Liên tiếp mấy ngày, chỉ cần Trình Nghiễn ở nhà thì bắt buộc phải dùng loa ngoài của phòng khách phát bài hát “Ghen” này, hơn nữa còn là kiểu phát lặp đi lặp lại, làm cho Lâm Niệm Sơ sắp sửa thuộc cả lời bài hát bản tiếng Nhật luôn rồi.

Một buổi tối nọ, Trình Nghiễn trước khi lau nhà lại bắt đầu phát bài hát này.

Tai của Lâm Niệm Sơ sắp bị bài hát này làm cho chai sạn, cô bất lực nói với anh: “Anh không thể nghe bài khác à?”

Tay Trình Nghiễn cầm cây lau nhà, mắt hơi cụp xuống, giọng điệu buồn bực hỏi ngược lại: “Lẽ nào đến cả quyền chọn nghe bài hát nào trong lúc dọn dẹp vệ sinh anh cũng không có à?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Nghe anh nói câu này, giống như tôi đã khiến anh phải chịu biết bao nhiêu là uất ức trong cái nhà này vậy!

Trình Nghiễn âm thầm quan sát sắc mặt của cô, qua một lúc lại nói: “Vì sao em không chịu tìm hiểu sâu hơn về bài hát này?”

Tại sao tôi phải đi tìm hiểu sâu về bài hát này cơ chứ?

Lâm Niệm Sơ cạn lời đến cực điểm, cuối cùng lựa chọn mặc kệ anh: “Được, xem như lúc nãy em chưa nói gì cả, anh muốn nghe gì thì nghe.” Nói xong, cô quay người rời đi.

Trình Nghiễn: “…”

Không chỉ vậy, Lâm Niệm Sơ còn phát hiện thói quen ăn uống dạo gần đây của tên yêu nghiệt họ Trình này rất bất thường, ăn cái gì cũng phải thêm chút giấm, giống như người mang thai trong nhà này là anh vậy.

Cuối cùng vẫn là do bạn nhỏ Trình Mặc nhìn không nổi nữa, dù gì cũng là em gái ruột, vẫn là đau lòng cho anh trai mình. Thế là nhân lúc anh trai không có nhà, cô bé chủ động đi tìm chị dâu, dùng tư cách “người qua đường thuần khiết” nói: “Chị dâu, em tra thử bài hát mấy ngày nay anh trai em thích nghe, chị đoán xem bài này tên là gì?” 

Lúc này Lâm Niệm Sơ đang ở trong phòng ngủ gấp quần áo, thuận theo lời của cô bé, hỏi: “Tên gì thế?”

Trình Mặc: “ Tên là “Ghen” đó, em còn xem cả lời bài hát nữa, là người đàn ông ghen vì người phụ nữ mình yêu.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

“Em phải lên lầu làm bài tập đây!” Nói xong, bạn nhỏ Trình Mặc liền chạy đi, để lại một mình Lâm Niệm Sơ ngây người trong phòng ngủ.

Ghen?

Lại liên tưởng đến những hành vi bất thường của Trình Nghiễn mấy ngày nay, nội tâm của cô bắt đầu rối loạn. Vì thế, bởi vì cô đã gặp mặt Lương Thần trong hôn lễ của Văn Diểu Dĩnh nên làm cho anh ghen sao?

Không thể nào?

Tuyệt đối không thể nào!

Anh không thể vì chuyện này mà ghen được!

Lâm Niệm Sơ không ngừng phủ định khả năng này trong lòng, nhưng thực tế ban đêm trằn trọc khó ngủ đã chứng minh rằng cô không hề tin tưởng vào phán đoán của mình.

Cô biết đáp án.

Nguyên cả buổi tối, cô đều ngủ không ngon, hơn nữa giống như bị tẩy não vậy, trong đầu toàn là bài hát “Ghen”, còn là kiểu phát lặp đi lặp lại trong não. Cho đến khi sắc trời gần sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi, sau đó còn chưa ngủ được bao nhiêu đã bị cơn buồn đi vệ sinh làm tỉnh giấc.

Nhưng cách lần đi vệ sinh trước đó không bao lâu cả, cô vừa đau khổ vừa bất lực thức dậy, sau khi đi vệ sinh xong quay trở về đã không ngủ được nữa, thế là cầm điện thoại lên chuẩn bị lướt Mouyin, song vừa bật sáng màn hình lên đã nhìn thấy Weibo đề cập tin tức liên quan – Điện tử Nguyên Thăng lại lên hot search.

Tuần trước bị lộ ra chuyện “cạnh tranh ác ý” làm ảnh hưởng rất lớn đến Điện tử Nguyên Thăng, hình tượng doanh nghiệp và danh tiếng công chúng đều bị suy giảm, thậm chí còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Nhưng cho dù là vậy thì bên phía Điện tử Nguyên Thăng không hề làm ra bất kỳ động thái nào, tâm thái rất ổn định, tương đối giữ được bình tĩnh, cho dù cư dân mạng có chửi rủa, lên án trên trang chính thức thế nào đi nữa thì cũng không chút động tĩnh, thậm chí có hơi giống cho dù là núi Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc. Xem ra là chuẩn bị dùng cách “giả chết” để đối phó với chuyện này, mưu tính dùng thời gian để giải quyết đợt khủng hoảng truyền thông này.

Nhưng mạng xã hội đều có trí nhớ cả, trí nhớ của cư dân mạng cũng không phải kém, tuy rằng thời gian quả thật có thể làm cho con người quên đi mọi thứ, nhưng tiền đề là kẻ đứng đầu không còn làm chuyện ác nữa, nếu không sẽ phản tác dụng.

Nếu như bên phía Điện tử Nguyên Thăng có thể kín kẽ hơn, âm thầm nâng cao thái độ phục vụ và chất lượng sản phẩm, vậy thì dần dà mọi người có thể sẽ quên đi chuyện này, nhưng họ cứ một mực hạ quyết tâm muốn dùng thái độ “chấp nhận lời khuyên nhưng không sửa đổi” đến cùng.

Điện tử Nguyên Thăng một lần nữa lên hot search là vì bị lộ ra tin tức tiêu cực  về thái độ chăm sóc khách hàng tồi tệ.

Chẳng qua là người vạch trần lần này không phải là Lâm Niệm Sơ nữa, mà là một cư dân mạng bình thường.

Cư dân mạng này căm ghét cái ác, hành sự có hơi bốc đồng, thế là liền đi tìm bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng hàng chính hãng ở Taobao của Điện tử Nguyên Thăng. Kết quả là thái độ của bộ phận chăm sóc khách hàng điện tử Nguyên Thăng khá đỉnh, khí thế ngất trời đáp lại cư dân mạng này: [Liên quan đéo gì đến mày? Không mua đồ thì mau chóng cút đi chỗ khác cho tao!]

Vị cư dân mạng vô cùng tức giận, đáp lại một câu: [Mấy người có thái độ như vầy đó hả?]

Bộ phận chăm sóc khách hàng: [Đối xử với chó thì phải dùng thái độ này đó.]

Vị cư dân mạng đó cũng là một người nóng tính, làm sao có thể chịu bị chửi như vậy? Thế là chụp lại màn hình đoạn đối thoại của bản thân và bộ phận chăm sóc khách hàng của Điện tử Nguyên Thăng, gửi cho các tài khoản truyền thông lớn trên Weibo.

Tài khoản truyền thông chính là dựa vào lưu lượng kiếm cơm, chỉ cần làm nên chuyện mới có lưu lượng, thêm vụ bê bối cạnh tranh ác ý của Điện tử Nguyên Thăng vẫn chưa hoàn toàn qua đi, vì vậy họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội thu hút sự chú ý kiếm lưu lượng lớn như vậy, vậy nên dốc toàn lực hành động, khiến Điện tử Nguyên Thăng lên hot search một lần nữa.

Chuyện cũ vẫn chưa qua đi thì chuyện mới lại đến, có thể nói là phản ứng của quần chúng cực kỳ phẫn nộ, dư luận lại dậy sóng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước. Danh tiếng của Điện tử Nguyên Thăng lại sụt giảm với tốc độ chóng mặt, hoàn toàn rơi vào cuộc khủng hoảng truyền thông chưa từng có, thậm chí còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty mẹ của Điện tử Nguyên Thăng.

Đối mặt với sự lên án của cư dân mạng, doanh số giảm mạnh, giá cổ phiếu giảm mạnh, áp lực từ phía công ty mẹ làm cho phía Điện tử Nguyên Thăng phải đứng ra phản hồi về chuyện này.

Có lẽ là đoàn đội xử lý truyền thông đã dự liệu được cho dù có gửi thư xin lỗi cũng sẽ bị cư dân mạng mắng đến mức mẹ mình cũng không nhận ra từ sớm, vì thế đã rất thông minh khi tung ra văn bản giải thích vào lúc một giờ sáng. Khoảng thời gian này đa số cư dân mạng đều đang say ngủ, lượng hắt nước bẩn cũng sẽ bớt đi chút.

Nhưng mà họ đã đã đánh giá quá cao chất lượng giấc ngủ của cư dân mạng.

Cóc ba chân khó tìm, cư dân mạng thức khuya lại muốn gì có đó, cho dù là một giờ sáng, họ vẫn thành công chiếm đóng trang Weibo của Điện tử Nguyên Thăng.

Hot search #Điện tử Nguyên Thăng xin lỗi# này chễm chệ từ sáng sớm đến sáng hôm sau, quần chúng ăn dưa vừa ngủ dậy đã ào ạt tham gia vào trận chiến dư luận giành thắng lợi áp đảo này, phía bị áp đảo là Điện tử Nguyên Thăng.

Nếu như Weibo được ví như là một trận chiến trường, vậy thì Điện tử Nguyên Thăng có thể nói là bị quần chúng đánh hội đồng, hơn nữa cũng không còn đường lui.

Trước đây Lâm Niệm Sơ vẫn luôn không hiểu vì sao Điện tử Nguyên Thăng phải dùng cách “giả chết” không có chút tác dụng truyền thông này, tốt xấu gì cũng là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, còn là một công ty con của tập đoàn lớn, chất lượng truyền thông làm sao mà lại kém như vậy được? Rời khỏi Trình Nghiễn là không thể tự đứng vững ư?

Nhưng cô không phải là người học quản lý tài chính, sau khi tốt nghiệp cũng không làm công việc liên quan, vậy nên nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra cách xử lý dư luận lần này của Điện tử Nguyên Thăng lại ngu xuẩn đến vậy.

Vì để làm rõ sự hóng hớt trong lòng, à không, là nghi hoặc, cô khiêm tốn đi hỏi người chồng hợp pháp của mình, nhưng mà câu trả lời của Trình Nghiễn lại là: “Không rõ lắm.”

Anh không phải là kiểu người thích đi hóng chuyện, cũng không thích quay đầu lại nhìn. Nếu đã rời khỏi Điện tử Nguyên Thăng, vậy thì anh không có bất cứ quan hệ gì với phía Nguyên Thăng cả, vì vậy anh không hề quan tâm đến năng lực truyền thông hiện tại của Điện tử Nguyên Thăng như thế nào.

Lâm Niệm Sơ bất lực, chỉ đành đi tìm bà chủ Tưởng giúp cô nghe ngóng thử.

Tưởng Ngải Đồng thân là người hóng chuyện lâu năm, ắt phải cùng hóng chuyện với chị em tốt của mình, dùng thời gian chưa đến nửa ngày đã nghe ngóng rõ ràng hiện trạng vận hành của Điện tử Nguyên Thăng. Ngô Tĩnh An sớm đã không vừa mắt Trình Nghiễn và đồng đội anh dẫn dắt, chỉ mong sao cho những người cấp cao ban đầu nhanh chóng theo Trình Nghiễn cút khỏi công ty, vì vậy hành động từ chức tập thể lúc trước của những người cấp cao vừa hay đúng ý của Ngô Tĩnh An. Việc làm đầu tiên sau khi anh ta nhậm chức chính là sắp xếp người của mình vào vị trí của những người cấp cao trước đây, mà những người được anh ta đề bạt lên hầu như đều là những người tâng bốc, nịnh nọt Ngô Tĩnh An lúc Trình Nghiễn còn ở công ty, đồng thời gia nhập vào phe cánh của anh ta, thường xuyên dùng vài thủ đoạn nhỏ giúp anh ta đối phó Trình Nghiễn.

Như vậy Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng hiểu vì sao trình độ truyền thông của Điện tử Nguyên Thăng lại trở nên yếu kém như vậy. Chỉ biết giữ lại những người nịnh nọt và dùng thủ đoạn thì sao có thể có được bản lĩnh thật sự? Bình thường mỗi người đều làm bộ làm tịch, ở công ty thì giữ những vị trí quan trọng, đối với nhân viên thì la hét om sòm, hất cằm sai bảo họ; song ở những thời khắc quan trọng là hiện nguyên hình, trưởng ban truyền thông hiện tại chính là ví dụ điển hình nhất.

Đoạn đội rác rưởi như vậy, giống như được làm từ một đống bùn nhão, cách “giả chết” để giải quyết truyền thông này có lẽ là phương án tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra được…

Từ đó có thể thấy rằng, bọn họ quả thật có bản lĩnh khiến giá cổ phiếu giảm xuống 12% chỉ trong một tuần.

Cùng Tưởng Ngải Đồng hóng hớt đã là chuyện của hôm trước, không ngờ rằng mới trôi qua hai ngày mà Điện tử Nguyên Thăng lại xảy ra chuyện nữa rồi.

Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, Lâm Niệm Sơ nằm trong chăn, chăm chú xem thông báo truyền thông đăng lúc rạng sáng của Điện tử Nguyên Thăng, càng xem lông mày càng nhíu chặt lại. Văn bản thông báo tránh nói vào vấn đề chính, từng câu từng chữ tràn đầy sự ngạo mạn, không có một chút thành ý và thái độ xin lỗi nào cả, cực kỳ giống ông già cao quý nói chuyện với dân thường, chả trách bị mắng thê thảm như vậy.

Năng lực truyền thông như này còn không bằng bảng kiểm điểm của học sinh tiểu học viết nữa.

Lâm Niệm Sơ tính toán, trong khoảng thời gian dài sắp tới giá cổ phiếu và lượng tiêu thụ có thể sẽ tiếp tục giảm xuống.

Hít drama trên Weibo xong, Lâm Niệm Sơ mất luôn ý nghĩ ngủ tiếp, thế là thức dậy, trải lại giường trước, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, súc miệng xong thì đi vào phòng bếp nấu ăn.

Tối qua Trình Nghiễn không ở nhà, không phải là đi công tác mà là về quê rồi.

Sáng sớm hôm qua lúc cả nhà đang ăn sáng, Trình Nghiễn đột nhiên nhận được điện thoại gọi đến từ Vân Sơn, là đại đội cảnh sát gọi tới, nói rạng sáng hôm qua xảy ra một vụ tai nạn xe gần nhà máy dệt cũ. Một người qua đường phớt lờ tín hiệu khi băng qua đường, bị một chiếc xe hơi tông vào ban đêm, chết ngay tại chỗ. Thông qua xác nhận danh tính, người chết là bố của anh – Trình Khánh Lợi, hy vọng anh có thể quay về xử lý hậu sự. 

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Trình Khánh Lợi cả đời khốn khổ lại có thể chết như vậy.

Ngoài dự liệu, nhưng lại không có gì bất ngờ.

Loại người say xỉn, cờ bạc, nghiện ngập như ông ta sống thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chết bất đắc kỳ tử là chuyện sớm muộn, không chờ cơ thể suy kiệt vì bệnh tật giày vò thì cũng bị chủ nợ đánh chết, chết thế này cũng là dễ dàng cho ông ta rồi.

Tuy rằng Trình Nghiễn không muốn quan tâm đến chuyện này chút nào, nhưng hết cách rồi, ai bảo anh là đứa con trai duy nhất của Trình Khánh Lợi cơ chứ? Anh không thể thoát khỏi huyết thống, nghĩa vụ pháp luật càng không thể, vậy nên anh chỉ có thể trở về quê hương một chuyến, sắp xếp lo hậu sự cho Trình Khánh Lợi.

Thật ra anh cũng muốn tận mắt xác nhận xem người chết đó rốt cục có phải là Trình Khánh Lợi không, nếu như phải thì Mặc Mặc đã an toàn tuyệt đối rồi.

Sáng hôm qua anh đi, dự tính trưa nay sẽ đến nhà.

Vì vậy Lâm Niệm Sơ quyết định trưa nay ăn sủi cảo, chúc mừng nhà bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi mối tai họa này. Tuy rằng Trình Nghiễn đã đón Mặc Mặc đến Đông Phụ, nhưng ai có thể bảo đảm Trình Khánh Lợi sẽ không tìm đến Đông Phụ cơ chứ? Chỉ cần mối tai họa này còn sống thì đối với anh em hai người họ mà nói chính là một sự đe dọa, một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Chỉ khi ông ta biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này thì bọn họ mới có thể yên ổn, nhất là với Mặc Mặc – người bị bố ruột mình bán vào rạp xiếc. 

Sau khi Lâm Niệm Sơ làm xong bữa sáng thì tự mình ăn trước một ít, sau đó bọc lớp giữ nhiệt lên trên thức ăn, chờ Mặc Mặc thức dậy rồi ăn.

Bạn nhỏ Trình Mặc hơn mười giờ mới xuống lầu. Lâm Niệm Sơ đang ở trong phòng bếp nhào bột, bạn nhỏ chạy lạch bạch vào trong, vẫn còn nắm chặt điện thoại, hào hứng nói: “Chị dâu, Điện tử Nguyên Thăng lại bị mắng lên hot search rồi.”

Lâm Niệm Sơ vừa nhào bột vừa đáp: “Nếu như em mà dậy muộn thêm chút nữa, hot search có lẽ cũng biến mất luôn rồi.”

Trình Mặc: “…”

Bạn nhỏ mím môi tỏ vẻ uất ức, đáng thương nói: “Chị dâu, em phát hiện ra chị càng ngày càng giống anh trai em.”

Lâm Niệm Sơ cười, đáp: “Chị giống anh ấy ở chỗ nào chứ? Chị đẹp hơn anh ấy nhiều!”

Trình Mặc bĩu môi nói tiếp: “Hai người nói chuyện càng ngày càng giống nhau rồi đó, tính sát thương không cao nhưng sự sỉ nhục là vô đối, không hổ là hai vợ chồng!”

Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười: “Đừng lảm nhảm nữa, đã đánh răng rửa mặt chưa? Nếu chưa thì mau chóng đi đi rồi ăn sáng, đừng có ăn nhiều quá đó, bữa trưa còn phải ăn sủi cảo nữa.”

Trình Mặc gật đầu: “Vâng ạ!” Lúc cô bé chuẩn bị quay người rời đi, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

Hai chị em trong nhà bếp đưa mắt nhìn nhau.

Bạn nhỏ Trình Mặc: “Ai tới vậy nhỉ?”

“Chị cũng không biết nữa.” Tay Lâm Niệm Sơ toàn là bột mì, không có cách nào ra mở cửa cả, bèn nói với Trình Mặc: “Em đi mở cửa trước đi, chị rửa tay xong sẽ ra.”

“Dạ.” Sau khi bạn nhỏ Trình Mặc nhận được mệnh lệnh thì đi mở cửa ngay. Nhưng trước khi mở cửa, cô bé  nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ váy trắng ngắn, khí chất khoan thai sang trọng đang đứng ngoài cửa. 

Người phụ nữ nhìn có vẻ là khoảng 30-40 tuổi, nhưng trên thực tế tuổi lại lớn hơn nhiều, chứng minh bình thường bà ta đã chăm sóc bản thân rất tốt. Da của bà ta trắng và mịn màng, dáng người cao và mảnh khảnh, trên cổ tay thon dài còn đeo một vòng ngọc phỉ thúy, tay phải đeo một túi xách màu xanh.

Bộ váy ngắn màu trắng bà ta mang trên người là của Chanel, túi xách là bản giới hạn của Hermes.

Bạn nhỏ Trình Mặc không hề nhận ra những loại hàng hiệu này, chỉ cảm thấy người phụ nữ đứng bên ngoài rất xinh đẹp, hơn nữa còn hơi quen, giống như là đã gặp qua ở đâu rồi. Nhưng lúc mở cửa, cô bé vẫn cẩn thận hỏi trước: “Bà là ai vậy ạ?”

Trước đây lúc ở Vân Sơn, có một khoảng thời gian rất dài cô bé đều sống một mình, nên lòng cảnh giác đối với người lạ vô cùng cao, cho dù bây giờ đã sống cùng với anh trai và chị dâu, lòng cảnh giác này vẫn còn đó.

Thông qua mắt mèo, cô bé nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của người phụ nữ ngoài kia, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ băng, đôi môi tô son từ từ hé ra, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, nói: “Tôi là mẹ của Trình Nghiễn.”

Trình Mặc: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nhỏ bị dọa sợ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play