Thời gian thoáng chốc đã đến tháng sáu, kỳ thi đại học hàng năm mà mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến.
Hai ngày trước kỳ thi, học sinh rời trường. Sáng ngày 4/6, Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ cùng đưa bé Cam Ngọt đi đến trường để đón bạn nhỏ Trình Mặc về nhà.
Vì bình thường bạn nhỏ Trình Mặc ở ký túc xá, nên cô bé có khá nhiều đồ cần thu xếp và đóng gói, mệt hơn nữa là ký túc xá của cô bé nằm ở tầng năm, nên cả nhà phải cùng nhau ra tay để giúp cô bé chuyển hết sách vở, đồ đạc và các vật dụng sinh hoạt. Ngay cả bé Cam Ngọt cũng không rảnh rỗi, hai tay bé nhỏ mỗi tay xách hai túi nhỏ đựng đồ vệ sinh cá nhân, cùng bố mẹ và cô thở phì phò xuống cầu thang.
Khu đất trống trước khu giảng đường tạm thời bị các bậc phụ huynh trưng dụng làm bãi đậu xe, cách tòa kí túc xá một đoạn. Cả gia đình chỉ có thể tay xách nách mang các túi lớn túi nhỏ và đi bộ đến bãi đậu xe.
Sau khi nhét hết đồ vào cốp xe, bé Cam Ngọt thở phào một cái, vừa vung vẩy đôi tay nhỏ xinh vừa nói: “Ai da, mệt chết đi được.”
Bố mẹ và cô của bé đều bị chọc cười.
Trình Mặc mỉm cười nói: “Con xách ít thế mà còn mệt à?”
Bé Cam Ngọt không chịu thua, nhíu đôi lông mày nhỏ: “Người ta xách hai cái túi đó nhé!” Hôm nay, bé mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt dành cho trẻ em, trên đầu cột hai búi tóc tròn như quả bí đỏ. Đôi bàn chân mũm mĩm mang giày vải trắng, đôi chân tròn trịa trắng muốt như ngó sen không thấy mắt cá chân, trông chẳng khác gì búp bê bằng sứ tinh xảo và đáng yêu.
Trình Nghiễn rất chiều con gái, phụ họa nói: “Đúng đấy, bọn anh xách hai túi lận mà.”
Mặc dù trong túi chỉ đựng mấy thứ không đáng kể như kem đánh răng, xà bông, và ít bột giặt, v.v.
Sau khi nghe bố nói vậy, bé Cam Ngọt lại càng tự tin gật đầu: “Đúng đấy, hai túi là nhiều lắm rồi!”
Cả ba người lại cười rộ lên, sau đó Lâm Niệm Sơ dịu dàng giục: “Nhanh lên về nhà thôi nào, ngoài trời nóng chết được.”
Tháng sáu vốn là mùa hè oi ả, lúc này lại là giữa trưa, nắng chói chang ập xuống, ánh mặt trời nóng bỏng đến mức như muốn nướng chín người ta.
Khi cả gia đình bốn người chuẩn bị lên xe, Trình Mặc bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Ấy, em quên chưa rút thẻ cơm rồi, còn tận năm mươi đồng trong đó!”
Với một học sinh trung học bình thường mà nói, năm mươi đồng là cả một khoản tiền lớn.
Với một nhóc tỳ chưa vào mẫu giáo như bé Cam Ngọt mà nói, năm mươi đồng là một khoản khổng lồ, khiến bé thốt lên đầy kinh ngạc: “Wow! Cô giàu ghê!”
Trong đôi mắt to tròn đen láy của bé ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn đều bật cười.
Trước tiên Trình Mặc làm như có thật mà nói với cháu gái: “Phải luôn khiêm tốn!” Rồi cô bé mới quay sang nói với anh chị: “Chờ em chút nhé, em đi rút thẻ cơm.”
Trình Nghiễn đáp: “Không cần rút đâu, cứ vào siêu thị mua luôn đi.”
Nghe đến siêu thị, đôi mắt của bé Cam Ngọt lại sáng rực lên, mong chờ nhìn cô mình, chỉ muốn lao ngay vào siêu thị.
Lâm Niệm Sơ cũng thấy ý này khá hay: “Chỗ rút tiền chắc chắn xếp hàng dài lắm, vào siêu thị nói không chừng sẽ nhanh hơn.”
