Sáng chủ nhật sớm tinh mơ, sau khi ăn sáng xong, Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ đã đưa bạn nhỏ Trình Mặc ra ngoài. Hai người họ đưa cô bé đến nhà thi đấu thành phố trước để tham gia buổi huấn luyện thể dục chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba.

Đến nơi, Trình Nghiễn dừng xe ở bãi đỗ ngoài trời bên cạnh nhà thi đấu, sau đó cả gia đình ba người cùng đi bộ vào nhà thi đấu.

Hôm nay cũng là một ngày thu đẹp trời, tiết trời thoáng đãng, mát mẻ với nắng ấm rực rỡ. Ba người họ còn chưa đến cửa chính của nhà thi đấu thì đã nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đang cười rạng rỡ còn hơn cả thời tiết.

Thấy thế, cả ba cùng khựng lại. Đừng nói đến Trình Mặc, ngay cả Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn cũng muốn trốn đi. Cô giáo chủ nhiệm này thì cái gì cũng tốt, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy lại vô cùng tận tâm, chu đáo, khuyết điểm duy nhất là cô hay nói dông dài. Mỗi lần họp phụ huynh, phụ huynh nào mà bị cô bắt gặp thì xác định sẽ phải đối mặt với một buổi “rửa tội” về tư tưởng và thử thách lòng kiên nhẫn.

Trình Nghiễn len lén hỏi em gái: “Sao cô chủ nhiệm của em cũng tới vậy?” Anh từng có “vinh hạnh” bị cô chủ nhiệm của Trình Mặc bắt gặp một lần. Hôm đó, buổi họp phụ huynh kết thúc lúc năm giờ, nhưng cô giáo chủ nhiệm giữ anh lại ở văn phòng trò chuyện đến tận tám giờ mới tha cho về, cảm giác như phải nghe một vị sư thầy tụng kinh suốt ba tiếng đồng hồ. Hồi còn đi học, anh cũng chưa bao giờ “thảm” như vậy.

Trình Mặc cũng thì thầm trả lời: “Em cũng đâu biết!” Cô bé lại thở dài, vừa bất lực vừa cạn lời nói: “Cô ấy không đến thì tâm hồn tụi em còn được thả lỏng chút, chứ cô mà đến là y như đang học ở trường vậy.”

Lâm Niệm Sơ bình tĩnh phân tích, an ủi nói: “Cô Hồng xưa nay luôn rất tận tâm và trách nhiệm, biết đâu hôm nay cô ấy đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để đến giám sát các em, xem thử các em có tập luyện nghiêm túc không.”

Trình Nghiễn ngớ người, hơi cau mày: “Cô chủ nhiệm của em không phải họ Hoàng à?”

Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên: “Hả? Cô ấy không phải họ Hồng hả, sao lại họ Hoàng rồi? Tên gì mà sặc sỡ màu sắc thế.”

Trình Mặc khóc dở cười dở: “Chị dâu, cô chủ nhiệm của bọn em tên là Hoàng Dữu Hồng, “Dữu” quả bưởi đó.”

Lâm Niệm Sơ: “À, à, “Dữu” trong quả bưởi à.” Cô hơi xấu hổ, vội vàng tìm cớ đổ lỗi cho trí nhớ kém của mình, vừa xoa xoa bụng vừa thở dài: “Ôi… Một lần mang thai làm người ta ngố mất ba năm.”

Trình Nghiễn không nhịn được phì cười.

Lâm Niệm Sơ phóng ánh mắt như dao qua: “Anh cười cái gì?”

Trình Nghiễn: “Cười vì em đáng yêu.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Đột nhiên cô hết giận rồi.

Xem ra tên tồi như anh cũng giỏi nịnh đấy!

Trình Nghiễn vỗ nhẹ vào ba lô của Trình Mặc, nói: “Em tự qua đi, anh và chị dâu sẽ không vào nữa.”

Lâm Niệm Sơ bổ sung: “Nhường cơ hội trò chuyện với giáo viên cho những phụ huynh cần đó.”

“Hahaha.” Trình Mặc cười phá lên.

Lúc này, đột nhiên có người gọi cô bé: “Mặc Mặc ơi.”

