Vì hôm nay phải đến gặp giáo viên, nên Lâm Niệm Sơ dậy rất sớm. Trong lúc cô và Trình Nghiễn đang cùng nhau dọn dẹp giường chiếu, bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị gõ nên Trình Nghiễn bước ra mở cửa.
Bạn nhỏ Trình Mặc xuất hiện trước cửa với đôi mắt thâm quầng, trên tay còn ôm bé Cam Ngọt. Khi cánh cửa vừa mở ra, trước tiên cô bé liếc mắt u oán nhìn anh trai mình rồi ôm đứa bé bước vào phòng ngủ. Sau đó cô bé không do dự mà đặt con nhóc xuống giường, nói với giọng cuộc sống không còn gì luyến tiếc: “Trả lại con cho hai người đấy!” Cô bé lại thở dài, vừa quay người đi ra ngoài vừa nói chắc nịch: “Giờ em phải lên lầu ngủ bù, hôm nay dù trời có sập cũng đừng gọi em dậy!”
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn hoang mang khó hiểu nhìn nhau. Đợi sau khi bạn nhỏ đi rồi, Lâm Niệm Sơ hỏi cô nhóc kia: “Bé cưng, tối qua con đã làm phiền cô ngủ à?”
“Con không có.” Bé Cam Ngọt ngồi trên chiếc giường mềm mại với vẻ mặt vô tội, bộ đồ ngủ màu hồng bao lấy cái bụng sữa tròn trĩnh, vô cùng đáng yêu: “Con ăn bánh xong là ngủ liền mà.”
Lâm Niệm Sơ sững sờ: “Con còn ăn bánh nữa hả?”
Bé Cam Ngọt gật đầu liên tục: “Dạ, cô đã đi lấy bánh cho con.” Cô bé lại cố ý bổ sung một câu: “Nhưng con chỉ ăn phần màu hồng thôi, mấy màu khác con không có ăn.”
Trọng tâm mà Lâm Niệm Sơ chú ý đến đã không phải là cô nhóc ăn vụng bánh lúc nửa đêm nữa, mà là…
Cho nên là tối qua Trình Mặc đã xuống lầu?
Vậy em ấy có nghe thấy gì không?
Cô ngay lập tức nín thở, lo lắng và xấu hổ nhìn chồng mình, dùng ánh mắt hỏi: Em ấy sẽ không nghe thấy đúng không?
Trình Nghiễn vẫn bình tĩnh, dịu dàng hỏi con gái: “Tại sao cô lại muốn xuống lấy bánh cho con?”
Bé Cam Ngọt: “Vì con nhớ bố mẹ ạ, nhưng cô nói nếu con không đi tìm hai người thì cô sẽ lấy bánh cầu vồng cho con.”
Trình Nghiễn hiểu ra, quay sang nhìn vợ mình, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh hiện lên một chút bất lực. Anh khẽ nhướng mày, dùng ánh mắt đáp lại: Chắc chắn em ấy đã nghe thấy rồi.
Khuôn mặt Lâm Niệm Sơ lập tức đỏ bừng, cô kéo tay Trình Nghiễn vào phòng tắm, đóng cửa lại và thở phì phò oán trách: “Tại anh cả đấy! Đã bảo anh nhẹ chút rồi mà! Nhưng anh vẫn không chịu nghe!”
Trình Nghiễn cúi xuống nhìn vợ, cười thản nhiên: “Anh đã nhẹ nhàng rồi mà.”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt: “Anh nhẹ nhàng chỗ nào? Sao em không biết?”
Trình Nghiễn kề môi sát tai cô: “Anh mà nhẹ chút là em không hài lòng, anh biết phải làm sao đây?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Trình Nghiễn nhếch môi, nở một nụ cười hư hỏng: “Sao anh có thể khiến vợ không thỏa mãn chứ?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Ai không thỏa mãn?
Em không hề nhé!
Mặt cô đã như sắp bốc hơi, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi mở cửa phòng tắm, đẩy anh ra ngoài: “Tránh xa em ra một chút, em phải rửa mặt!” Cô lại đóng sầm cửa lại.
Trình Nghiễn cười bất lực, tiếp tục dọn dẹp giường.
Họ hẹn gặp cô Tôn vào buổi trưa để ăn cơm, nhưng ngay sau khi ăn sáng xong, Lâm Niệm Sơ đã bắt đầu trang điểm rồi.
Trang điểm khi gặp trưởng bối không nên quá đậm, cô dành trọn một tiếng rưỡi để trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên và trong sáng. Sau đó, cô bắt đầu chọn quần áo thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cô chọn một chiếc sườn xám màu xanh nhạt với họa tiết thêu và đôi giày cao gót màu trắng.
Khi đã thay xong, cô đứng trước gương soi, ngắm nghía kỹ lưỡng bản thân mình. Cô cảm thấy tóc tai còn thiếu sót gì đó, nên đã búi tóc gọn lên thành một kiểu tóc đơn giản.
Trình Nghiễn đã thay xong bộ vest từ lâu, bé Cam Ngọt cũng đã mặc một chiếc váy cổ phong màu hồng xinh xắn. Khi Lâm Niệm Sơ bước ra khỏi phòng ngủ, Trình Nghiễn đã chải tóc cho con gái xong, hai bố con đang ngồi bên bàn trà chơi xếp gỗ.
Nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, Trình Nghiễn ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Niệm Sơ và ngay lập tức ngẩn người, hoặc phải nói là, anh bị cô làm cho choáng ngợp.
Ánh mắt anh trong giây phút đó ngưng đọng, không chớp mắt nhìn hình bóng người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình.
Ánh sáng phòng khách rất sáng, Lâm Niệm Sơ bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, từng bước từng bước uyển chuyển như hoa sen nở. Dù đã sinh con nhưng cô vẫn giữ được dáng vóc cân đối, dẫu sao cũng là một diễn viên, việc giữ dáng là yêu cầu tối thiểu. Cô vẫn mảnh mai, cùng với những đường cong đầy quyến rũ. Chiếc sườn xám bằng lụa mềm mại như nước, óng ánh dịu dàng dưới ánh sáng.
Đôi mắt cáo vốn đã quyến rũ của cô ánh lên ý cười, đôi môi đỏ nhạt khẽ cong lên. Khi cô bước đi, sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ khẽ lay động, cả người toát lên vẻ quyến rũ đến tột đỉnh, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng và thanh lịch.
Sau khi cô đến trước mặt hai bố con họ, cô xoay một vòng rồi hỏi đầy kỳ vọng: “Thế nào? Đẹp không?”
Trình Nghiễn ngây người nhìn cô, một giây sau, yết hầu của anh khẽ nhấp nhô, trầm giọng nói: “Rất đẹp.”
Bé Cam Ngọt cũng ngây người: “Wow, mẹ đẹp quá!”
Lâm Niệm Sơ mỉm cười hài lòng.
Bé Cam Ngọt đứng dậy khỏi ghế, bạch bạch bạch chạy đến bên mẹ, duỗi tay nhỏ ra nhẹ nhàng chạm vào chiếc sườn xám của mẹ, rồi ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và mong đợi nhìn me: “Con cũng muốn mặc váy giống mẹ, mẹ cũng mua cho con một cái nhé? Đẹp quá đi!”
Lâm Niệm Sơ bật cười: “Ừa nè.”
Bé Cam Ngọt vui mừng khôn xiết: “Yeah! Yeah!”
Lâm Niệm Sơ lại cười rồi quay sang nhìn chồng: “Chúng ta đi thôi nhỉ?”
“Được.” Trình Nghiễn đứng dậy từ ghế sô pha. Dáng người anh cao lớn, bộ vest chỉnh tề lịch lãm, chân dài thẳng tắp, nhìn anh vô cùng vững chãi và cuốn hút.
Trước tiên Lâm Niệm Sơ ngắm nhìn gương mặt người đàn ông của mình một chút, vẫn đẹp trai như thường lệ, đôi mắt hoa đào như say như tỉnh kết hợp với đôi môi mỏng đỏ thắm, có thể nói là đỉnh cao của vẻ đẹp yêu nghiệt. Nhìn xuống dưới, ánh mắt cô lại dừng ở bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh.
Dù đã kết hôn nhiều năm, thân hình và nhan sắc của anh vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn ngày càng có sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành. Bởi vì trước nay anh là người đàn ông luôn giữ nếp sống rất kỷ luật, ngày nào cũng dành thời gian tập thể dục dù bận rộn công việc.
Lâm Niệm Sơ cũng rất hài lòng với người đàn ông của mình, gương mặt và thân hình này đặt trong làng giải trí chắc cũng thuộc hàng top.
Khi ba người cùng nhau đi xuống lầu, bé Cam Ngọt chạy lon ton phía trước.
Khi đi xuống cầu thang, Lâm Niệm Sơ không quên nhắc nhở: “Con đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ.”
Bé Cam Ngọt: “Con sẽ không ngã đâu!”
Lâm Niệm Sơ bất lực, nhưng đúng lúc đó, người đàn ông bên cạnh bất ngờ vòng tay ôm eo cô, sau đó hôn nhẹ lên má cô.
Cô quay đầu lại, lườm anh một cái: “Làm gì đấy?”
Trình Nghiễn: “Anh hôn vợ mình không được à?”
Lâm Niệm Sơ rất chê: “Em sợ anh làm hỏng lớp trang điểm thôi!”
Trình Nghiễn thở dài: “Hỏng thì hỏng, đỡ phải ra ngoài khiến mấy gã đàn ông khác dòm ngó em.”
Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười, nhưng cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó, liếc mắt tinh nghịch nhìn gã đàn ông chó trước mặt: “Anh có cảm giác nguy hiểm rồi hả?”
Trình Nghiễn cười bất lực: “Vợ anh xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, lại còn là nữ hoàng kịch nói, anh có thể không lo lắng hả?”
Ôi chao mấy lời này, câu nào cũng đánh trúng tim cô!
Lâm Niệm Sơ ngay lập tức mở cờ trong bụng, nếu như không phải sợ làm lem son môi, cô nhất định sẽ hôn gã đàn ông chó này thật mãnh liệt.
“Yên tâm đi, anh mới là duy nhất của em!” Cô ngay lập tức đút cho chồng mình một viên “thuốc an thần”: “Hoa dại làm sao thơm bằng hoa nhà được? Chồng em mới là tuyệt nhất!”
Trình Nghiễn: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Lâm Niệm Sơ ghé sát đôi môi đỏ mọng vào tai anh, giọng nói dịu dàng pha chút quyến rũ: “Eo của anh trai đây là lưỡi dao sắc bén của Tam Lang đoạt mạng.”
Đôi mắt Trình Nghiễn tối sầm lại, hơi thở lập tức nặng nề hơn, anh gần như muốn kéo cô vào phòng ngủ ngay lập tức.
Đúng lúc này, giọng nói non nớt của bé Cam Ngọt từ dưới lầu vang lên: “Bố mẹ ơi, mau xuống đây đi ạ!”
Lâm Niệm Sơ cười tinh nghịch: “Con gái anh đang gọi kìa.”
Trình Nghiễn nghiến răng, tức nổ phổi nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Tối nay tính sổ sau.”
Nhà của cô Tôn nằm ở khu cũ phía nam thành phố, mất khoảng ba mươi phút lái xe nếu đi theo tuyến đường vành đai.
Khu nhà dành cho công nhân viên chức của Học viện Điện ảnh Đông Phụ cũng không được xây dựng sang trọng, thậm chí có thể nói là khá lạc hậu vì đây là công trình đã hơn hai mươi năm tuổi rồi. Các tòa nhà chỉ cao bảy tầng, khoảng cách giữa các tòa cũng không rộng rãi lắm. Không có hầm đỗ xe, nên cả ô tô lẫn xe đạp đều phải đỗ hai bên đường, khiến con đường vốn đã hẹp nay lại càng chật chội hơn.
May mắn là tay lái của Trình Nghiễn khá tốt, có thể luồn lách khéo léo qua những con đường hẹp. Nếu Lâm Niệm Sơ tự lái, có lẽ ngay cả cổng khu nhà cô cũng không lái vào được.
Hôm nay là chủ nhật nên rất khó tìm chỗ đỗ xe. Trình Nghiễn phải lái xe đi vòng quanh khu một lúc mới tìm được một chỗ trống ở một góc nhỏ.
Sau khi xuống xe, cả gia đình ba người cùng đi tới phía sau xe để lấy quà từ cốp xe ra.
Lúc đi bộ đến nhà cô Tôn, bé Cam Ngọt cũng cầm một hộp quà nhỏ, bên trong là bánh quy mà cô bé đã làm cùng mẹ và một tấm thiệp do cô bé tự vẽ.
Hôm nay chồng của cô Tôn cũng ở nhà, ông là chủ nhiệm phòng giáo vụ của Học viện Điện ảnh Đông Phụ, Lâm Niệm Sơ luôn gọi ông là thầy Vương.
Vợ chồng cô Tôn chỉ có một cô con gái duy nhất, sau khi đi du học thì định cư ở nước ngoài và ít khi về nhà, nên trong nhà chỉ có hai ông bà sống cùng nhau.
Thầy Vương là người ra mở cửa, rất niềm nở đón gia đình ba người vào nhà.
Cô Tôn cũng ra tận cửa để đón họ. Dù không quá nhiệt tình nhưng cũng không lạnh nhạt, bà ấy mở tủ giày và lấy dép ra cho cả nhà mang một cách tự nhiên giống như đang đón con gái và con rể của mình về nhà vậy, chỉ là làm một điều hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy bé Cam Ngọt, khuôn mặt cô Tôn lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ và hiền lành. Bà ấy cúi xuống hỏi: “Bé ngoan, con còn nhớ bà không?”
Bé Cam Ngọt chớp mắt rồi thành thật lắc đầu.
Cô Tôn cười và nói: “Chúng ta đã gặp nhau khi con còn rất nhỏ.” Nói rồi, bà ấy giơ tay ra áng chừng: “Lúc đó con mới cao thế này thôi.”
Bé Cam Ngọt cúi đầu nhìn chiều cao mà bà ấy áng chừng: “Lúc đó con bé quá. Bây giờ con đã ba tuổi rồi, là người lớn rồi!”
Cô Tôn: “Bà cũng sắp năm mươi lăm tuổi rồi.”
Bé Cam Ngọt tròn mắt: “Dạ? Mẹ con bảo mẹ mới ba mươi, vậy là bà lớn hơn mẹ rất rất nhiều.”
Về phần rất nhiều rất nhiều là bao nhiêu thì cô bé không biết tính, dù sao bé vẫn chưa học mẫu giáo và vẫn chưa biết tính toán.
Cô Tôn: “Bà lớn hơn con còn nhiều hơn nữa.”
Bé Cam Ngọt lại chớp mắt, bối rối hỏi: “Thế chúng ta còn có thể làm bạn chứ ạ?”
Cô Tôn cười và nói: “Tất nhiên là được rồi, sao lại không thể chứ?” Nói rồi, bà ấy còn nắm tay bé Cam Ngọt và dắt cô bé vào phòng khách: “Bà còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con đấy.”
Bé Cam Ngọt vui cực kỳ: “Thật ạ?”
Cô Tôn: “Tất nhiên là thật rồi.”
Thầy Vương thở dài, nhìn theo bóng dáng người bạn già và bé Cam Ngọt rồi nói: “Có trẻ con trong nhà vui thật, nhà cửa cũng trở nên sôi nổi hẳn.”
Trình Nghiễn: “Sau này bọn con sẽ thường xuyên đến thăm thầy cô.”
Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn, trong lòng có chút ấm áp lại có chút ấm ức, vì người này đã giành lời thoại của cô.
Thầy Vương còn đang đeo tạp dề, chờ sau khi nhà họ thay giày xong, ông ấy cười nói: “Các con ngồi nghỉ một lát nhé, để thầy vào bếp nấu cơm.”
Trình Nghiễn vừa cởi cúc áo sơ mi vừa nói: “Để con giúp thầy.”
Thầy Vương: “Không cần không cần, để thầy làm là được.”
Lâm Niệm Sơ: “Ôi thầy đừng khách sáo với anh ấy, cứ sai anh ấy làm thoải mái đi ạ.”
Trình Nghiễn: “Thấy chưa thầy? Nếu thầy không cho con cơ hội thể hiện, về nhà con sẽ không yên với vợ con đâu.”
Lâm Niệm Sơ liếc xéo Trình Nghiễn một cái.
Thầy Vương bật cười: “Thế thì được thôi.”
Sau đó Trình Nghiễn theo thầy Vương vào bếp, còn Lâm Niệm Sơ đi vào phòng khách.
Cô Tôn đang ngồi trên ghế sô pha bóc quýt cho bé Cam Ngọt ăn. Bé Cam Ngọt thì đang chổng mông lên bàn trà nhìn bể cá vàng, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút.
Nhìn cách đối xử này, rõ ràng bé được cưng chiều hơn cả mẹ mình.
Đúng là người càng già càng yêu chiều trẻ nhỏ.
Cô Tôn ngẩng đầu nhìn Lâm Niệm Sơ, nhẹ nhàng nói: “Con ngồi đi.”
Lâm Niệm Sơ khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô Tôn.
Sau khi bóc xong quả quýt, cô Tôn đưa cho Lâm Niệm Sơ một múi: “Ăn đi.”
Lâm Niệm Sơ vừa mừng vừa sợ, làm bộ khoa trương hỏi: “Thật sự là bóc cho con ạ?”
Cô Tôn: “Miệng con bé đang ngậm kẹo, ăn quýt thì sẽ thấy chua.”
Lâm Niệm Sơ méo miệng, vừa ăn quýt vừa làm lẫy một cách kín đáo: “Thảo nào, không thì chắc cũng không đến lượt con.”
Cô Tôn mỉm cười bất lực: “Mau ăn đi.”
Lâm Niệm Sơ cười, bóc một múi quýt bỏ vào miệng. Vị chua ngọt hòa quyện, rất ngon.
“Dạo này công việc bận rộn lắm không?” Cô Tôn nhẹ nhàng hỏi.
“Con mới rảnh được một chút.” Lâm Niệm Sơ trả lời: “Đoàn kịch vừa kết thúc tuần lưu diễn.”
Cô Tôn vừa gọt táo vừa nói: “Cô đã đi xem rồi, diễn rất tốt.”
Lâm Niệm Sơ sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô Tôn.
Cô Tôn cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Cô luôn đi xem các buổi diễn của con, nhưng không nói cho con biết, sợ con căng thẳng.”
Mắt Lâm Niệm Sơ bỗng cay cay.
Cô Tôn tiếp tục nói: “Hồi đó cô rất lo lắng rằng con sẽ gục ngã, may mà con không yếu đuối tới như vậy. Con kiên cường hơn cô tưởng nhiều.”
Lâm Niệm Sơ cắn môi dưới, sợ mình sẽ bật khóc. Sau một lúc lâu, cuối cùng cô mới lấy hết can đảm hỏi một câu mà cô đã giấu kín trong lòng từ rất lâu: “Cô thấy bây giờ con đã là một diễn viên đủ tiêu chuẩn chưa?”
Cô Tôn dừng gọt vỏ, quay đầu nhìn Lâm Niệm Sơ, giọng nói dịu dàng đầy sự công nhận: “Tất nhiên là rồi, con là học trò xuất sắc nhất của cô mà.”
Nước mắt Lâm Niệm Sơ chực trào ra, nhưng cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng đưa tay lau nước mắt.
Cô Tôn tiếp tục gọt táo: “Cô còn xem tất cả những video mà con đăng trên Mouyin nữa, giờ thì con có thể đổi tên rồi.”
Lâm Niệm Sơ lại sững người, không ngờ rằng cô Tôn lại biết rõ về cô đến vậy.
Sau khi sinh con, cô vẫn chưa đổi tên trên Mouyin, vì cô luôn có một cái tên lý tưởng nhất nhưng không dám dùng, sợ mình không xứng.
Cô Tôn đặt quả táo đã gọt vào tay cô: “Bây giờ con đã hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “diễn viên” này.”
Nước mắt Lâm Niệm Sơ lại trào ra, nhưng cô lại cười. Cô gật đầu thật mạnh.
Sau đó, cô lấy điện thoại ra và đổi tên tài khoản Mouyin từ “Mẹ của Trình Thúi Thúi” thành “Diễn viên Lâm Niệm Sơ” ngay trước mặt cô Tôn.
*Tác giả thật sự có lời muốn nói:
#Tổng giám đốc Trình cũng phải đổi tên thôi, đổi thành “Bông hoa trồng trong nhà của diễn viên Lâm Niệm Sơ” hay “Lưỡi đao sắc bén của Tam Lang đoạt mạng”???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT