Tháng 11 bận rộn cuối cùng cũng trôi qua, 628 đã thành công giành chiến thắng vang dội trong cuộc chiến thương mại điện tử không khói súng của ngày lễ 11/11. Mặc dù tổng doanh thu chưa thể vượt xa mọi đối thủ trong ngành, nhưng họ cũng đã lọt vào top ba và trở thành con ngựa ô trong ngành.

Trong thời gian này, Lâm Niệm Sơ cũng đã suôn sẻ hoàn thành thời gian ở cữ một cách an toàn.

Ngày rời khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh tình cờ là Chủ nhật. 

Vì đồ đạc khá nhiều không thể mang hết một lần, nên Trình Nghiễn lái xe về nhà trước để gửi hành lý rồi quay lại đón ba người họ.

Trong lúc chờ Trình Nghiễn quay lại, bạn nhỏ Trình Mặc cứ nhoài người ra bên cạnh giường cũi để trêu đùa cháu gái của mình, còn Lâm Niệm Sơ thì đang chỉnh sửa video mới nhất, đồng thời cũng là video đầu tiên cô làm sau khi sinh con. Trong thời gian ở cữ, cô không dám nhìn điện thoại hay máy tính quá lâu vì sợ ảnh hưởng đến thị lực, nhưng vẫn không quên lên Weibo thông báo cho fans rằng mình đã sinh con, cũng hứa sẽ chia sẻ kinh nghiệm mang thai cũng như những sản phẩm mẹ và bé hữu ích sau khi qua thời kỳ ở cữ.

Bé Cam Ngọt trong hơn một tháng qua đã phát triển rất tốt. Từ khi sinh ra đến nay, cô bé đã tăng thêm 1.5kg, từ một chú mèo con gầy gò biến thành một búp bê tròn trịa với khuôn mặt trắng hồng và cơ thể đầy đặn, trông vừa moe vừa đáng yêu.

Hơn nữa, cô bé còn cực kỳ thích cười, chỉ cần ai trêu là cô bé sẽ nhoẻn miệng cười ngay, sau đó để lộ hai hàng lợi trơn nhẵn không có chiếc răng nào.

Trình Mặc rất thích cháu gái mình, nhưng vì lịch học bận rộn, buổi sáng khi cô bé ra khỏi nhà thì cháu vẫn còn ngủ, buổi tối về thì cháu lại đang ngủ. Đôi khi may mắn gặp lúc cháu còn thức một lần thì là hoặc cháu đang bú hoặc đang khóc đòi bú, nên cô bé chỉ có ngày chủ nhật là rảnh để chơi cùng cháu.

“Chị dâu, chị nghĩ khi nào con bé mới biết nói chuyện ạ?” Bạn nhỏ Trình Mặc vừa cầm búp bê trêu cháu vừa tò mò hỏi.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, mỉm cười trả lời: “Ít nhất phải đợi đến khi con bé được một tuổi đã.”

“Á? Còn phải đợi lâu vậy ạ?” Trình Mặc thở dài: “Ôi, thật sự không thể tưởng tượng nổi nếu em mà không nói chuyện trong một năm thì hẳn là tuyệt vọng lắm.” Nói xong, cô bé lại nhẹ nhàng dùng tai của con búp bê đồ chơi cọ vào má đứa nhóc: “Con thật là đáng thương Trình Điềm Tranh à, con còn chưa biết nói nữa.”

Lâm Niệm Sơ bị chọc bật cười: “Em yên tâm đi, sớm muộn gì cháu nó cũng sẽ biết gọi “cô”, một ngày gọi tám trăm lần luôn. Đến lúc đó em đừng thấy nó phiền là được.”

Trình Mặc chắc nịch: “Em sẽ không bao giờ thấy con bé phiền đâu, em còn muốn dẫn con bé đi gặp bạn bè của em, mua cho con bé nhiều ơi là nhiều đồ ăn ngon nữa.”

Lâm Niệm Sơ: “Vậy thì đến lúc đó chắc chắn em sẽ có một bé ngựa trung thành nhất. Chỉ cần cho đồ ăn là con bé sẽ sẵn sàng theo em mọi lúc mọi nơi luôn.”

Bạn nhỏ Trình Mặc bị chọc bật cười.

Lâm Niệm Sơ cũng cười, rồi quay lại tập trung vào màn hình máy tính lần nữa, vừa chỉnh sửa video vừa chờ chồng.