Bạn nhỏ Trình Mặc cười nói với cháu gái: “Được rồi, vào siêu thị mua đồ ăn vặt nào~”
Bé Cam Ngọt vui mừng reo lên: “Yeah! Yeah! Yeah!”
Lâm Niệm Sơ cười dặn dò: “Nhưng con chỉ được mua ba món thôi, không được lấy thêm đâu nhé.”
Bé Cam Ngọt gật đầu răm rắp: “Dạ vâng ạ!”
Siêu thị trong trường tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ, từ nhu yếu phẩm đến đồ ăn vặt và hoa quả.
Vào siêu thị, bé Cam Ngọt giống như chú bướm nhỏ bay vào một thế giới đầy màu sắc, trong đôi mắt long lanh tất cả đều là đủ loại bánh kẹo, cũng không biết chọn cái nào mới được.
Trên kệ hàng đầu tiên của siêu thị là một dãy socola được bày biện ngay ngắn. Bé Cam Ngọt vừa nhìn thấy liền giơ tay lên, dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào socola và nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn socola.”
Lâm Niệm Sơ lắc đầu, không cho phép: “Không được, trẻ con không được ăn quá nhiều socola.”
Bé Cam Ngọt bĩu môi: “Người ta đã ba tuổi rưỡi rồi, đã không còn là trẻ con nữa.”
Lâm Niệm Sơ: “Con mới ba tuổi rưỡi thôi, ít nhất phải đến mười hai tuổi mới không phải là trẻ con.”
“Nhưng mà mười hai tuổi thì xa quá… Haizz…” Cam Ngọt thở dài phiền muộn, nhưng bé đã nhanh chóng nghĩ ra cách khác, quay sang nhìn bố đầy hy vọng: “Bố ơi, bố có muốn ăn socola không ạ?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Con nhóc này còn biết dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu” nữa à?
Cô lập tức ném một ánh mắt cảnh cáo về phía chồng mình.
Trình Nghiễn bật cười, với tay lấy một thanh socola từ kệ: “Bố muốn ăn.”
Bé Cam Ngọt vô cùng đắc ý nhìn mẹ, hùng hồn nói: “Là bố muốn ăn, không phải con muốn ăn.”
Lâm Niệm Sơ tức ghê gớm, nhưng lại cảm thấy tình huống này có gì đó quen quen.
Trình Mặc cũng nhớ ra điều gì đó, bèn ngay lập tức quay đi chỗ khác để tránh bị liên lụy.
Trình Nghiễn khẽ nhướng mày nhìn vợ: “Lần trước em cũng làm y như thế với anh.”
Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng nhớ lại chuyện xảy ra cách đây bốn năm, vừa giận vừa buồn cười lườm anh chàng quanh năm thiếu đòn nào đó: “Về nhà tính sổ với anh sau!”
Sau đó cả gia đình bốn người thong thả dạo quanh siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt yêu thích rồi đến quầy thu ngân để thanh toán.
Trước quầy thu ngân có rất đông học sinh và phụ huynh đang xếp hàng nên Lâm Niệm Sơ dắt Trình Mặc và bé Cam Ngọt ra ngoài trước, để Trình Nghiễn xếp hàng quẹt thẻ.
Khi ba người bước ra khỏi siêu thị, một chàng trai cao ráo đẹp trai mặc áo thun đen tiến đến. Trình Mặc khẽ khựng lại khi nhìn thấy cậu ấy, chàng trai kia cũng dừng lại, hai người nhìn nhau trong giây lát rồi mới khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Cậu trai bước vào siêu thị, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn ngoái nhìn theo, còn tò mò hỏi Trình Mặc: “Bạn em hả? Cảm giác rất quen.”
Trình Mặc lo người trong siêu thị sẽ nghe thấy họ nói chuyện, bèn nhỏ giọng nói: “Là Hùng Á Tinh ạ.”
“Ồ?!” Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên không thôi, quay lại nhìn lần nữa, sự ngạc nhiên trong mắt cô càng đậm: “Sao cậu ấy gầy thế nhỉ?”
Trong ấn tượng của cô, Hùng Á Tinh luôn là một chàng trai cao to mũm mĩm, không ngờ bây giờ lại thành một chàng trai bảnh bao với dáng người cao ráo thanh mảnh.
Hơn nữa Lâm Niệm Sơ còn nhận thấy rằng, từ lúc bạn học Hùng bước vào siêu thị, có nhiều nữ sinh vô tình hoặc cố ý liếc nhìn cậu ấy. Rõ ràng Hùng Á Tinh đã từ một chàng trai mũm mĩm trở thành một nam thần trong trường.
Trình Mặc khẽ đáp như cũ: “Dĩ nhiên là vì người ta giảm cân mà.”
Lâm Niệm Sơ trầm ngâm: “Nghĩ cũng lạ, cũng lâu lắm rồi chị không gặp cậu bạn Hùng này.”
Ba năm trước, Trình Mặc và Hùng Á Tinh cùng đỗ vào một trường trung học nhưng không học chung lớp. Hai năm trước khi phân ban, Trình Mặc chọn ban xã hội, còn Hùng Á Tinh thì chọn ban tự nhiên, thế nên hai người không thể học chung lớp nữa. Vì vậy, Lâm Niệm Sơ cũng đã lâu không để ý đến cậu bạn này.
Trình Mặc mím môi, không nhịn được mà nói: “Bây giờ đi đâu người ta cũng có một đám nữ sinh vây quanh đưa nước, tặng đồ ăn vặt và xin số WeChat, làm gì đến lượt những người bình thường như chúng ta để ý nữa chứ.”
Lâm Niệm Sơ bật cười, quay lại nhìn em gái mình: “Ghen rồi à?”
Trình Mặc lập tức quay mặt đi, quả quyết: “Em không có.”
Lâm Niệm Sơ khẽ thở dài, lắc đầu cười mà không nói gì thêm.
Đợi Trình Nghiễn thanh toán xong, cả gia đình bốn người quay về nhà.
Ngày hôm sau, họ cùng Trình Mặc đi xem địa điểm thi, ngày tiếp theo nghỉ ngơi ở nhà, đến ngày thứ tư, tức ngày 7/6, các thí sinh trên khắp cả nước đã cùng nhau bước vào kỳ thi đại học mà họ vừa lo lắng vừa mong chờ.
Có người nói kỳ thi đại học là một cuộc chiến không có khói súng, quyết định sống chết và tương lai. Thực ra thì không phải vậy, kỳ thi đại học giống như một chuyến đò vậy, chỉ quyết định hướng đi của tương lai chứ không phải quyết định sự sống chết. Hoặc là nói, kỳ thi đại học ảnh hưởng đến cuộc đời, nhưng không quyết định cả đời người.
Thời gian hai ngày không dài, dù là dày vò hay là mong chờ, cuối cùng đều kết thúc trong sự lưu luyến và buồn bã.
Khoảnh khắc khi thi xong, cảm xúc lớn nhất của Trình Mặc không phải là kích động mà là sự trống rỗng, như thể vừa mất đi một thứ gì đó vậy.
Rất nhiều người khi thi xong đều có cảm giác này, nhưng lúc đó không ai hiểu rõ cảm xúc đó là gì. Mãi đến nhiều năm sau, giật mình quay đầu nhìn lại, mới nhận ra rằng cảm giác trống trải khi ấy là vì tuổi thanh xuân ngây ngô và vô tri nhất đang dần rời xa chúng ta.
Vào đêm 25/6, điểm thi được công bố.
Trình Mặc thi rất tốt, tổng điểm 750 thì cô bé được 680 điểm.
Ngay sau đó là thời kỳ sôi động của việc đăng ký nguyện vọng vào đại học.
Trình Mặc không muốn ở lại Đông Phụ để học đại học, cô bé muốn nhân dịp này để khám phá thêm thế giới bên ngoài, cảm nhận văn hóa và phong tục khác biệt ở những vùng đất xa lạ.
Cô bé cũng đã bàn bạc về ý định này với anh chị mình.