Ba người nghe thấy tiếng thì nhìn sang, người đầu tiên đập vào mắt là một cậu bé cao lớn, trắng trẻo, đáng yêu. Lâm Niệm Sơ nhận ra cậu bé, đó là Đại Hùng, Hùng Á Tinh.

Bên cạnh Hùng Á Tinh còn có một người phụ nữ trung niên, dáng người bà ấy cũng cao, trắng trẻo, đẫy đà khỏe mạnh. Bà ấy uốn tóc xoăn màu nâu đậm, mặc một chiếc áo gió màu tím trắng xen kẽ và quần thể thao màu đen, đeo một chiếc túi màu đen. Khuôn mặt tròn trịa và hiền hậu của bà trông có vẻ rất dễ gần.

Không khó để đoán rằng đây chính là mẹ của Hùng Á Tinh, người vừa gọi Trình Mặc cũng chính là bà ấy.

Đầu học kỳ này, Lâm Niệm Sơ cũng đã đi họp phụ huynh cho Trình Mặc một lần. Khi đó, Trình Mặc và Hùng Á Tinh còn ngồi cùng bàn, nên trong buổi họp phụ huynh, cô ngồi ngay cạnh mẹ của Hùng Á Tinh, hai người đã quen biết nhau từ đó. Dù chênh lệch tuổi tác khá nhiều, nhưng họ lại nói chuyện khá hợp.

Hơn nữa, mẹ của Hùng Á Tinh là người rất dễ mến, gặp ai cũng dễ dàng trở nên thân quen, lại còn rất nhiệt tình. Sau buổi họp phụ huynh đó, bà ấy đã kết bạn với Lâm Niệm Sơ và thường xuyên chia sẻ với cô những kinh nghiệm trong giai đoạn mang thai. Vì Lâm Niệm Sơ lần đầu làm mẹ, nhiều chuyện còn chưa rõ, lại không có người lớn bên cạnh để hỏi, nên đôi khi cô tìm đến mẹ của Hùng Á Tinh để hỏi thăm. Bà ấy không bao giờ từ chối, biết gì nói đó không giấu diếm, giúp được thì giúp ngay, là người nhiệt tình.

Mẹ con họ đi về phía ba người Lâm Niệm Sơ.

Khi người còn chưa đến gần, Trình Nghiễn lạnh lùng đánh giá Hùng Á Tinh, rồi hỏi em gái mình: “Bạn học của em à?”

Trình Mặc gật đầu: “Dạ, em và Hùng Á Tinh cùng một nhóm học tập.”

Trình Nghiễn ồ lên đầy ẩn ý.

Lâm Niệm Sơ liếc nhìn chồng mình, cô muốn phì cười.

Mẹ của Hùng Á Tinh quả thực rất hay tám chuyện, vừa đến đã bắt đầu trò chuyện với Lâm Niệm Sơ: “Mới có hai tháng không gặp mà bụng em đã lớn thế rồi.” Nói xong, bà ấy còn không quên mỉm cười và gật đầu với Trình Nghiễn, coi như chào hỏi.

Trình Nghiễn cũng gật đầu đáp lại.

Lâm Niệm Sơ trả lời: “Còn hai tháng nữa là sinh rồi.”

Mẹ của Hùng Á Tinh cẩn thận nhìn bụng của cô: “Bụng của em nhọn đúng không?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Hơi nhọn một chút.”

Mẹ của Hùng Á Tinh nói: “Nếu bụng nhọn thì thường là con trai, lúc chị mang thai con trai của chị cũng vậy!”

Trình Nghiễn: “…”

Ông đây không tin!

Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Cái này không đáng tin, vẫn nên tin vào y học hiện đại.” Ngừng một lúc anh lại bổ sung thêm: “Chắc là con gái.”

Lâm Niệm Sơ cười bất lực, nói với mẹ của Hùng Á Tinh: “Những lời này của chị dễ khiến người ta đau lòng đấy, anh ấy đã mong con gái suốt mấy tháng rồi.”

“Ôi! Xem cái miệng của chị này!” Mẹ của Hùng Á Tinh vội vàng sửa lời: “Chị chỉ nói bừa thôi, đừng để ý!” Nói xong, bà ấy lập tức chuyển chủ đề, nói với hai đứa trẻ đứng bên cạnh: “Hai đứa mau đi học đi. À, người đứng ở cửa kia là giáo viên chủ nhiệm của hai đứa à?” Khi mới nhìn thấy cô giáo Hoàng Dữu Hồng thì bà rất hoảng hốt, nói với con trai: “Mẹ phải đi ngay đây, buổi họp phụ huynh lần trước giáo viên của con đã nói muốn gặp mẹ nói chuyện, cuối cùng mẹ đã chạy mất.” Nói xong, bà quay người chạy về phía cửa, gót chân nhanh như dính dầu vậy.

Kết quả là không thành công.

“Mẹ Á Tinh! Chị đợi một chút!”

Cô Hoàng tuy không còn trẻ nhưng giọng nói rất to, tiếng gọi này vang dội như chuông, hầu hết mọi người đứng bên ngoài nhà thi đấu đều nghe thấy.

Mẹ của Hùng Á Tinh muốn giả điếc cũng không được.

Bà ấy thở dài, đành phải dừng bước. Khoảnh khắc quay người sang, bà ấy thay đổi nét mặt, nở nụ cười rạng rỡ. Dưới ánh nhìn đầy thương cảm của Lâm Niệm Sơ, bà ấy bước về phía cô Hoàng Dữu Hồng với tâm thế như một chiến sĩ quyết tâm chặt đứt cánh tay của mình: “Cô Hoàng ơi, tôi đã muốn tìm cô từ lâu rồi, chỉ là mãi chưa có thời gian!”

Hùng Á Tinh há hốc miệng, thật sự ngưỡng mộ kỹ năng thay nét mặt thần tốc của mẹ mình.

Trình Mặc vẫy tay chào anh trai và chị dâu, sau đó cùng Hùng Á Tinh đi về phía cửa chính của nhà thi đấu.

Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn không dám ở lại thêm một giây nào, sợ bị cô giáo giữ lại, bèn vội vàng rời đi.

Sân bóng rổ nằm ngay bên cạnh nhà thi đấu trong nhà.

Khi sắp đến cửa sân bóng rổ, Trình Nghiễn – người đã im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc hỏi: “Vợ ơi, bụng của em nhọn phải không? Anh nhớ là nó tròn mà?”

Lâm Niệm Sơ biết người này đã bắt đầu hoảng loạn, cười nói: “Chỉ hơi nhọn một chút thôi, không rõ ràng lắm.”

“Vậy chắc chắn là con gái rồi!” Trình Nghiễn nói chắc chắn: “Mỗi lần khám thai, anh đều xem siêu âm, anh rất chắc chắn là không có thứ đó!”

Lâm Niệm Sơ cố tình châm chọc: “Cũng có thể bác sĩ cố tình không cho anh thấy đó?”

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ bình thản nói: “Biết đâu thật sự là con trai thì sao?”

Trình Nghiễn: “…”

Giọng điệu của anh cực kỳ kiên định: “Không thể nào, nhất định là con gái, anh có linh cảm.” Nhưng hành động thực tế lại tiết lộ tâm trạng của anh, sau khi nói xong câu đó, anh đặt tay lên bụng Lâm Niệm Sơ, cau mày nhìn bụng cô: “Thúi Thúi, con nói với bố xem, con là công chúa nhỏ hay là thằng nhóc thối vậy?”

Thúi Thúi không trả lời anh.

Lâm Niệm Sơ hất tay anh ra: “Thúi Thúi lười chẳng thèm để ý đến anh đâu!”

Trình Nghiễn: “Anh không quan tâm, nhất định là con gái!”

Lâm Niệm Sơ bực bội: “Con trai thì không cần à?”

“Chắc chắn là phải cần rồi.” Trình Nghiễn thở dài: “Con trai thì cũng đành nuôi tạm vậy.”

Lâm Niệm Sơ không vui: “Tại sao con trai lại đành nuôi tạm? Anh đúng là trọng nữ khinh nam, thiên vị!”

“Thật sự không phải ý đó.” Trình Nghiễn nghiêm túc nói: “Nếu là con trai, anh hy vọng sau này con có thể trở thành một con đại bàng dũng cảm, mạnh mẽ bay lượn khắp bầu trời. Dù khi con bị tổn thương hay thất bại, anh sẽ đau lòng, nhưng sẽ không khuyên con bỏ cuộc, chỉ yêu cầu con kiên trì tiếp tục. Con trai mà, không trải qua chút khó khăn thì làm sao thành đàn ông được? Làm sao có thể bảo vệ người mình yêu? Nhưng con gái thì khác, anh mong con bé cả đời không bao giờ lớn lên. Anh thà để nó trở thành một con nhóc nghịch ngợm quậy phá, còn hơn là trở thành một cô bé ngoan ngoãn mà ai cũng khen ngợi.”

Lâm Niệm Sơ thắc mắc hỏi: “Tại sao? Con gái thì không cần phải mạnh mẽ à?”

“Không phải là không cần mạnh mẽ, mà là xã hội này có yêu cầu với con gái quá cao, cao hơn con trai rất nhiều.” Trình Nghiễn vốn là người đã trải qua nhiều năm lăn lộn trong xã hội, nhìn thấy không ít chuyện đời, nên hiểu khá rõ: “Không nói chuyện khác, chỉ nói đến công việc thôi. Một người phụ nữ phải trở nên mạnh mẽ hơn đàn ông thì mới có thể được đối xử bình đẳng, chưa nói đến chuyện kết hôn sinh con nữa. Cô ấy càng mạnh mẽ, nghĩa là cô ấy đã phải chịu đựng nhiều tổn thương và gian truân hơn. Vì vậy, anh không muốn con gái mình phải trở nên mạnh mẽ chút nào, anh hy vọng cả đời này con bé sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Niệm Sơ hiểu được lòng anh, cũng có thể thấu hiểu suy nghĩ này của anh. Dù sao, cô cũng đã trưởng thành trong những khó khăn trắc trở và trở nên mạnh mẽ từ đó.

Con người không phải sinh ra đã mạnh mẽ, mà là dần dần trở nên kiên cường sau khi trải qua những va vấp, khổ cực của cuộc đời, giống như những vết chai ở lòng bàn chân, là do bị mài mòn mà trở nên cứng cáp.

Một người mạnh mẽ là điều tốt, nhưng nếu mạnh mẽ quá lại trở thành một chuyện đáng buồn.

Lâm Niệm Sơ khẽ thở dài, cô nói: “Nhưng cũng không thể hoàn toàn không mạnh mẽ, trong quá trình trưởng thành chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Nếu không có chút khả năng chống chọi thì sau này làm sao có thể sống nổi trong xã hội được?”

Trình Nghiễn: “Vì vậy, yêu cầu của anh về sự mạnh mẽ của con gái chỉ cần đạt mức cơ bản là được. Bình thường cũng là một loại hạnh phúc.”

Câu cuối cùng đó lại chạm vào trái tim Lâm Niệm Sơ.

Khi còn nhỏ, cô thường nghĩ rằng cuộc đời mà sống quá tầm thường thì thật là vô nghĩa.

Bây giờ cô mới hiểu, thực ra việc trở thành một người bình thường không hề dễ dàng. Thực sự chỉ có những người có vận may mới có đủ tư cách để sống một cuộc đời bình thường. Nói cách khác, không phải ai cũng có đủ điều kiện để trở thành một con cá muối không tham vọng, không phải lo lắng về cơm lo áo mặc, phải có số mệnh mới làm được.

Cô gật đầu đồng ý với anh: “Anh nói đúng.” Rồi lại hỏi: “Vậy con trai thì sao? Anh yêu cầu mức độ mạnh mẽ của nó là bao nhiêu? Một trăm phần trăm à?”

Trình Nghiễn suy nghĩ một lúc: “Chín mươi lăm đi, để lại chút không gian cho sự yếu đuối.”

“Ha ha ha ha.” Lâm Niệm Sơ cười nói: “Anh đúng là tiêu chuẩn kép!”

Trình Nghiễm hùng hồn nói: “Con trai mà không mạnh mẽ thì làm sao bảo vệ được vợ? Nhà mình dạy con trai là sau này phải làm trâu làm ngựa cho vợ, khi cần thiết còn phải xông pha chiến đấu vì vợ, vậy nên bắt buộc phải mạnh mẽ.”

Lâm Niệm Sơ: “Thế sao anh còn bắt con giữ lại 5% làm gì?”

Trình Nghiễm im lặng một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Để cho nó có thể trốn trong chăn khóc lóc khi không đủ tiền tiêu vặt.”

Lâm Niệm Sơ: “…’

Hay lắm, hóa ra anh đang đợi để xỉa em đúng không?

Hóa ra năm phần trăm đó là nói để cho cô nghe chứ gì?

Cô vừa tức vừa buồn cười: “Anh đúng là đáng đánh!”

Hai người vừa nói vừa đi vào sân bóng rổ.

Trong sân rất rộng, có tổng cộng bốn sân, nhưng hôm nay là cuối tuần, người đến chơi bóng rổ khá nhiều nên các sân khác đông đúc. May mà trợ lý của Trình Nghiễn – Lâm Việt Đào đã đến sớm và đã giữ được một sân.

Trương Tuấn Sơn và Trưởng phòng Pháp lý Lý Thánh cũng đã đến, ba người này đều mặc đồ bóng rổ và đang khởi động trong sân.

Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ đến khu vực khán đài trước rồi tìm một chỗ để đồ.

Khu vực khán đài trong sân bóng rổ được thiết kế theo kiểu bậc thang, tất cả các chỗ ngồi đều không có tựa lưng, chỉ có mặt ghế.

Hai hàng ghế đầu tiên gần như đã chất đầy đồ và có vài người ngồi rải rác, vì vậy Lâm Niệm Sơ chọn một chỗ ngồi ở giữa hàng ghế thứ ba. Trình Nghiễn đặt túi tập gym của mình bên trái cô, rồi cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc áo thun ngắn tay màu trắng bên trong, phần dưới anh mặc luôn quần thể thao và giày bóng rổ.

Vì ghế không có tựa lưng mà bụng Lâm Niệm Sơ quá lớn, không thể ngồi thẳng lưng, nên cô phải chống hai tay ra phía sau, ngả lưng trên ghế để ngồi.

Trình Nghiễn nhét áo khoác vào trong túi, rồi lấy ra một chai nước khoáng từ túi ra, vừa mở nắp chai thì Tưởng Ngải Đồng và Đoạn Hạo Sơn đã đến.

Lâm Niệm Sơ tinh mắt đã nhìn thấy hai người họ trước, cô lập tức giơ tay phải lên, vừa vẫy tay vừa gọi: “Tưởng Ngải Đồng, ở đây!”

Tưởng Ngải Đồng cũng nhìn thấy cô nên vẫy tay đáp lại, rồi cùng Đoạn Hạo Sơn đi qua đó.

Tưởng Ngải Đồng ngồi xuống ghế bên phải Lâm Niệm Sơ, Đoạn Hạo Sơn đặt đồ của mình bên phải Tưởng Ngải Đồng, sau đó bắt đầu cởi áo khoác ra. Anh ấy cũng mặc quần thể thao và giày bóng rổ, khi cởi áo khoác để lộ ra áo thun đen bên trong và… một cái bụng bia hơi nhô lên.

Tưởng Ngải Đồng ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bụng của bạn trai mình ba giây, cô ấy thở dài rồi nghiêm giọng nói: “Anh yêu, lúc chơi bóng nhớ cẩn thận chút, đừng làm ảnh hưởng thai nhi.”

Nghe xong Lâm Niệm Sơ bật cười ha hả, còn Trình Nghiễn đang uống nước cũng suýt bị sặc.

Đoạn Hạo Sơn lập tức hít một hơi thật sâu, đồng thời ưỡn ngực siết cơ, hóp bụng vào: “Vấn đề ở tư thế đứng!”

Tưởng Ngải Đồng lại thở dài rồi nhìn về phía sân bóng rổ. Có tổng cộng bốn sân, ngoài sân mà Trương Tuấn Sơn và ba người khác đang chiếm dụng, ba sân còn lại đều là học sinh, có vẻ là học sinh cấp 3 hoặc cấp hai. Ai nấy đều là những chàng trai trẻ khỏe mạnh, toàn thân toát ra năng lượng tràn trề của thanh niên tuổi dậy thì.

“Còn trẻ sướng thật đấy.” Tưởng Ngải Đồng không nhịn được than thở.

Lâm Niệm Sơ cũng đang nhìn đám học sinh đó rồi thở dài theo: “Ừ, đúng vậy.”

Trình Nghiễn không vui, cúi đầu nhìn vợ mình, sau đó đưa tay ra véo yêu má cô: “Ý gì đây, chê anh già à?”

Lâm Niệm Sơ lập tức gạt tay anh ra, tỏ vẻ chán ghét: “So với người ta thì chẳng phải anh già rồi sao?” Cô lại hất cằm về phía sân bóng: “Năm nay anh 28, trong đám kia có khi còn có người chưa 16 tuổi, anh lớn hơn một con giáp rồi.”

Trình Nghiễn: “…”

Chí mạng.

Tưởng Ngải Đồng còn đâm thêm một nhát: “Một con giáp, đúng là nhiều thật đấy.”

Đoạn Hạo Sơn – người cũng bằng tuổi Trình Nghiễn, cảm thấy cần phải lên tiếng để minh oan cho những người đàn ông 28 tuổi, bèn hắng giọng nói: “Đàn ông chúng tôi cho đến chết vẫn là thiếu niên!”

Trình Nghiễn: “Đúng.”

Tưởng Ngải Đồng: “Hai người thôi đi cho tôi nhờ!”

Lần này người tung đòn lại là Lâm Niệm Sơ: “Tổ chức Y tế Thế giới quy định độ tuổi thanh thiếu niên là từ 12 đến 24 tuổi, hai người quá tuổi lâu rồi, chấp nhận số phận đi.”

Trình Nghiễn không chấp nhận: “Thế chẳng lẽ bây giờ hai bọn anh đã là trung niên rồi à?”

Lâm Niệm Sơ lại an ủi: “Yên tâm đi, không quá 44 tuổi vẫn là thanh niên.”

Trình Nghiễn thở phào: “Anh nói mà, anh vẫn đang ở thời kỳ xuân sắc mà, sao có thể bước vào tuổi trung niên được.”

Lâm Niệm Sơ phì cười, nhưng ngay lúc đó, một quả bóng rổ bất ngờ bay đến và nhắm ngay vào bụng cô. May là Trình Nghiễn nhanh tay nhanh mắt đẩy quả bóng đi, nếu không chắc chắn sẽ trúng vào bụng cô.

Lâm Niệm Sơ bị dọa sợ, mặt lập tức trắng bệch, vội vàng dùng hai tay ôm lấy bụng mình.

Nguồn gốc của quả bóng “rơi từ trên trời” này là từ sân gần nhất với khu vực khán đài, nơi một nhóm học sinh cấp 3 đang chơi bóng. Trong lúc vui đùa, chúng vô tình làm quả bóng bay qua đây.

Cơn giận của Trình Nghiễn lập tức dâng cao, anh gào lên với nhóm học sinh kia: “Mấy đứa mẹ n… chơi bóng kiểu gì vậy?” Anh vốn định chửi thề, nhưng thấy đó là một nhóm toàn mấy cậu bé chưa thành niên nên đành phải nuốt lại chữ “nó” cuối cùng.

Lâm Niệm Sơ cũng hơi tức, nhưng nghĩ rằng đám trẻ con này cũng không cố ý, không cần phải nổi giận như vậy. Cô kéo tay Trình Nghiễn, định khuyên anh bỏ qua. Nhưng đúng lúc đó, cô thấy một cậu bé mặc áo bóng rổ huỳnh quang màu xanh nhạt đang dùng khẩu hình miệng chửi bạn nó: “Đồ ngu.”

Lâm Niệm Sơ có thể nhận thấy rằng, nó đang mắng Trình Nghiễn chứ không phải mắng bạn mình.

Thanh niên dễ tức giận, người lớn cũng dễ tức giận, bà bầu lại càng dễ tức giận hơn.

Ngay giây phút đó, cơn giận của Lâm Niệm Sơ bùng lên như tên lửa, cô chỉ tay vào thằng bé mặc áo bóng rổ huỳnh quang màu xanh nhạt, tức giận hét lên: “Cậu đang chửi ai đấy?”

Thằng bé vừa chửi người kia dừng bước, quay lại nhìn Lâm Niệm Sơ, mặt hơi hoảng hốt trong chốc lát nhưng nhanh chóng bị sự khinh thường và bất mãn thay thế, hùng hồn thách thức: “Mẹ nó chứ, bóng của tôi còn chưa đụng trúng chị nữa!” Đám bạn chơi cùng thằng bé vội vã kéo tay nó, vừa bất lực vừa lo lắng ra hiệu cho nó đừng có gây sự nữa.

Tưởng Ngải Đồng: “Thằng bé này đúng là mất dạy!”

Đoạn Hạo Sơn: “Đánh cho một trận thì sẽ ngoan ngay thôi.”

Trình Nghiễn rất tức giận, nhưng vì đối phương chỉ là một đứa trẻ nên anh không thể làm gì được, chỉ đành nén cơn giận rồi nói: “Nếu tôi không kịp đẩy quả bóng đi thì cậu đã ném trúng cô ấy rồi.”

Thằng bé cười khẩy: “Vậy anh có ý gì? Ra giá đi, bao nhiêu thì anh mới hài lòng?”

Vẻ mặt kiêu ngạo này rõ ràng là của một cậu ấm được nuông chiều, coi trời bằng vung.

“Đờ mờ nhà mày.” Trình Nghiễn không chịu nổi nữa mà chửi thề: “Mẹ nó, tôi bảo cậu phải xin lỗi vợ tôi!”

Không đời nào nó chịu xin lỗi.

Thằng bé cười khinh bỉ như vừa nghe được một câu chuyện hài, đang định nói thêm vài câu kiêu ngạo ra vẻ thì ngay lúc đó, mấy người Trương Tuấn Sơn cũng đi đến gần.

“Cậu nhóc định làm gì vậy, hử?” Dù Trương Tuấn Sơn có tính tình hiền lành nhưng vóc dáng lại rất “đồ sộ”, vừa cao to vừa vạm vỡ, giọng nói thô và vang, rất có khí thế. Đã thế anh ấy còn mặc áo thun đen ôm sát, trông giống như một đại ca xã hội đen.

Thằng bé kia và nhóm bạn của nó không ngờ rằng họ là một nhóm nên bất ngờ đứng sững lại, cả đám lập tức tụ lại với nhau, như chuẩn bị cho một trận chiến, ai nấy đều tỏ ra cảnh giác.

Dù nó rất kiêu ngạo nhưng khi đến lúc quan trọng, nó lại mất phương hướng, nhìn sang cậu bạn mặc áo bóng rổ xanh lá đứng bên cạnh.

Cậu bé mặc áo xanh lá có vẻ là thủ lĩnh của nhóm, dáng người cao lớn và đầu óc cũng khá sáng suốt. Cậu bé lập tức ra lệnh cho bạn mình: “Mau xin lỗi đi.”

Cậu bé mặc áo khoác huỳnh quang màu xanh dương lại không chịu, mặt trưng ra vẻ không khuất phục: “Tại sao em phải xin lỗi? Em đâu có ném trúng chị ta đâu.”

Cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá thở dài bất lực.

“Nếu không thì đấu một trận đi.” Cậu bé mặc áo bóng rổ huỳnh quang màu xanh dương ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trình Nghiễn: “Chú này, chú có thể chơi bóng thắng tôi không? Nếu thắng thì tôi sẽ xin lỗi chú.”

Trình Nghiễm ngạc nhiên, mày nhíu chặt lại, nhìn về phía vợ mình với vẻ không thể tin nổi: “Thằng nhóc này gọi anh là gì vậy?”

Lâm Niệm Sơ không nỡ làm tổn thương chồng mình, nhưng cũng không thể phớt lờ sự thật: “Ch… chú.”

Trình Nghiễn: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Huyền thoại Vân Sơn phải đón nhận sự khiêu khích gay gắt nhất trong sự nghiệp. 

“Tiếp theo, hãy thưởng thức trận đấu nảy lửa của đội bóng rổ “Các ông chú” thuộc Đông Phụ. 

*

Phân loại độ tuổi của thanh thiếu niên theo Tổ chức Y tế Thế giới là tôi tra trên Baidu đấy, các bạn đã qua tuổi thanh thiếu niên đừng lo lắng. Mặc dù trên 24 tuổi không còn là thanh niên nữa, nhưng cũng chưa phải là trung niên, mà vẫn là thời kỳ đỉnh cao và rực rỡ của tuổi trẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play