Sau khi Trình Nghiễn chuyển hành lý về nhà, anh lập tức quay lại trung tâm chăm sóc sau sinh để đón vợ con và em gái. 

Sau khi đậu xe tại bãi đỗ xe ngoài trời cạnh tòa nhà chính, anh đi bộ về phía cổng chính. Kết quả là vừa rẽ qua góc tòa nhà, anh lập tức nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Là mẹ của anh, Tần Nguyệt Hồng.

Khi trời dần chuyển lạnh, Tần Nguyệt Hồng mặc một chiếc áo khoác lông chồn dài màu xám, bên trong là áo len đen, mang quần bò xanh đậm, đi đôi bốt đen cao quá gối. Tay trái bà ta cầm một chiếc túi da Chanel, tay phải xách một hộp quà mẹ và bé.

Trình Nghiễn hoàn toàn không ngờ bà ta sẽ đến đây, anh bất giác dừng chân, hơi nhíu mày nhìn mẹ mình với vẻ đầy bất lực.

Tần Nguyệt Hồng thấy con trai thì lập tức tiến tới chỗ anh, bước đi vội vã nhưng vẻ mặt lại có chút gượng gạo. Đôi môi được tô son mím chặt, đôi mắt cũng lộ rõ vẻ căng thẳng và bồn chồn khó giấu.

Sau khi đến trước mặt con trai, đầu tiên là bà ta cười, nụ cười có chút nịnh nọt: “Con xem con kìa, sinh con là chuyện lớn như vậy, sao con cũng không nói cho mẹ biết một tiếng chứ?”

Trình Nghiễn thở dài, thờ ơ nhìn mẹ mình, không muốn nói nhiều với bà ta, trầm giọng nói: “Bà về đi, Mặc Mặc cũng đang ở đây.”

Vẻ mặt Tần Nguyệt Hồng cứng lại, ngây người nhìn con trai mình: “Con… con có ý gì?”

Lần này Trình Nghiễn trả lời không chút nể nang, giọng nói lạnh lùng: “Ý là tôi không muốn để bà gặp họ.”

Trong đôi mắt Tần Nguyệt Hồng như bị một sức mạnh lớn đánh nứt ra, bà ta kinh ngạc không thể tin nổi: “Chẳng lẽ mẹ không có quyền gặp con gái và cháu gái mình sao?”

Trình Nghiễn hỏi ngược lại: “Bà nghĩ sao?”

Tần Nguyệt Hồng như bị đông cứng, chết lặng nhìn con trai mình. 

Cậu bé trong ký ức của bà ta giờ đây đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.

Nó không còn dựa dẫm vào bà ta như lúc nhỏ nữa, thay vào đó là sự căm ghét, xa lánh, thậm chí không muốn nhìn thấy bà ta.

Là bà ta tự làm tự chịu sao?

Nhưng việc bà ta theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn là sai sao?

Trong lòng Tần Nguyệt Hồng bất chợt dâng lên cảm giác chua xót, mắt cũng đỏ hoe. Bà ta nhìn Trình Nghiễn với đôi mắt ngấn lệ mờ nhạt, nói: “Mẹ là mẹ của con mà!”

Trình Nghiễn nhìn bà ta với vẻ mặt vô cảm, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Tôi thật sự mong bà không phải mẹ tôi.”

Tần Nguyệt Hồng: “…”

Trình Nghiễn không muốn lãng phí thời gian, anh thẳng thừng vạch trần bà ta: “Bà đến tìm tôi không phải vì muốn gặp con gái và cháu gái, mà vì bà không thể dựa vào Ngô Hành Tri nữa, bà cần tìm một chỗ dựa khác cho nên bà mới nhớ đến tôi.”

Tần Nguyệt Hồng chợt hoảng loạn, vội vàng lắc đầu, cuống cuồng nói: “Không phải đâu A Nghiễn, mẹ là mẹ của con, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy được? Mẹ là mẹ của con mà!”

Đáp án thật sự là gì thì trong lòng bà ta biết rõ.

Ngô Hành Tri đã bị tạm giam một tháng nay, qua một tháng nữa là ra tòa và sẽ có phán quyết chính thức.

