư lại là top lạnh lùng như thế!” Rõ ràng lão biên kịch đã bị sắc đẹp làm mê hồn, cộng thêm thức khuya sửa kịch bản nên loạn trí, giờ nói chuyện cũng chẳng rõ ràng.
Thủy Tam nghe chữ “top” mà choáng váng, mở kịch bản ra xem xét thử, phát hiện tam quan của mình hình như hơi oan ức, không ổn rồi! “Thế là lão viết ông đây hèn thế hả, không sợ ông đánh lão à?”
Dựa theo cách nói của biên kịch, kịch bản quả thật không thay đổi nhiều! Chỉ là biến Tiểu Thư ngốc nghếch thành giả ngu thôi! Biến tên cướp anh minh thần võ max level thành cái kẻ chỉ biết nói mồm!
Trước đây thân phận của thư sinh không phải là công tử nhà họ Tần, mà là tham mưu trưởng cấp một của chính phủ, chính phủ sợ thế lực của Thủy Tam quá lớn uy hiếp quyền khống chế, đặc biệt điều Tần Thư tham dự công tác mai phục diệt cướp, đánh vào nội bộ kẻ địch từ bên trong. Thư sinh vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, lần ra hết gốc gác tên cướp, thế nhưng sau nửa năm ở chung, cậu phát hiện thổ phỉ cũng không sai, quân phiệt địa phương ức hiếp bách tính, thế lực giang hồ tàn sát bừa bãi, người Nhật Bản nhìn chằm chằm như hổ đói, chính phủ lại vững tin vào khẩu hiệu “diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong”, không tích cực kháng Nhật, ngược lại bên cướp thì nỗ lực tổ chức dàn xếp lưu dân và kháng Nhật cứu quốc, Tần Thư nhìn rõ mọi việc lập tức sắp xếp lại chiến đội của mình. Quyết đoán nương tựa vào thổ phỉ, từ nay về sau đi lên con đường nhiệt huyết bảo vệ quốc gia.
Thủy Tam cầm kịch bản, trong lòng đã mắng ngàn vạn lần câu ĐCM, biên kịch huênh hoang như cũ, hất cằm nhìn Thủy Tam, cái mặt như viết “Tôi biết cậu khó chịu nhưng nếu cậu dám nói thêm một chữ nữa, có tin tôi viết cho cậu chết luôn không hả!”. Thủy Tam không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói vào bụng, chỉ cổ quái nói một câu: “Ngài vất vả quá, sửa kịch bản cũng không dễ gì, lúc về nhất định tôi sẽ “báo đáp” ngài thật tốt!”
Diễn viên đóng vai cha Tần Thư đúng lúc đi qua, nghe vậy hừ lạnh một tiếng với Thủy Tam, cảm thán thói đời ngày nay bại hoại, sao trẻ hot bây giờ giả tạo vcl, ỷ có ekip cứng thì muốn sửa kịch bản là sửa à!
Thủy Tam đau khổ trong lòng “Chú ơi hiểu lầm rồi.”
(*) 人面不知何处去 / 桃花依旧笑春风 (Trích Đề đô thành Nam Trang của Thôi Hộ, nhà thơ thời Đường.) Truy cập thivien.net để đọc thêm bản dịch nghĩa và dịch thơ đầy đủ của bài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT