Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Trình Nghiễn đã dẫn Lâm Niệm Sơ về nơi cô sống trước đây, sau đó cùng cô thu dọn đồ đạc để chuyển nhà. 

Gần 12 giờ trưa, Trình Nghiễn gọi điện cho Trình Mặc bảo hôm nay cô bé ăn trưa ở căn tin trường, bởi vì việc chuyển nhà ở bên này vẫn chưa xong nên anh không có thời gian đi đón cô bé.  

Hai người bận rộn từ 10 giờ sáng đến 2 giờ chiều mới đóng gói xong toàn bộ hành lý cần mang đi.

Bởi vì có rất nhiều đồ nên trong xe của Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn đều đã chật cứng. 

Khác với lần đầu gặp nhau, lần này không phải Trình Nghiễn đi theo xe Lâm Niệm Sơ về nhà nữa mà là Lâm Niệm Sơ theo anh về nhà. 

Căn hộ Trình Nghiễn mua nằm ở lầu 1, căn hộ Duplex thông tầng, còn có hoa viên và tầng hầm, tầng hầm nối với tầng 1 và gara xe.

Căn hộ này có hai chỗ đậu xe riêng.

Sau khi Trình Nghiễn xuống xe, anh mở cửa tầng hầm trước. Lâm Niệm Sơ đi mở cốp xe, đang định chuyển đồ xuống thì đột nhiên nghe thấy Trình Nghiễn nói với cô: “Trước tiên lấy dấu vân tay đã.”

Lâm Niệm Sơ ngơ ngác, quay đầu nhìn chằm chằm anh: “Khóa vân tay à?”

Trình Nghiễn ngu nga ngu ngơ trước câu hỏi của cô: “A, đúng rồi, khoá vân tay.”

Lâm Niêm Sơ cảm thấy bản thân mình như bị lừa: “Vậy sao tối qua anh nói với em anh không mang chìa khoá?”

“…”

Mặc dù sự việc đã bị bại lộ, nhưng Trình Nghiễn vẫn cố gắng níu kéo tình thế: “Anh… Hôm qua anh… Hôm qua vân tay đột nhiên không thể dùng được.”

Lý do này thật sự vụng về đến mức Lâm Niệm Sợ chẳng tin chút nào: “Cứ tiếp tục biên soạn đi, để em xem anh có thể biên soạn ra một quyển từ điển Tân Hoa luôn không.”

Trình Nghiễn: “…”

Anh im lặng một lát, đột nhiên thở dài: “Quả nhiên chuyện gì cũng không qua được mắt của chị đại, là anh cố ý tỏ ra thần bí khoe khoang mình tài giỏi, lần sau nhất định sẽ sửa đổi, tuyệt đối không khiêu khích quyền uy của chị đây.” 

Mọi lời dối trá đều sẽ được phơi bày, chỉ có mỗi lời nịnh hót mới không bị vạch trần, Lâm Niệm Sơ rất ưng dáng vẻ này của anh.

Hiện tại đối phương đã đầu hàng trước, cô cũng không cần thiết tính toán chi li nữa, nếu không thì chả rộng lượng chút nào, thế nên cô tạm thời tha thứ cho anh: “Niệm tình anh lần đầu vi phạm nên tạm thời em sẽ không tính toán với anh, nhưng mà không có lần sau đâu.” 

Trình Nghiễn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, từ nay về sau nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của chị đại.” 

Lâm Niệm Sơ nhịn cười, tỏ ra kiêu ngạo: “Thế này còn được, xem ra tư tưởng giác ngộ của anh cũng không hề thấp.”

Trình Nghiễn nhướng mày: “Anh tốt xấu gì cũng là người xã hội, sao có thể không có chút tư tưởng giác ngộ nào được chứ?”

Lời nói của tên yêu nghiệt này thật là vừa thiếu đòn vừa có đạo lý. 

Lâm Niệm Sơ không khỏi bật cười, không nói đùa với anh nữa, lập tức đi về phía anh. 

Sau khi lấy dấu vân tay, cả hai bắt đầu di chuyển đồ đạc từ xe vô trong nhà. 

Trình Nghiễn chịu trách nhiệm vận chuyển những vật nặng và hành lý lớn, còn Lâm Niệm Sơ chịu trách nhiệm vận chuyển những vật dụng nhẹ hơn. 

Bận rộn hai tiếng đồng hồ mới có thể thu dọn xong tất cả mọi thứ. 

Phong cách trang trí của căn phòng cũng giống như căn phòng ở Vân Sơn của Trình Nghiễn, áp dụng phong cách Bắc Âu tối giản; tầng hầm được sửa làm phòng để vật dụng linh tinh và phòng gym, lầu một gồm phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, lầu hai có hai phòng ngủ và một phòng sách. 

Ban dầu Trình Nghiễn sống ở phòng ngủ chính, nhưng cân nhắc đến sức khoẻ của Lâm Niệm Sơ, anh đã chuyển đến phòng ngủ phụ, nhường lại phòng ngủ chính cho Lâm Niệm Sơ. 

Phòng ngủ chính có phòng thay đồ và phòng tắm riêng, ánh sáng cũng rất tốt, có cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ, bên trong cửa sổ còn có một bộ bàn ghế để chủ nhân phòng ngủ có thể ngắm nhìn quang cảnh từ cửa sổ.

Nhưng Trình Nghiễn trước đây luôn sống một mình nên không hề chăm sóc nhiều cho khu vườn nhỏ. Khu vườn nhỏ nhà hàng xóm vốn đã đầy hoa, nhưng bên anh lại giống như bãi đất hoang, cỏ dại bắt đầu mọc ở các ngóc ngách, thật sự cũng không có cảnh sắc gì để mà ngắm cả.

Sau khi sắp xếp quần áo, giày dép và túi xách vào tủ phòng thay đồ, Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Trình Nghiễn đi vào bếp, lúc quay lại đã cầm hai chiếc cốc màu trắng trên tay, một chiếc đựng nước trái cây và chiếc còn lại đựng cà phê.

Anh đặt nước trái cây trước mặt Lâm Niệm Sơ, đặt ly cà phê ở đối diện cô, bản thân anh cũng đi đến chiếc ghế đối diện rồi ngồi xuống. 

Lâm Niệm Sơ quả thật có hơi khát, lập tức cầm cốc lên nhấp một ngụm, vui vẻ uống gần hết cốc, sau đó lại chậm rãi thở phào một hơi: “Xem như đã dọn dẹp xong rồi, mệt chết đi được, trong thời gian ngắn em không muốn lại phải chuyển nhà lần hai đâu.”

Trình Nghiễn mỉm cười, cũng cầm cốc lên nhấp một ngụm cà phê, nói: “Buổi tối chúng ta đi ăn đi, chúc mừng mới được.”

Lâm Niệm Sơ: “Chúc mừng cái gì cơ?”

Vốn dĩ Trình Nghiễn định trả lời “Chúc mừng tân hôn”, nhưng lời vừa đến miệng đột nhiên nhớ đến những lời cô nói lúc sáng hôm nay, môi mỏng đang hé mở đột ngột dừng lại, cuối cùng câu trả lời đổi lại thành: “Chúc mừng tân gia.” 

Lâm Niệm Sơ: “Hôm nay anh không cần đến công ty à?”

Trình Nghiễn: “Không đi nữa, anh đã nói với đám lão Trương rồi.”

Thật ra công ty rất bận, suy cho cùng cũng mới bắt đầu được đưa vào hoạt động, nhưng hôm nay là ngày bọn họ đăng ký kết hôn, anh luôn cảm thấy cần phải ở bên cạnh cô mới được. 

“Ồ.” Lâm Niệm Sơ nói: “Vậy anh muốn mời tụi em ăn cái gì?”

Trình Nghiễn giật mình: “Anh mời tụi em? Em đang nói đùa hả? Tổng cộng tiền trong thẻ của anh còn có 1800, còn phải sống qua một tháng nữa đó!”

Nếu mời bữa ăn này thì nửa tháng sau anh phải đi uống gió Tây Bắc mà sống rồi!

Lâm Niệm Sơ không nhịn được cười, cố ý nói: “Anh không mời thì ai mời đây? Anh là chủ nhà mà.”

Trình Nghiễn trả lời không chút do dự, dứt khoát và không chút nghi ngờ: “Anh không làm!”

Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha ha.”

Trình Nghiễn kiên quyết bổ sung: “Anh cũng không xứng, em mới chính là chủ nhà.”

Lâm Niệm Sơ: “Vậy ý của anh là bảo em mời anh à? Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn của hai chúng ta, anh ít nhiều gì cũng phải thể hiện một chút đúng không?”

Trình Nghiễn im lặng một lát: “Anh mời em cũng được, nhưng với khả năng tài chính hiện tại của anh, tối nay ba chúng ta chỉ có thể đi ăn quán ven đường, trừ khi…”

Anh kéo dài giọng điệu, cố tình úp mở không nói hết câu.

Lâm Niệm Sơ hỏi với theo: “Trừ khi cái gì?”

Trình Nghiễn: “Em thanh toán lại cho anh.”

Lâm Niệm Sơ không cần nghĩ ngợi nói: “Em thích ăn quán ăn ven đường thôi.” 

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ đã lên sẵn kế hoạch rồi: “Chúng ta đi đến phố Lâm An, cách trường Mặc Mặc cũng không xa, buổi tối ba người chúng ta sẽ ăn ba món nổi tiếng của Lâm An.”

Trình Nghiễn: “Ba món nổi tiếng của Lâm An là gì?”

Lâm Niệm Sơ thuộc như lòng bàn tay: “Bún ốc, đậu hũ thối và bánh sầu riêng, đặc biệt ngon luôn!” 

Phụ nữ mang thai có rất nhiều thứ phải kiêng kỵ, bún ốc là một trong số đó, nhưng cô lại rất thích ăn nên trong lần khám thai lần trước, cô đã đặc biệt hỏi bác sĩ xem mình có thể ăn được không, bác sĩ trả lời là: Nếu cô muốn thì vẫn có thể ăn, nhưng hãy ăn ở mức vừa phải, chỉ ăn vài miếng thỏa mãn cơn thèm thì không sao.

Lần trước đến Lâm An ăn bún ốc là lúc cô vẫn chưa mang thai, hiện tại cô rất thèm. 

Nhưng đối với Trình Nghiễn, ba thứ này đều không phải thứ anh thích ăn.

Không đúng, là không giống như món mà anh có thể ăn được, vừa ngửi mùi là muốn nôn.

Nhưng anh không từ chối Lâm Niệm Sơ, bởi vì anh cảm nhận được sự thèm ăn bún ốc của cô rất rõ ràng, nên sẵn sàng gật đầu: “Được.”

Lâm Niệm Sơ lại hỏi: “Mặc Mặc ăn được không?”

Trình Nghiễn: “Được, con bé cũng thích ăn bún ốc.”

Nhưng mỗi lần Trình Mặc ăn bún ốc, anh đều phải trốn cách xa tám thước. 

Lâm Niệm Sơ: “Em cũng thích ăn, từ nhỏ em đã thích đến Lâm An ăn vặt, lúc bố mẹ em vẫn chưa ly hôn cũng thường xuyên dẫn em đến nơi này ăn.” 

“Trên phố Lâm An có rất nhiều người, lần nào cũng là em đi tìm chỗ ngồi trước, bố mẹ thì đi mua đồ ăn. Ăn xong bún ốc và ra khỏi cửa hàng, trên người ba người bọn em đều toàn mùi bún ốc nên sau khi mẹ em về đến nhà việc đầu tiên chính là giặt đồ.” 

Kể một hồi, cô lại bật cười.

Đây có lẽ là một trong số ít những kỷ niệm đẹp trong tuổi thơ của cô. 

“Sau này khi bố và mẹ em ly hôn thì không còn ai dẫn em đi ăn nữa, em bắt đầu đi cùng bạn học. Nhưng không phải ai cũng chịu được mùi lạ của bún ốc nên cũng không có nhiều người có thể đi cùng em, dù có đi cũng không ăn bún ốc mà họ sẽ ăn món khác.”

“Tưởng Ngải Đồng có thể xem như là đối tác ăn uống cố định của em, cậu ấy cũng rất thích ăn bún ốc, trong suốt thời gian đại học hai người tụi em đến đó gần như mỗi tuần một lần. Mà sau này cậu ấy quen Đoạn Hạo Sơn, Đoạn Hạo Sơn và tụi em có sở thích giống nhau, đều rất thích những món ăn này. Nhưng em cũng ngại khi đi ăn cùng hai người bọn họ, cảm giác mình giống như bóng đèn ở giữa hai người, vì thế em lại không có đối tác ăn uống cùng nữa.” 

Nói đến đây, cô thở dài tiếc nuối.

Trình Nghiễn vẫn chăm chú nghe cô kể, trong lúc cô kể chuyện, anh chợt nhận ra điều gì đó, kỳ quái hỏi: “Sao anh ta không đi cùng em?”

Lâm Niệm Sơ biết anh đang hỏi ai, im lặng một lúc, cô mới nói: “Anh ta nói anh ta không thích ăn mấy loại thức ăn đó, nhưng em nghĩ không phải chỉ vì anh ta không thích ăn.”

Trình Nghiễn: “Vậy lý do là gì?”

Lâm Niệm Sơ hỏi ngược lại: “Nếu anh không thích ăn những thứ như vậy thì anh sẽ nhất định không đi đến phố bán những loại đồ ăn đó à?”

Trình Nghiễn sửng sốt một chút, chợt hiểu ra điều gì đó. 

Lâm Niệm Sơ lại thở dài: “Anh ta cảm thấy mấy nơi như vậy rất hỗn tạp, anh ta không thích. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi chuyên ngành học và từ người bố làm bác sĩ, anh ta có chút bệnh thích sạch sẽ, cảm thấy nơi đó không hợp vệ sinh.”

Khi ở cùng Lương Thần, anh ta thường xuyên yêu cầu cô không được đi ăn ở đó nữa. 

Đúng vậy, là yêu cầu rõ ràng, không phải đề nghị. 

Nhưng mà cô cảm thấy anh ta đang chuyện nhỏ xé ra to nên không nghe lời anh ta, nhưng lần nào cô cũng lén đi, vì không dám để anh ta biết, sợ anh ta sẽ tức giận. 

Trình Nghiễn khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Hai người căn bản không phải là người cùng một thế giới, rốt cuộc tại sao lại đến được với nhau thế?”

Lâm Niệm Sơ dang hai tay ra: “Cho nên bây giờ không phải đã chia tay rồi sao.” Cô lại nói: “Cho dù anh ta không ngoại tình thì hai bọn em cũng sẽ không đi đến cuối đời được, bởi vì em và anh ta vốn dĩ không phải là người trên cùng một con đường.”

Trình Nghiễn: “May mà anh ta đã ngoại tình.”

Lâm Niệm Sơ ngước mắt lên nhìn anh, thành thật nói: “Mặc dù là vậy nhưng em không muốn bị cắm sừng chút nào.”

Trình Nghiễn giải thích: “Nếu anh ta không ngoại tình, hai người bọn em cũng không ly hôn sớm như vậy, em vẫn phải tiếp tục chịu đựng, nỗi đau dai dẳng không bằng nỗi đau ngắn ngủi, chia tay sớm bớt đau khổ.”

Lâm Niệm Sơ suy nghĩ, cũng đúng.

Nếu Lương Thần không ngoại tình, cô cũng không tỉnh ngộ nhanh như vậy, sẽ tiếp tục làm một Lâm Niệm Sơ hèn mọn, nói không chừng qua hai năm nữa cô vẫn sẽ nghĩ đến chuyện sinh con. Ở trong một gia đình có chồng như một người tàn hình, có con hoàn toàn là một chuyện vô cùng đáng sợ, cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi lồng giam. 

“Sao đột nhiên em cảm thấy em vẫn nên cảm ơn vì anh ta đã ngoại tình thế nhỉ?” Lâm Niệm Sơ nghiêm túc nói. 

Trình Nghiễn bật cười: “Vậy anh cũng nên cảm ơn anh ta.” 

Lâm Niệm Sơ: “Tại sao anh phải cảm ơn anh ta?”

Trình Nghiễn: “Nếu anh ta không ngoại tình, anh cũng không lấy được vợ.”

Lâm niệm Sơ: “…”

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. 

Sau đó hai người nói chuyện trên trời dưới đất đến hơn một tiếng, đến gần 6 giờ, bọn họ mới chuyển đồ của Trình Mặc lên phòng của cô bé ở lầu hai, sau đó lại giúp cô bé sắp xếp đồ đạc. 

Bạn nhỏ Trình Mặc có tiết tự học cuối cùng vào lúc 8 giờ tối. Lúc 7 giờ 30, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn ra ngoài đúng giờ để đón cô bé từ trường về, sau đó đưa cô bé đến phố Lâm An. 

Bạn nhỏ Trình Mặc sau khi trải qua bài học đau đớn ngày hôm qua, hôm nay đã rút ra được bài học và thề rằng sẽ không bao giờ thức khuya để làm bài tập nữa. Vì thế cô bé đã hoàn thành hết bài tập ở trường, nên đi ăn vặt với anh trai và chị dâu cũng không hề thấy gánh nặng chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ. Hạnh phúc của trẻ con chỉ đơn giản như vậy.

Phố Lâm An tương đối hẹp nên Trình Nghiễn đậu xe ở tầng hầm bãi đậu xe của một trung tâm mua sắm gần đó, sau đó ba người đi bộ đến phố Lâm An.

Khi đang đi về phía quán ăn, Trình Mặc vừa mong đợi vừa tò mò hỏi: “Chúng ta đi ăn gì vậy ạ?”

Lâm Niệm Sơ: “Ăn bún ốc và đậu hủ thối, ăn xong còn có thể ăn bánh sầu riêng nữa, ba món nổi tiếng của Lâm An.”

Trình Mặc liếc nhìn anh trai, kinh ngạc nói: “Anh cũng đi ăn à?”

Lâm Niệm Sơ sửng sốt nhìn Trình Nghiễn.

Trình Nghiên trả lời: “Anh có thể đi cùng bọn em.”

Lâm Niệm Sơ đột nhiên hiểu ra gì đó, kinh ngạc hỏi: “Anh không ăn được hả?”

Trình Mặc vội nói: “Anh trai em không ngửi được mùi đó, vừa ngửi thấy sẽ muốn nôn liền, phản ứng còn tệ hơn cả lúc chị vừa mang thai cách đây không lâu nữa.”

Trình Nghiên liếc cô bé, bất đắc dĩ nói: “Em nói nhiều thật đấy.”

Trình Mặc lè lưỡi.

Lâm Niệm Sơ mím môi, cảm thấy hơi ngại. Chiều nay khi bàn bạc đi ăn ở đâu, cô chỉ hỏi xem Trình Mặc có thể ăn được không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô đương nhiên cho rằng Trình Nghiên cũng có thể ăn được.

“Sao anh không nói là anh không ăn được?” Cô hỏi.

Trình Nghiễn: “Em muốn anh mà, anh sao cũng được, đến đó rồi gọi món khác là được.”

“Ồ…” Lâm Niệm Sơ không nói nhiều, nhưng trong lòng lại cảm nhận được một mùi vị khác.

Khoảng tám chín giờ tối là lúc lượng người đến tấp nập, hầu như mọi quán xá trên đường Lâm An đều chật kín người, cho dù là trong quán hay ngoài quán đều chật kín chỗ, đúng với câu miêu tả “đông như trẩy hội”.

Sự phân công công việc giữa ba người cũng rất rõ ràng, bạn nhỏ Trình Mặc chịu trách nhiệm dành chỗ, Trình Nghiễn chịu trách nhiệm xếp hàng mua đậu hũ thối, còn Lâm Niệm Sơ chịu trách nhiệm mua bún ốc.

Chỗ bán đậu hũ cách quán bún ốc không xa, ngay bên kia đường.

Lâm Niệm Sơ đang xếp hàng chờ, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Niệm Sơ?”

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn xung quanh thì nhìn thấy người bạn cùng lớp thời đại học sống cùng ký túc xá với cô đang đứng đối diện cô.

Cô bạn cùng lớp này tên là Văn Diểu Dĩnh, cô ấy rất xinh đẹp ưa nhìn, năm đó cô ấy được coi là người đứng đầu trong Học viện Điện ảnh nơi có rất nhiều người đẹp cũng được coi là hoa khôi của trường. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy cũng không làm việc liên quan đến diễn xuất mà đã tham gia kỳ thi công chức và đã thi đậu, nhưng địa điểm hơi xa, không phải ở Thành phố Đông Phụ mà ở một thành phố nhỏ khác cùng tỉnh, vì kỳ thi công chức ở Đông Phụ quá khó.

Vì lý do công việc nên sau khi tốt nghiệp, Lâm Niệm Sơ và Văn Diễu Dĩnh cũng chưa từng liên lạc với nhau.

Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây.

Văn Diễu Dĩnh mỉm cười đi về phía Lâm Niệm Sơ, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Không ngờ thật sự là cậu!”

Lâm Niệm Sơ cũng có vẻ kinh ngạc: “Cậu trở về Đông Phủ lúc nào đấy? Tại sao không báo trong nhóm?”

Văn Diễu Dĩnh: “Mình cũng mới vừa được điều động về thôi, bận muốn chết, vốn dĩ muốn đợi ổn định tí mới báo cho mọi người biết.”

Lâm Niệm Sơ: “Còn chờ gì nữa? Rảnh thì hẹn luôn đi chứ!”

“Gần đây mình thực sự rất bận.” Văn Diễu Dĩnh ngượng ngùng cười, sau đó giơ tay phải lên lắc lắc ngón đeo nhẫn: “Bởi vì mình sắp kết hôn rồi!”

Lâm Niệm Sơ vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, chân thành chúc cô ấy: “Chúc mừng cậu!”

“He he, cảm ơn cậu.” Văn Diễu Dĩnh cười nói: “Hôn lễ dự kiến ​​tổ chức vào ngày 20 tháng 7 tại Khách sạn Man Nhân, cậu và Ngải Đồng nhất định phải đến đó!”

Lâm Niệm Sơ nói chắc như đinh đóng cột: “Yên tâm, mình nhất định sẽ đi!”

Văn Diễu Dĩnh: “Đến lúc đó nhớ dẫn theo Lương Thần nhà cậu, để mình có thể xin tí vía không khí vui vẻ của cuộc tình hai người, chồng mình cũng là bác sĩ đó.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Ha, không khí vui vẻ đâu ra?

Không khí đau thương thì có.

Mặc dù vừa mới gặp lại đã nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại của mình thì có lẽ không thích hợp lắm, nhưng đã nói đến đây rồi mà còn không nói rõ mọi chuyện thì lại càng không thích hợp hơn.

Lâm Niệm Sơ mím môi thấp giọng nói: “Gì ấy nhỉ… Lương Thần và mình đã ly hôn rồi.”

Văn Diễu Dĩnh sửng sốt, đột nhiên mở to hai mắt: “Hả? Hả?! Hả??!”

Cô ấy sốc đến mức nói “Hả” ba lần liên tiếp, lần sau còn to hơn lần trước.

Lâm Niệm Sơ không biết nên nói tiếp thế nào.

Văn Diễu Dĩnh cũng nhận ra phản ứng của mình hơi khoa trương, lập tức đổi chủ đề: “Dù sao đến lúc đó cậu có thể tới là được rồi, người khác không quan trọng, cậu mới là quan trọng nhất.”

Lâm Niệm Sơ gật đầu, cười đáp: “Ừm, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ đến.”

*

*Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Niệm Sơ: “Chồng ơi, mời bữa tối đi nào.”

Trình Nghiễn: “Em có thể bảo anh gọi em là bố, nhưng không thể bảo anh mời em ăn tối được, anh không có tiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play