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ đều rất tán thành và ủng hộ quyết định của cô bé. Dù sao, họ đều là người từng trải, cuộc đời con người chỉ có vài năm để dám mạo hiểm, dám làm và dám đi khám phá thế giới. Khi những năm ấy qua đi, sự mạnh mẽ bên trong sẽ dần bị mài mòn bởi thời gian và cuộc sống, trừ khi có ý chí mạnh mẽ, nếu không cuối cùng cũng khó có thể thoát khỏi vùng an toàn, cho nên, họ rất ủng hộ cô bé bay đi. Họ cũng không lo cô bé ngã, bởi vì họ sẽ luôn ở bên dưới đón lấy cô bé.
Tối trước ngày đăng ký nguyện vọng, Trình Mặc nằm trong chăn, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Hùng Á Tinh do dự một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nhắn tin cho cậu ấy: [Cậu định đăng ký vào trường đại học nào thế?]
Hùng Á Tinh không trả lời ngay lập tức, Trình Mặc cảm thấy mình có chút lúng túng, nên cô bé vội vàng nhắn thêm một tin: [Tớ định đăng ký vào Đại học Tây Phụ, tớ cũng hỏi thêm mấy bạn khác, có vẻ cũng có nhiều người định chọn học ở Tây Phụ.]
Nửa phút sau, Hùng Á Tinh trả lời: [Tớ định đăng ký Đại học Đông Phụ.]
Như những vì sao rơi xuống bụi trần, trái tim của Trình Mặc trĩu nặng, sự nhiệt huyết tràn đầy dần tan thành nước lạnh.
Có lẽ có những người sinh ra đã định là sẽ lỡ nhau.
Một lúc sau, cô bé thở dài, cố nén cảm xúc mà nặng nề đánh máy: [Chúc cậu thành công! Cố lên nhé!]
Hùng Á Tinh: [Cậu cũng vậy, cố lên.]
Sáng hôm sau, khi cổng đăng ký mở, Trình Mặc ngay lập tức đăng ký nguyện vọng, nguyện vọng một là trường Đại học Tây Phụ.
Tháng bảy, giấy báo nhập học đã được gửi về, cô bé thuận lợi trúng tuyển chuyên ngành Hán ngữ quốc tế tại Đại học Tây Phụ.
Nhà trường yêu cầu tân sinh viên phải có mặt ngày 24/8 để nhập học và tham gia mười ngày huấn luyện quân sự.
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ đã đưa em gái đi học trước nửa tháng.
Trình Nghiễn thuê một chiếc xe nhà di động, cả nhà bốn người cùng nhau lái xe từ Đông Phụ đến Tây Phụ. Một nhà bốn người hưởng thụ chuyến đi, vừa đi du lịch vừa nghỉ ngơi, vừa đi vừa chơi, còn lượn quanh một lượt ở bãi biển, vô cùng thư thái.
Và lợi ích lớn nhất của việc đi xe nhà di động chính là không phải lo lắng về việc kẹt xe trên cao tốc.
Chiều hôm trước khi họ đến Tây Phụ, họ đã gặp phải tình trạng kẹt xe nghiêm trọng trên cao tốc, phải đứng yên hai tiếng đồng hồ mà không nhích được một mét nào.
Mặt trời dần lặn xuống, sắc trời tối dần, các tài xế xe hơi xung quanh đều đã chán nản vì phải chờ đợi. Từng cửa xe liên tục mở ra, mọi người lần lượt xuống xe đi dạo hoặc hút thuốc để giải lao.
Trong khi đó, gia đình bốn người trên xe nhà di động lại có cuộc sống như thần tiên. Trình Nghiễn bình tĩnh đứng bên bếp nấu ăn, Lâm Niệm Sơ chơi cờ bay cùng hai đứa trẻ, không khí bên trong xe thoải mái và bình yên, mà cũng không lo lắng về việc phải tìm chỗ để đi vệ sinh.
Trình Nghiễn vừa cho thịt bò ướp vào chảo dầu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa xe. Lâm Niệm Sơ đứng gần đó nhất nên cô đứng dậy ra mở cửa, đồng thời nhỏ giọng nói với chồng mình: “Cá cược đi chồng, cược mười đồng, chắc chắn là có người xin đi nhờ nhà vệ sinh đấy.”
Trình Nghiễn vừa lật thịt bò vừa cười: “Anh không cược với em, cược xong thể nào anh cũng thua.”
Lâm Niệm Sơ cười mở cửa, sau đó ngây ngẩn cả người.