Ông ta bị buộc tội tham ô và nhận hối lộ, chứng cứ rõ ràng, việc ra tòa chỉ là thủ tục, kết quả cuối cùng không có gì khác ngoài việc ông sẽ phải sống hết phần đời còn lại trong tù.

Cả đời bà ta luôn nỗ lực để có một cuộc sống tốt hơn, bà ta tuyệt đối không thể để bị Ngô Hành Tri liên lụy vào cuối đời. Mà con trai của ông ta lại càng không đáng tin, phần tài sản ít ỏi còn lại sớm muộn gì cũng bị nó tiêu hết. Vì vậy, bà ta phải thoát khỏi nhà họ Ngô, phải tìm một người có thể giúp mình an hưởng tuổi già.

Vì để nhanh chóng thoát khỏi Ngô Hành Tri, bà ta đã nộp đơn ly hôn lên tòa án từ một tháng trước.

Vả lại giờ đây, bà ta cũng nhận ra rằng chỉ có con trai ruột mới là người đáng tin nhất trên thế gian này.

Trình Nghiễn không thể chịu nổi nữa, thất vọng nhìn mẹ mình, không kiềm được cơn giận mà trách: “Tần Nguyệt Hồng, bà không thể sống như một con người được sao?”

Tần Nguyệt Hồng sững sờ, gương mặt đờ đẫn nhìn con trai: “Mẹ… Sao, sao mẹ lại không giống người được chứ?”

Trình Nghiễn thở dài, vô cùng bất lực: “Bà không thể sống có chút tự trọng được sao? Không thể tìm một người đàn ông thực sự yêu bà ư? Bà đã theo Ngô Hành Tri nhiều năm như vậy, những gì bà nhận được cũng đủ để bà sống sung túc cả đời, tại sao bà cứ phải dựa dẫm vào người khác để mà sống làm gì?”

Tần Nguyệt Hồng phản bác: “Mẹ dựa dẫm vào người khác sao? Mẹ muốn dựa vào chính con trai mình!”

Trình Nghiễn: “Bà chưa bao giờ coi tôi là con trai. Bà chỉ coi tôi là đường lui khi không còn lựa chọn nào khác.”

Tần Nguyệt Hồng: “Mẹ, mẹ không có. A Nghiễn, mẹ không có!” Bà ta vừa nắm lấy tay Trình Nghiễn, vừa hoảng hốt nói: “Mẹ có tiền, mẹ thật sự có tiền. Chỉ cần con chấp nhận mẹ, mẹ sẽ để lại tất cả tiền cho con!”

Ngu dốt có lẽ chính là thế này đây.

Trình Nghiễn mạnh mẽ hất tay bà ta ra, nhìn bà ta với vẻ chán ghét, lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này bà đừng xuất hiện nữa, càng đừng có đi quấy rầy Mặc Mặc.” Nói xong, anh quay người bước đi.

Tần Nguyệt Hồng không cam lòng mà đuổi theo anh, như phát điên mà hét lên: “Mẹ là mẹ của con, con dựa vào cái gì mà không cho mẹ gặp con gái và cháu gái? Dựa vào cái gì chứ?”

Trình Nghiễn bất đắc dĩ dừng lại, thở dài, giọng nói lạnh nhạt đáp lại: “Dựa vào việc sau này bà chết đi cần tôi nhặt xác cho bà.”

Tần Nguyệt Hồng lại một lần nữa sững sờ, vô cùng kinh ngạc nhìn con trai mình.

Ánh mắt Trình Nghiễn cực kỳ lạnh lùng: “Bà có biết tôi đã xử lý chuyện của Trình Khánh Lợi thế nào không? Nhà hỏa táng có dịch vụ lưu giữ tro cốt, chỉ tốn 300 tệ là có thể lưu giữ được trong hai năm. Nhưng sau hai năm, nếu không đưa vào nghĩa trang thì tro cốt sẽ bị ném vào khu mộ tập thể phía sau nhà hỏa táng. Tôi đã lưu giữ cho ông ta hai năm, nhưng tôi không mua đất nghĩa trang cho ông ta, cả bà cũng vậy.”

Không ai muốn tàn nhẫn với cha mẹ mình, nhưng cũng không phải bậc cha mẹ nào cũng xứng đáng được con cái trả ơn dưỡng dục.

Những tổn thương từ thời thơ ấu đủ khiến người ta ám ảnh suốt đời, dù vết thương có lành nhưng vết sẹo vẫn còn, không đau nhưng không thể nào khiến người ta tha thứ.

Anh vẫn không có cách nào tha thứ cho Trình Khánh Lợi và cũng không thể tha thứ cho Tần Nguyệt Hồng.

Sắc mặt Tần Nguyệt Hồng lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, đôi môi bà ta run lên, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng không thành lời.

Trình Nghiễn cụp mắt nhìn mẹ mình: “Sau này hãy sống như một con người đi, sống có danh dự lúc còn sống, chết rồi mới có thể có danh dự được.”

Người càng lớn tuổi thì càng để ý đến danh tiếng lúc sinh thời và sau khi qua đời.

Đôi môi Tần Nguyệt Hồng run rẩy, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong phút chốc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Trình Nghiễn thu lại ánh mắt, không nói thêm lời nào, đi cũng không ngoảnh đầu lại.

Sau khi quay trở lại phòng mà Lâm Niệm Sơ đã ở trong thời gian ở cữ, anh không nói với họ chuyện vừa xảy ra dưới lầu, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của họ.

Anh còn cố tình nán lại trên lầu một lúc để tránh gặp lại Tần Nguyệt Hồng khi xuống lầu.

Cũng may Tần Nguyệt Hồng không cứng đầu đến mức đó, cuối cùng thì bà ta cũng đã nghe lọt câu cuối cùng của Trình Nghiễn. Khi cả gia đình bốn người nhà họ rời khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh, bà ta đã rời đi như anh mong muốn.

Ba mươi phút sau, cả gia đình họ cuối cùng cũng trở về ngôi nhà mà họ đã xa cách bấy lâu.

Trình Nghiễn tay cầm cũi đựng em bé, trước khi bước vào nhà, anh cười nói với con gái nằm trong cũi: “Trình Điềm Tranh, chúng ta về nhà rồi.”

Bạn nhỏ Điềm Tranh ngáp dài một cái, coi như đáp lại bố mình cho có lệ.

Hai giờ chiều, bảo mẫu hỗ trợ sau sinh cũng đã đến làm việc, từ đây cuộc sống bị đảo lộn cuối cùng cũng dần dần trở lại bình thường.

Cuộc sống nuôi con tuy bận rộn và đầy những điều vụn vặt, nhưng lại không kém phần ấm áp.

Ngày tháng bình dị trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến Tết âm lịch.

Vài ngày trước Tết, cả gia đình họ đã đến tiệm chụp ảnh để chụp bộ ảnh gia đình đầu tiên. Họ chụp hai bộ, một phong cách cổ điển thời Dân Quốc và một phong cách hiện đại.

Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ cũng tiện thể đặt trước một bộ ảnh cưới, đồng thời họ còn hứa hẹn rằng từ nay mỗi năm họ đều sẽ chụp một bộ ảnh gia đình.

Cuối năm, công ty 628 cũng đã chia lợi nhuận. Lâm Niệm Sơ là cổ đông lớn nhất của công ty, được chia phần lớn nhất, số dư trong tài khoản ngân hàng của cô tăng lên vùn vụt.

Trình Nghiễn chiếm 1% cổ phần, cũng nhận được một khoản lợi nhuận đáng kể, nhưng anh vẫn trung thực nộp cho cô. Tuy nhiên, anh lén lút giữ lại một khoản nhỏ, Lâm Niệm Sơ mắt nhắm mắt mở, không tính toán với anh về mấy trăm tệ đó.

Vả lại ít nhiều gì cô cũng có chút xót chồng mình đã vất vả cả năm, nên vào sáng mùng 1 Tết, cô đã chuyển cho anh 6666 tệ làm quà mừng năm mới.

Trình Nghiễn không dám nhận.

Khoảnh khắc nhìn thấy thông báo chuyển khoản, anh đã ngẩn người.

Vốn đang ở trong bếp gói sủi cảo, một giây sau anh liền cầm điện thoại lao ra phòng khách, không thể tin nổi mà nhìn Lâm Niệm Sơ đang ngồi trên sofa bế con xem lại Xuân Vãn: “Em vừa chuyển khoản cho anh hả?”

Lâm Niệm Sơ bị vẻ ngơ ngác của anh làm cho buồn cười: “Đúng rồi.”

Trình Nghiễn lo lắng hỏi: “Là 6600 hay 660?”

Sao cho nhiều mà anh còn không vui? Lâm Niệm Sơ bất lực: “Anh thấy bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”

Trình Nghiễn hít sâu một hơi: “Anh thấy là 6600.”

Lâm Niệm Sơ cười nói: “Vậy thì là 6666, lì xì năm mới cho bố của Điềm Tranh, chúc chồng em năm mới lục lục đại thuận!”

[*Trong văn hóa Trung Quốc, số 6 được coi là con số may mắn, tượng trưng cho sự thuận lợi và tốt lành. Khi lặp lại hai lần thành 66, nó nhấn mạnh sự suôn sẻ, hài hòa. Đại thuận nghĩa là rất thuận lợi, thành công.

Câu chúc 六六大顺 (Lục lục đại thuận) thường được dùng để mong muốn cho người nhận có một năm mới thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi và thành công.]

Trình Nghiễn: “…”

Lần đầu tiên nhận được nhiều tiền tiêu vặt như vậy, anh cũng có chút không biết phải làm gì. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể anh lại trung thực hơn nhiều, đầu đơ nhưng tay không đơ. Chỉ mất chưa đến hai giây, anh đã nhấn nhận tiền, sau đó bước tới bên cạnh Lâm Niệm Sơ, dùng đôi tay đầy bột nắm lấy má cô rồi hôn một cái thật mạnh: “Vợ à, anh yêu em chết mất!”

Lâm Niệm Sơ ghét bỏ vô cùng, vừa dùng mu bàn tay lau mặt vừa nói: “Anh đi ra chỗ khác, toàn là bột.”

Trình Nghiễn cười đáp: “Toàn là tình yêu.”

Lâm Niệm Sơ trừng mắt: “Đi mà gói sủi cảo của anh đi!”

Trình Nghiễn: “Tuân lệnh!”

Tết Nguyên Đán và Lễ Tình nhân rất gần nhau, Tết chưa qua được mấy ngày thì đã đến Lễ Tình nhân. 

Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ quen nhau vào đêm trước Lễ Tình nhân, tức ngày 13 tháng 2. Vì vậy, ngày 13 tháng 2 mới là ngày kỷ niệm một năm họ gặp nhau.

Sáng hôm đó, từ lúc mở mắt, Lâm Niệm Sơ đã mong đợi đến buổi tối. 

Nhưng thời tiết lại không chiều lòng người. Sau khi xuống giường cô đi kéo rèm cửa, mới phát hiện trời hôm nay âm u và có vẻ sắp mưa, giống hệt thời tiết năm ngoái. 

Cơ mà chẳng sao, dù sao họ cũng không thể đi đâu vì phải ở nhà với con.

Hôm nay Trình Nghiễn vẫn phải đi làm, Trình Mặc cũng đã đi học, nên bình thường ban ngày chỉ có Lâm Niệm Sơ, bảo mẫu và đứa trẻ ở nhà. Khi Lâm Niệm Sơ làm việc trên lầu, bảo mẫu sẽ chơi với con, còn khi con đói, bảo mẫu sẽ bế con lên để cô cho bú. 

Chỉ cần xong việc thì cô sẽ lập tức xuống chơi với con.

Khi bé vừa tròn một tháng, cô đã dùng tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi” để đăng vài video về con. Nhưng giờ bé đã gần ba tháng, cô không còn đăng nữa, sau này sẽ không bao giờ đăng nữa. Vì con sẽ mỗi ngày một lớn, diện mạo càng ngày càng dễ nhận diện, nếu còn đăng nữa thì sẽ dễ làm phiền đến cuộc sống của con. Cô tạm thời vẫn không muốn con mình trở thành một ngôi sao nhí hay người nổi tiếng trên mạng, chỉ mong con sống như một đứa trẻ bình thường. Lâm Niệm Sơ không có yêu cầu cao với con, chỉ mong bé có thể lớn lên bình an, vui vẻ và khỏe mạnh là được. Nếu sau này con muốn xuất hiện trước công chúng thì cô sẽ tôn trọng quyết định của con.

Hiện giờ cô đã làm video ngắn được gần một năm rồi, cả hai tài khoản với phong cách khác nhau đều đang phát triển. Tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi” đã có hơn hai triệu người theo dõi, còn “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi” thậm chí đã vượt qua ba triệu người theo dõi.

Số lượng người theo dõi càng nhiều, lưu lượng càng lớn, lợi nhuận cũng càng hấp dẫn. 

Tháng trước chỉ riêng tiền quảng cáo đã mang về cho cô gần 40.000, chưa kể đến việc bán hàng qua livestream. Tổng thu nhập còn nhiều hơn cả việc diễn một vở kịch. Mọi người đều biết lương của diễn viên sân khấu thường không cao, họ chủ yếu kiếm tiền từ các công việc bên ngoài.

Nhưng Lâm Niệm Sơ cũng không bị thu nhập từ video ngắn làm ảnh hưởng đến ước mơ của mình. Trở thành một diễn viên sân khấu kịch xuất sắc là ước mơ của cô từ thời đại học. 

Trước đây cô đã từng từ bỏ ước mơ này vì một phút bốc đồng, lần này tuyệt đối không thể từ bỏ lần thứ hai.

Hơn nữa sở dĩ ban đầu cô làm video ngắn là để duy trì cảm giác trước ống kính trong thời gian mang thai và để rèn luyện diễn xuất, nếu từ bỏ ước mơ để theo đuổi video ngắn thì chẳng phải là đặt sai mục tiêu hay sao?

Người ta nói ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, nơi cô từng ngã là tại nhà hát lớn Đông Phụ.

Trước khi tốt nghiệp, viện trưởng nhà hát đã ngỏ lời mời cô sau khi ra trường vào làm diễn viên chuyên nghiệp tại nhà hát nhưng cô đã từ chối. Vì vậy, cô phải thi tuyển lại vào nhà hát mới được, như vậy mới xem như là đứng dậy lần nữa.

Nhưng mà thời điểm tuyển dụng hằng năm của nhà hát Đông Phụ cũng không giống nhau, nên hầu như ngày nào cô cũng vào website của nhà hát để xem có thông tin tuyển dụng mới hay không.

Hôm nay vẫn chưa có.

Cảm giác như thể cô đang ôm cây đợi thỏ.

Lâm Niệm Sơ thở dài tắt máy tính rồi xuống nhà chơi với con.

Tới khoảng sáu bảy giờ tối, Trình Nghiễn trở về nhưng hai tay trống trơn, đừng nói là hoa hồng, ngay cả một cánh hoa cũng không có.

Lâm Niệm Sơ đã mong đợi cả ngày, vậy mà anh lại chẳng nhớ gì cho nên cô tức đến mức không muốn nói chuyện với anh, thậm chí không muốn nhìn anh. Ăn tối xong, cô liền bế con về phòng ngủ.

Đang cho con bú thì cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng mở ra, Trình Nghiễn bước vào.

Lâm Niệm Sơ vẫn cúi đầu, cũng không thèm nhìn anh một cái.

Trình Nghiễn nhịn cười, bước về phía cô. Tay phải anh vẫn để trong túi, ung dung bước từng bước dài, trông vừa thản nhiên vừa kiêu ngạo.

Chờ khi anh đến bên giường, Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: “Tránh xa em ra một chút!”

Trình Nghiễn bật cười, không tiếp tục trêu cô nữa. Anh lấy tay phải ra khỏi túi quần, nắm chặt nắm tay rồi giơ lên trên đầu cô. Khi tay buông ra, một sợi dây dài màu vàng hồng trượt khỏi lòng bàn tay.

Đó là một sợi dây chuyền.

Khi sợi dây chuyền rơi xuống, mặt dây hình cỏ bốn lá bên dưới như đang đung đưa trong gió, lơ lửng giữa không trung. Ở trung tâm của chiếc cỏ bốn lá còn gắn vài viên kim cương nhỏ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Đó là một sợi dây chuyền rất kinh điển của thương hiệu Bvlgari.

Lâm Niệm Sơ đầu tiên là sững sờ, sau đó ngước mắt nhìn chồng mình, trong khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và vui sướng.

Trình Nghiễn cười bất lực: “Thật sự nghĩ là anh quên à?”

Lâm Niệm Sơ có chút ngại ngùng, nhưng không muốn thừa nhận mình nhỏ nhen, lẩm bẩm: “Ai bảo anh về nhà tay không chứ, năm ngoái ít nhất cũng còn lấy được một bó hoa hồng từ khách sạn về mà…”

Trình Nghiễn bị chọc cười: “Năm nay không có bó hoa nào cả, ngày mai anh đi mua cho em.” Nói xong, anh mở khóa dây chuyền, tự tay đeo lên cổ của Lâm Niệm Sơ.

Chiếc dây chuyền đã hấp thụ nhiệt từ lòng bàn tay anh, vì vậy khi chạm vào da không hề lạnh mà ngược lại rất ấm áp, từ cổ truyền thẳng đến tim.

Cuối cùng Lâm Niệm Sơ cũng mỉm cười.

Trình Nghiễn bóp nhẹ má cô: “Vui chưa?”

Lâm Niệm Sơ kiêu ngạo nói: “Cũng tạm.”

Trình Nghiễn nhướng mày: “Thế còn quà của anh đâu?”

Lâm Niệm Sơ nhịn cười: “Nếu em không chuẩn bị cho anh thì sao?”

Trình Nghiễn: “Vậy thì anh sẽ bế con bỏ nhà đi.”

Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha ha ha.”

Trình Nghiễn lại bóp má cô: “Thực sự không chuẩn bị à?”

Lâm Niệm Sơ thừa nước đục thả câu: “Trước khi đi ngủ em sẽ đưa cho anh.”

“Được, anh đợi.” Trình Nghiễn nắm cằm cô, hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu không có thì tối nay em sẽ tiêu đời.”

Lâm Niệm Sơ đỏ mặt, tức giận lườm anh một cái: “Lưu manh.” Cô lại cúi xuống nhìn bé con trong lòng: “Bố con là lưu manh!”

Chín giờ rưỡi tối, Trình Nghiễn lại lái xe ra ngoài lần nữa để đón em gái tan học.

“Nhà tù học sinh Số hai Thành phố Đông Phụ” tuân thủ nguyên tắc quản lý nghiêm khắc đối với học sinh lớp 9, kéo dài thời gian tan học đến 10 giờ tối, vì vậy nhiều học sinh chọn ở lại trường nội trú.

Nhưng bạn học Trình Mặc không muốn ở nội trú, vì ở nội trú thì không thể gặp cháu gái.

Vì áp lực học tập lớn, mỗi ngày sau giờ tan học, cô bé đều ngơ ngơ ngác ngác, quá trình sau khi khi về đến nhà đều như thế này: đi thăm cháu gái trước, sau đó lên lầu rửa mặt, nằm trên giường học bài rồi đi ngủ.

Cuộc sống đơn giản mà nhàm chán, khô khan và tẻ nhạt.

Hôm nay cũng vậy, ngay khi chạy từ tầng hầm lên, cô bé đã vào phòng ngủ của Lâm Niệm Sơ, kết quả chiếc giường em bé lại trống không.

“Bé Cam Ngọt đâu rồi chị?” Cô bé thắc mắc hỏi.

“Trên lầu á.” Lâm Niệm Sơ trả lời: “Hôm nay để bé ngủ với dì.”

“Ồ, vậy em đi thăm con bé.” Trình Mặc cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi lên lầu.

Cũng không lâu sau, Trình Nghiễn trở lại phòng ngủ và cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi nhìn thấy cái nôi, anh cũng hỏi: “Con đâu em?”

Lâm Niệm Sơ liếc anh một cái, không thể không trả lời lại câu hỏi: “Hôm nay để con ngủ với dì, bú sữa bột một ngày cũng không sao.”

Trình Nghiễn không nói nhiều lời, bắt đầu cởi áo khoác dạ, hành động cực kỳ nhanh chóng.

Lâm Niệm Sơ lườm anh: “Đi tắm đi!”

“Làm xong rồi tắm có được không em?” Trình Nghiễn vừa tháo từng nút áo sơ mi, dần dần lộ ra lồng ngực săn chắc và cơ bụng rõ ràng.

Lâm Niệm Sơ thái độ kiên quyết: “Không được, không tắm thì đừng hòng chạm vào em!”

Trình Nghiễn thở dài, đành phải làm theo yêu cầu của vợ là đi tắm trước.

Lúc anh cởi trần bước vào phòng tắm, Lâm Niệm Sơ cũng từ giường đứng dậy và đi vào phòng thay đồ đối diện phòng tắm.

Trình Nghiễn đứng ở cửa phòng tắm, quay lại nhìn vợ mình, tò mò hỏi: “Em định làm gì thế?”

Lâm Niệm Sơ đứng đối diện anh, lườm anh: “Liên quan gì đến anh?”

Ánh mắt Trình Nghiễn bỗng sáng lên: “Không phải em định chơi trò tình thú với anh đấy chứ?”

Lâm Niệm Sơ đỏ mặt mắng: “Cút đi!”

Trình Nghiễn cười, quay người vào phòng tắm và đóng cửa lại, còn quăng một câu: “Đừng có nhìn trộm đấy.”

Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười: “Anh đúng là thiếu đòn!”

Tên đàn ông chó này tắm rất nhanh, sau hơn mười phút đã ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu nâu quanh eo.

Trong phòng ngủ không có ai, anh bước thẳng vào phòng thay đồ đối diện, sau đó đứng hình tại chỗ.

Lâm Niệm Sơ đang đứng trước gương, bối rối bất an nhìn bản thân trong gương.

Vào lúc này, trên người cô không còn mặc bộ đồ ngủ thoải mái nữa mà là đang mặc một bộ trang phục hầu gái đen trắng, cổ áo rất thấp. Với một người mẹ đang trong giai đoạn cho con bú như cô, vải ở phần cổ áo dường như không đủ để che phủ.

Chiếc váy chữ A tôn lên vòng eo thon gọn quyến rũ của cô, chiều dài của váy vẫn chưa chạm tới đầu gối, để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Người bán còn tặng kèm một chiếc băng đô tai thỏ màu trắng, cô không dám đội, cảm thấy như đang cố tỏ ra trẻ trung, thực sự quá là xấu hổ.

Lần đầu tiên làm chuyện này, năng lực nghiệp vụ của cô cũng không quá thành thạo, nên cô vô cùng lo lắng, sự chú ý chỉ tập trung vào việc nhìn bản thân trong gương, hoàn toàn không chú ý đến người nào đó đang tiến lại gần. Hơn nữa càng nhìn, cô càng cảm thấy bộ trang phục này không đứng đắn, chẳng có chút tình thú nào mà trông như đang làm chuyện đồi trụy vậy.

Ngay khi cô quyết định cởi bộ quần áo đắt đỏ này ra thì phía sau bỗng nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ngăn cản, ngay sau đó, lưng cô va mạnh vào lồng ngực của người nào đó.

Trình Nghiễn cúi đầu, ghé môi đỏ mỏng vào tai phải của cô, giọng nói trầm ấm, ngữ điệu nhẹ nhàng và mang theo tiếng cười: “Đây là quà em tặng anh à?”

Giọng anh khàn khàn, như bị lửa đốt, hơi thở cũng nóng bỏng vô cùng.

Tai Lâm Niệm Sơ ngay lập tức đỏ bừng, như thể có thể nhỏ máu từ tai ra vậy.

Cô cảm thấy mình đã không thể thở nổi nữa.

Xấu hổ chết tôi rồi…

Nhục quá trời!

Trình Nghiễn bị phản ứng của cô chọc cười, hôn nhẹ lên tai cô: “Anh rất thích.”

Lâm Niệm Sơ thở phào, nhưng cũng chỉ thở phào được một chút.

Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cắn chặt môi dưới, giống như một cô bé lo sợ bí mật xấu hổ của mình bị tiết lộ, cẩn thận dặn dò: “Không được nói với ai, nếu không thì anh chết chắc!”

Trình Nghiễn dở khóc dở cười: “Anh có thể đi rêu rao chuyện này được hả?”

Lâm Niệm Sơ ngẩn người, nghĩ thầm: Cũng phải nhỉ…

Thế thì cũng chẳng có gì đáng xấu hổ nữa.

Cô quay mặt lại, nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng nói: “Về phòng ngủ nhé?”

Trình Nghiễn nói chắc nịch: “Làm ở đây luôn.”

Lâm Niệm Sơ bối rối.

Trình Nghiễn ôm lấy cô rồi xoay người cô lại, để cô nằm úp lên bàn trang điểm rồi kéo váy của cô lên.

Phía trước còn có một chiếc gương, Lâm Niệm Sơ xấu hổ cực kỳ: “Anh đúng là đồ cầm thú!”

Trình Nghiễn thản nhiên chấp nhận danh hiệu này: “Ừ, cầm thú chuyên thích chơi đùa với cô hầu gái.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cứu với!

*Tác giả có lời muốn nói:

#Hôm nay là một ngày hạnh phúc của Tổng giám đốc Trình #

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play