Người phụ nữ trung niên thân hình to béo, mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng trước cửa cũng ngạc nhiên không kém, sau đó vui mừng reo lên: “Trời ơi, hóa ra là bọn em!” Bày tỏ niềm vui xong, bà ấy lại vội vàng hỏi: “Có thể cho chị đi nhờ nhà vệ sinh được không?”
Lâm Niệm Sơ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ người tới lại là mẹ của Hùng Á Tinh. Cô vội vàng nghiêng người nhường lối: “Chị mau vào đi!”
Mẹ của Hùng Á Tinh lập tức bước lên xe, Lâm Niệm Sơ nhanh chóng chỉ vào cửa nhà vệ sinh: “Chỗ đó là nhà vệ sinh đấy chị, mau đi đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn em!” Mẹ của Hùng Á Tinh đã vội đến độ không kịp chào hỏi Trình Nghiễn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên trong xe bật điều hòa, Lâm Niệm Sơ không đóng cửa xe, hơi nóng từ bên ngoài tràn vào. Cô đứng ở cửa, nhìn thoáng qua hàng xe hơi đỗ phía sau và thấy Hùng Á Tinh với bố mẹ cậu ấy ở ngay sau họ, sau đó cô quay lại nhìn Trình Mặc.
Bạn nhỏ Trình Mặc cũng đờ người.
Sau khi mẹ của Hùng Á Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, bà ấy thở phào nhẹ nhõm rồi cảm ơn lần nữa: “Trời ơi thật sự là cảm ơn các em nhiều lắm, không thì chị nhịn chết mất trên cao tốc này rồi.”
Lâm Niệm Sơ cười hỏi: “Chị cũng đưa con lên nhập học à?”
“Phải đấy, các em cũng thế hả?” Mẹ của Hùng Á Tinh hỏi: “Mặc Mặc thi vào trường nào thế?”
Lâm Niệm Sơ: “Trường Đại học Tây Phụ ạ.”
Mẹ của Hùng Á Tinh: “Ôi trời, thế thì thật trùng hợp, Á Tinh nhà cô cũng vậy!”
Trình Mặc sững sờ, trên mặt thoáng ngạc nhiên.
Trình Nghiễn ngoảnh lại, mặt không biểu cảm nhìn mẹ của Hùng Á Tinh.
Bà ấy hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Trình Nghiễn, lại hào hứng hỏi thêm về điểm thi và ngành học của Trình Mặc, rồi nói: “Bây giờ cô đi báo cho Á Tinh biết ngay, để nó sau này quan tâm chăm sóc con.” Nói xong, bà ấy vô cùng vui vẻ bước xuống xe.
Trong lòng Trình Nghiễn đột nhiên vô cùng bực dọc, quay lại nhìn em gái mình rồi nói dứt khoát: “Không cần nó chăm sóc, chúng ta có thể tự lập tự lo được.”
Trình Mặc: “Ò.”
Lâm Niệm Sơ buồn cười, lườm chồng mình: “Anh lẹ cái tay lên, lo mà nấu ăn đi!”
Trình Nghiễn thở dài bất lực, trong đầu tự nhiên vang lên câu: Con gái lớn không giữ được. Sau đó, trong lòng anh càng bực bội hơn nhưng chẳng biết phải làm sao, đành quay lại tiếp tục nấu ăn.
Bữa tối nhanh chóng được nấu xong, vì nguyên liệu còn lại khá nhiều nên bữa tối hôm đó rất thịnh soạn. Lâm Niệm Sơ còn có lòng tốt xuống xe gửi đồ ăn cho gia đình của Hùng Á Tinh.
Đến tám giờ tối, đường cao tốc kẹt xe cả nửa ngày trời mới bắt đầu thông xe dần dần.
Khoảng mười giờ tối, họ đã lái xe đến ranh giới Tây Phụ. Sau đó, cả gia đình đã vui chơi thêm ba ngày ở Tây Phụ, cuối cùng đã đến ngày Trình Mặc nhập học.
Năm giờ rưỡi sáng ngày 24/8, trường bắt đầu đón tân sinh viên.
Vì cả gia đình họ sống trong xe nhà di động nên khá tự do trong việc đi lại, thời gian cũng thoải mái, do đó họ quyết định tránh giờ cao điểm làm thủ tục nhập học. Thay vào đó, họ lại đi dạo một vòng ở Bách Lạc Thành của Tây Phụ, mua cho Trình Mặc không ít đồ dùng.
Mãi đến bốn giờ chiều, họ mới đến trường làm thủ tục nhập học.
Lúc này sinh viên đến nhập học đã ít đi nhiều nên các thủ tục diễn ra cũng nhanh chóng. Chưa đầy mười phút, Trình Mặc đã hoàn thành xong thủ tục rồi được một đàn anh sinh viên tình nguyện dẫn đến phòng ký túc xá của mình.
Sau khi giúp Trình Mặc sắp xếp giường và hành lý xong xuôi, Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ phải đưa bé Cam Ngọt quay về.
Lúc này mặt trời chiều đã ngả về Tây.
Trình Mặc tiễn anh trai, chị dâu và cháu gái ra đến cổng trường.
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ lần lượt dặn dò cô bé phải tự chăm sóc bản thân, nếu không đủ tiền phải nói ngay và đừng quên thường xuyên gọi điện về nhà.
Trình Mặc kiên nhẫn nghe hết những lời dặn dò ấy.
Cuối cùng, giây phút chia tay cũng đã đến.
“Anh chị đi đây.” Lâm Niệm Sơ bế bé Cam Ngọt, dịu dàng nhìn em gái, dặn dò lần nữa: “Phải gọi điện về nhà thường xuyên nhé.”
Trình Nghiễn thêm vào: “Nếu không thì bé Cam Ngọt sẽ quên mất em đó.”
Bé Cam Ngọt ngơ ngác trong giây lát, rồi lắc đầu ngay: “Con sẽ không quên cô đâu, cô sẽ về nhà vào cuối tuần mà!”
Bé con chưa từng trải qua cảnh chia ly, nên vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Trình Nghiễn thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, dịu giọng nói: “Sau này cô sẽ không về nhà mỗi tuần nữa.” Dù không muốn làm con buồn, nhưng bé phải học cách chấp nhận chia ly, bởi cả đời này bé sẽ còn gặp phải vô số lần chia ly nữa: “Cô đi học đại học rồi, sẽ lâu lắm mới có thể về nhà.”
Bé Cam Ngọt mơ màng hỏi: “Phải bao lâu ạ?”
Con gái không có khái niệm về thời gian nên Trình Nghiễn chỉ có thể trả lời: “Ít nhất là phải bốn tuần.”
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Trình Mặc có thể về nhà một lần. Nhưng với bé Cam Ngọt, bốn tuần là khoảng thời gian dài lắm, mắt bé lập tức đỏ lên, nước mắt trực trào, miệng nhỏ mím chặt rồi hỏi: “Cô không về nhà với chúng ta nữa sao ạ?”
Lần này là Lâm Niệm Sơ trả lời câu hỏi của con gái: “Đúng vậy, cô phải ở lại đây học.”
Bé Cam Ngọt bật khóc nức nở, vừa khóc vừa kêu: “Con không muốn cô ở lại đây một mình, con muốn cô về nhà cùng mình.”
Trình Mặc vốn đã muốn khóc, vẫn luôn kìm nén để không khóc, kết quả lả cô nhóc này vừa khóc là cô bé cũng không cầm được nước mắt nữa: “Hu hu, con làm gì thế, con khóc gì chứ? Có phải là cô không về nhà nữa đâu!”
Nước mắt của bé Cam Ngọt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt: “Huhuhuhu, con không muốn cô ở lại đây…”
Lâm Niệm Sơ vội bế con quay lưng lại, không cho bé nhìn Trình Mặc nữa, vỗ về lưng con gái dỗ dành: “Không sao đâu, khi nào cô được nghỉ thì cô sẽ về nhà mà.”
Trình Nghiễn thấy vậy bèn vội phất phất tay với Trình Mặc, khẽ nói: “Em mau đi đi. Nếu không nó sẽ không dứt được đâu.”
Trình Mặc đỏ mắt gật đầu, nhưng vẫn chưa nỡ quay đi, rưng rưng nói với anh trai mình: “Em đi đây, anh và chị dâu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn uống và ngủ đủ giấc, giữ gìn sức khỏe.”
Lần này cũng khiến lòng Trình Nghiễn ngậm ngùi. Trình Mặc là em gái của Trình Nghiễn, nhưng cũng là đứa trẻ mà anh đã tự tay nuôi lớn, như một nửa con gái của anh vậy.
Con cái trưởng thành rồi cuối cùng cũng phải rời tổ. Thực lòng anh cũng không nỡ gì.
Trình Nghiễn khẽ thở dài, gật đầu và nở một nụ cười dịu dàng: “Anh biết rồi.”
Bé Cam Ngọt vẫn đang khóc to, Trình Mặc vẫy tay chào chị dâu, rồi quyết tâm quay người chạy đi.
Bé Cam Ngọt dường như cảm nhận được điều gì đó, khóc càng lớn hơn, nghẹn ngào gào lên: “Con không muốn cô đi, con muốn cô về nhà với mình cơ.”
Mắt Lâm Niệm Sơ cũng đã đỏ lên, nhưng cô không thể không dỗ dành con gái trước: “Hơn một tháng nữa thì cô sẽ về thôi.”
Bé Cam Ngọt: “Nhưng con muốn cô về nhà với chúng ta bây giờ cơ.”
Lâm Niệm Sơ: “Cô phải đi học mà, nếu cô theo chúng ta về nhà bây giờ thì cô sẽ không thể học được.”
Trình Nghiễn bước đến bên mẹ con họ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé con rồi dịu dàng an ủi: “Vẫn còn có bố mẹ ở bên con mà.”
Bé Cam Ngọt vẫn khóc, khóc đến mức cả người run lên, đầu vùi vào vai mẹ khóc một hồi, rồi vừa nấc vừa nói với giọng mũi: “Con không muốn xa bố mẹ.”
Trình Nghiễn hứa với con gái chắc nịch: “Bố mẹ sẽ mãi mãi ở bên con!”
Lâm Niệm Sơ cũng nói: “Bố mẹ sẽ mãi ở bên con, đến khi con lớn, đến khi con già đi.”
Bé Cam Ngọt: “Thật chứ ạ?”
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ cùng lúc đáp lại: “Dĩ nhiên là thật rồi.”
Nói xong, cả hai bất giác nhìn nhau, sau đó trao nhau một nụ cười ấm áp và đồng điệu.
Dưới ánh chiều tà, ánh mắt họ nhìn nhau sáng rực và kiên định, nhưng lại không kém phần ấm áp và tràn đầy tình yêu.
Trừ phi là sinh ly tử biệt, nếu không họ sẽ không bao giờ rời xa bọn trẻ. Nhưng họ cũng ngầm hiểu rằng các con rồi sẽ có ngày rời xa họ.
Những chú chim non khi lớn rồi cũng sẽ phải bay vào bầu trời rộng lớn. Nhưng họ không sợ, mặc kệ mấy đứa nhỏ có bay xa đến đâu, bầu trời dù bao la rộng lớn, dù mấy đứa nhỏ có trải qua bao nhiêu sóng gió rồi ngã xuống cũng không sao cả, bởi vì họ vẫn sẽ mãi nắm chặt tay nhau, đứng chờ dưới kia, sẵn sàng đón mấy đứa nhỏ của mình trở về.
Mặt trời đã gần chạm đến đường chân trời, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa.
Trên đường trở về ký túc xá, mắt Trình Mặc vẫn đỏ hoe.
Nỗi buồn ly biệt là một trong những thử thách mà hầu hết mọi người đều khó vượt qua.
Khi sắp bước đến cửa tòa nhà ký túc xá, cô bé sửng sốt dừng bước.
Phía trước cầu thang có một chàng trai mặc áo phông trắng đứng đó. Dưới ánh hoàng hôn màu hồng, dáng người chàng trai cao ráo thanh mảnh, gương mặt thanh tú, thu hút ánh nhìn của không ít cô gái qua lại trước tòa nhà ký túc.
Sau khi thấy Trình Mặc, Hùng Á Tinh mỉm cười dịu dàng với cô bé.
Hoàn toàn văn
*Lời tác giả:
Vậy là toàn bộ câu chuyện đã kết thúc. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua.
Cuộc sống có rất nhiều khó khăn, tôi hy vọng câu chuyện cổ tích này có thể mang đến cho các bạn một chút ngọt ngào.
Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại ở tác phẩm tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT