Người có chút hiểu biết bắt đầu khoe khoang kiến thức ít ỏi của mình.
"Cuối con đường là núi."
Chu Kỳ An nhìn theo, quả thật là vậy.
Thẩm Tri Ngật nói: "Trên núi thường sẽ có miếu thờ quỷ. Tất cả các chợ quỷ sẽ có một người quản lý, dưới quyền hắn, bất kể quỷ nào làm gì cũng phải được phê duyệt."
Điều này thực ra không khó đoán, quỷ không có kiềm chế trong việc ăn uống, chắc chắn phải có thứ gì đó hạn chế chúng.
Chu Kỳ An nghe xong, có chút suy nghĩ, dừng chân nói: "Trước tiên đi bán bảo hiểm đã, nếu thuận tiện, điều tra về nhóm mười người đầu tiên."
Không biết vì lý do gì, Thẩm Tri Ngật không từ chối việc đảm nhận danh hiệu "người bán xuất sắc nhất", anh nhìn về phía miếu quỷ xa xa, ánh mắt hiện lên thèm khát, nhưng rất nhanh lại đè nó xuống.
...
Khi Thẩm Tri Ngật đi bán hàng, Chu Kỳ An lại đi khắp nơi tìm cà phê, cố tìm loại cà phê rẻ nhất.
Đáng tiếc là ở khu du lịch, giá khởi điểm đều khá cao. Y vừa chửi thầm sếp vừa đau lòng lấy tiền ra trả.
Sau khi mua cà phê xong, y bắt đầu dạo quanh Phong Đô. Y phát hiện rằng tất cả các cửa hàng đóng cửa đều treo một bảng hiệu ghi "Người tuân thủ pháp luật xuất sắc" - được trao tặng bởi miếu Sơn Thần.
Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ không dễ thấy, như là lời cảm ơn của chủ tiệm khi nhận giải thưởng: "Nhất định tuân thủ quy tắc", bên cạnh có một dấu vân tay.
Cả ngày trôi qua trong quá trình khám phá, khả năng điều khiển tinh thần của Thẩm Tri Ngật rất phù hợp với công việc này. Đến tối, khi hai người quay về, chỉ một mình Thẩm Tri Ngật đã hoàn thành toàn bộ doanh số của mọi người ngày hôm trước.
"Những nhân viên trước đây bán bảo hiểm đều bán cho cùng một ông chủ."
"Cùng một người sao?"
Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Là ông chủ của một tòa soạn báo, tòa soạn Phong Đô Nhật Báo, ngoài cửa đặt lồng gà, tám phần cũng là quỷ."
Chu Kỳ An nghĩ, vậy thì con quỷ này khá biết cách trả thù xã hội, lừa người vào rồi giết.
Thẩm Tri Ngật đột nhiên nói: "Nếu ông chủ tòa soạn giết nhân viên, chắc chắn không phải chỉ để ăn thịt người. Ở đây là con phố đầy ắp thức ăn, thứ không thiếu nhất chính là người."
Chu Kỳ An nhìn anh: "Con phố đầy ắp thức ăn?"
Thẩm Tri Ngật chớp chớp mắt.
Vài giây sau, anh nói: "Con phố này bán rất nhiều đồ ăn."
Quỷ coi người là thức ăn, còn anh coi quỷ là thức ăn, nhưng đáng tiếc là đã một thời gian anh chưa được no bụng.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An nửa tin nửa ngờ rồi dời ánh nhìn đi.
Những bí ẩn về Thẩm Tri Ngật ngày càng nhiều hơn, nhưng về bản thân phó bản, Chu Kỳ An cũng đã nghĩ ra được không ít.
"Nhóm mười trước khi mất tích đã đến chợ quỷ. 【Khu vực phù hợp nhất để bán hàng】 đã dụ dỗ họ đến bán bảo hiểm, và những người họ bán bảo hiểm cho chính là quỷ."
"Chỉ là không biết làm cách nào mà giao dịch này kích hoạt cơ chế giết hết."
Như Thẩm Tri Ngật đã nói, nếu chỉ muốn giết người, thì sẽ không cần phải mua bảo hiểm.
Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn con phố đông đúc quá mức, ánh mắt trầm xuống.
Bây giờ, không thể khai thác thêm gì từ nhóm mười kia nữa, bước tiếp theo là phải bắt đầu từ quỷ.
*
Chạng vạng trở về Tập đoàn Hách Hội Sa, người có vẻ mặt khó coi nhất phải kể đến người phụ nữ trung niên.
Sáng nay, khi bà ta báo tin thì chỉ nói chung chung, nghĩ Chu Kỳ An sẽ liên hệ với mình, nhưng cả ngày không có tin tức. Khi bà ta không còn kiên nhẫn định chủ động liên lạc, thì phát hiện tên nhóm đã bị đổi thành [Mất ba người].
Người phụ nữ trung niên có chút vui mừng kỳ lạ, ít nhất không phải là mất bốn người.
Hôm nay quản lý Vương không kiểm tra sổ tay nhân viên nữa.
Các bước còn lại giống như hôm qua, gã nở một nụ cười đầy ác ý, nhéo vào eo người phụ nữ trung niên, ám chỉ rất rõ ràng.
Khi quản lý Vương rời đi, ông lão mới lên tiếng: "Có vẻ như chỉ cần mở cửa cho "quỷ gõ cửa" vào buổi tối, ban ngày nhân viên sẽ không gây khó dễ cho chúng ta."
Ngày mai là ngày thứ ba rồi, có người phụ nữ trung niên chắn đòn, họ còn có một ngày nữa để tìm đường sống.
Người phụ nữ trung niên hiểu rõ những người này đang nghĩ gì, ánh mắt thoáng trầm xuống.
"Tối nay để tôi mở cửa."
Lời này vừa nói ra, mọi người không thể tin vào tai mình mà quay lại nhìn.
Chu Kỳ An khoanh tay đứng một bên: "Hôm nay tôi ra ngoài có chút manh mối, nhưng vẫn cần xác nhận thêm, nếu có vấn đề xảy ra, đạo cụ cũng có thể chống đỡ một chút."
Cô bé lạnh nhạt nghe vậy cũng không nhịn được mà nói: "Anh thật sự định mở cửa sao?"
Thẩm Tri Ngật cũng không khỏi nhíu mày.
Chu Kỳ An nhanh chóng nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: Xem tôi biểu diễn đây.
"Nếu không thì sao?" Chu Kỳ An nhìn bàn tay quấn đầy băng của người phụ nữ trung niên: "Để chị ấy đi chịu chết à?"
Nói xong, y dừng lại một chút: "Thân phận nhóm trưởng của tôi ít nhiều có thể cung cấp chút bảo vệ cho mọi người, trong tình huống có thể cứu người tôi sẽ cố gắng."
Những người có mặt đều là kẻ tinh ranh, họ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.
Chu Kỳ An quả thực đã mở miệng cứu mạng người phụ nữ trung niên hôm qua.
So với lòng dũng cảm đó, chỉ huy người khác làm trong hai ngày trước thật chẳng đáng là gì.
Người phụ nữ trung niên vốn đã gần như bùng nổ cảm xúc, giờ chỉ đứng yên một cách cứng nhắc, nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt đầy phức tạp.
Người mà bà ta đã tìm mọi cách để giết, lại là người duy nhất đứng ra trong lúc nguy cấp.
"Mọi người," hai mắt sáng của Chu Kỳ An nhìn mọi người, "Ở một nơi xa lạ, chỉ có đoàn kết mới là sức mạnh. Chỉ khi nhóm chúng ta mạnh mẽ, chúng ta mới có thể đảm báo lợi ích cá nhân."
Vừa lúc sếp đi từ nhà vệ sinh ra, nghe được câu này.
Rất quen tai.
Đây chẳng phải là lời mà hắn đã nói với Chu Kỳ An hôm trước sao?
Theo hiệu ứng chim non, con người trong tình huống nguy hiểm thường phát sinh tâm lý phụ thuộc mạnh mẽ vào người dẫn dắt.
Sếp quét qua biểu cảm thay đổi của các người chơi, không biểu cảm gì mà nghĩ:
Nhiều chim quá.
Chu Kỳ An đang nói đầy hào hứng, nhưng vừa ngước mắt đã thấy sếp đứng cuối đám đông nhìn mình, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Y vội vàng ngừng bài diễn thuyết, chỉ muốn mau chóng rời đi: "Tôi về nghỉ ngơi một lát để chuẩn bị đối phó vào buổi tối."
Thẩm Tri Ngật cũng thoáng nhìn thấy cảnh đó, mặc dù không hay lắm, nhưng anh lại nhận ra lần nữa rằng, treo một thanh kiếm trên đầu Chu Kỳ An là đúng, nếu bản thân không quyết đoán được, những yếu tố bên ngoài ít nhiều cũng giúp y ổn định hơn.
Chu Kỳ An chạy đến bên thang máy, chủ động bấm nút mở cửa, khi cửa mở ra, y đưa tách cà phê qua, ý mời sếp vào trước.
Những người chơi khác không biết tâm tư nhỏ này, còn tưởng rằng y mở cửa cho họ.
Vẫn là tầng mười một hẹp tối tăm như thường lệ, Chu Kỳ An vì tránh né sếp mà là người cuối cùng ra khỏi thang máy.
"Đợi đã." Vừa bước ra, có người gọi y lại,
Là người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Chu Kỳ An, chần chừ một lúc rồi nói: "Cẩn thận với quỷ gõ cửa giả."
Chu Kỳ An nhướng mày.
Người phụ nữ trung niên nhắc nhở y: "Xác chết bật dậy."
Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra khả năng có thể tồn tại bên trong, thầm thở dài phó bản này như dao cùn mài thịt, từng nhát dao đều chí mạng.
"Con quỷ gõ cửa thật chỉ gõ cửa ba lần," người phụ nữ trung niên kể lại chi tiết về trải nghiệm của mình tối hôm trước: "Con quỷ đó... trông giống như xác sống, trên tay còn cầm một tờ báo."
"Báo?" Ánh mắt của Chu Kỳ An thay đổi.
Người phụ nữ trung niên gật đầu, không hiểu tại sao y phản ứng mạnh như vậy, "Sau khi tôi mở cửa, tôi hỏi con quỷ đó, có gì cần tôi làm không? Ví dụ như có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?"
Nói đến đây, người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi: "Nhưng ngay sau khi tôi nói xong, nó đột nhiên tấn công tôi."
Nếu không có chuỗi hạt trong tay, giờ bà ta đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Trong mắt người phụ nữ trung niên, con quỷ này gần như không thể giải quyết. Bà ta không khỏi hỏi: "Cậu có bao nhiêu phần trăm tự tin?"
Chu Kỳ An lắc đầu.
Trong phó bản, không ai dám nói chắc chắn điều gì, huống chi là chủ động mở cửa đón quỷ vào.
Người phụ nữ trung niên cũng nghĩ đến điều này, lại im lặng một lần nữa, rồi như thể đã hạ quyết tâm: "Tôi nợ cậu một ân huệ, sau khi phó bản kết thúc, cậu có thể tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói."
Nếu đối phương còn sống, bà ta sẽ trả món nợ này.
Nói xong, người phụ nữ trung niên bước nhanh về căn phòng của mình.
Chu Kỳ An nhìn theo bóng lưng bà ta, nở một nụ cười hài lòng.
Y giỏi nhất là lợi dụng ân huệ.
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, giờ có thể chắc chắn 100% đối phương có liên quan đến Hội Săn Cá Voi, người thường trả ơn bằng đạo cụ. Còn phải đợi đến sau khi phó bản kết thúc mới tiết lộ, chắc hẳn là sợ y nghe sự thật xong sẽ thay đổi ý định.
Lúc này, trong hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, ánh sáng từ khe cửa kéo dài bóng hai người trên sàn.
Thẩm Tri Ngật nhắc lại câu hỏi của người phụ nữ trung niên: "Bao nhiêu phần trăm tự tin?"
Chu Kỳ An vuốt lại mái tóc: "100% chứ sao."
Này còn cần phải hỏi sao?
"..."
Chu Kỳ An tự tin bảy phần có thể nói chuyện với quỷ, và 100% chắc chắn mình có thể rút lui an toàn, miễn là y điều khiển thời gian chính xác, khi gặp nguy hiểm, chỉ cần sử dụng đồng hồ, quay ngược thời gian trở về một phút trước khi mở cửa.
Đánh không lại thì chơi bẩn, chỉ có đứa ngu mới đi đánh bừa.
Thẩm Tri Ngật nói: "Thật ra có cách an toàn hơn."
Ví dụ như hỏi kỹ về đặc điểm ngoại hình và trang phục của quỷ gõ cửa, rồi đi tìm manh mối trên phố Phong Đô.
Chu Kỳ An lắc đầu: "Không cần phải hy sinh thêm mạng người để xác nhận 100%."
Bây giờ là cơ hội tốt để kết nối lòng người.
Phó bản đang tìm mọi cách giảm số lượng người chơi, nhân viên đều chết, chẳng lẽ nhóm trưởng như y lại phải làm tất cả mọi việc một mình?
Hơn nữa, khi kết toán, ai đóng góp nhiều nhất sẽ nhận được nhiều kinh nghiệm nhất, y đâu có ngu mà nhường lại lợi ích đã nắm trong tay.
"Nhắc mới nhớ, nhờ kiến thức của anh truyền đạt."
"Hửm?"
"Tôi nghĩ ra một khả năng."
Nhưng đây chỉ là một ý tưởng bất chợt, cần phải kiểm chứng thêm xem có đúng không.
Chu Kỳ An bước đến bên Thẩm Tri Ngật, thì thầm vài câu. Sau đó, vẻ mặt của Thẩm Tri Ngật có chút thay đổi, cuối cùng ánh mắt nhìn Chu Kỳ An không giấu được tán thưởng, như đang ngắm nhìn một viên đá quý rực rỡ, sẽ càng tỏa sáng hơn trong tương lai.
·
Phó bản đã bước sang ngày thứ ba, mức độ biến dị của thế giới càng trở nên nghiêm trọng.
Ký túc xá không có cửa sổ, không thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài, nhưng trong căn phòng tối, Chu Kỳ An rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ đã giảm đi đáng kể.
Cốc cốc.
Không biết có phải vì tối qua lừa gạt không thành công với người phụ nữ trung niên hay không, nên con quỷ xác sống đã đổi mục tiêu, vừa qua nửa đêm, tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên.
Nhờ lời nhắc của người phụ nữ trung niên, y bình tĩnh co một chân nằm trên giường, không thèm nhìn ra ngoài.
Thứ đó bên ngoài tai rất thính, gõ cửa một lúc nhưng không nghe thấy tiếng Chu Kỳ An bước tới gần, nó bắt đầu điên lên.
Cánh cửa bị đập điên cuồng, bụi từ trần nhà rơi xuống.
Chu Kỳ An đang tranh thủ chợp mắt, bị tiếng ồn làm phiền, cầm ly nước bên cạnh ném mạnh vào cửa:
"Gõ cái gì mà gõ? Gõ bố mẹ mày ấy."
"Cút đi, gọi đứa tiếp theo tới đây."
"..."
Sau một khoảng im lặng ngắn, con quỷ đập cửa còn dữ dội hơn.
"Đồ điên." Chu Kỳ An lắc đầu.
Thời gian con quỷ có thể gõ cửa là có giới hạn, sau một hồi không có phản hồi, nó miễn cưỡng rời đi.
Lại qua một lúc nữa, cốc cốc cốc.
Lần này là ba tiếng.
Chu Kỳ An vẫn không nhúc nhích, hôm qua đã có hai người chơi chết liên tiếp.
Không biết liệu người chết ngày đầu tiên tối nay có đến ghé thăm không.
Y vẫn bình tĩnh như núi, thứ bên ngoài cũng không khác gì so với kẻ trước đó, đập cửa như đang tập thể dục, rồi lại bỏ đi.
Mười phút sau, một kẻ gõ cửa mới xuất hiện.
Chu Kỳ An cuối cùng cũng động đậy, y bật đèn pin trên điện thoại, chiếu về phía cửa, quan sát một lúc rồi nói:
"Đừng đập nữa, dịch xác đã chảy vào rồi."
Hôm qua trước cửa phòng người phụ nữ trung niên đã có một vũng dịch thối rữa, con quỷ thật sự gõ cửa ngày đầu tiên không để lại thứ nước bẩn đó.
Lời chế giễu vừa dứt, tiếng đập cửa lập tức dày đặc như mưa rơi.
Cánh cửa không cách âm mấy, sau ba lượt tra tấn, luôn ở trong tình trạng sắp sập, nhưng mặt khác, nó lại đủ kiên cố để trở thành một tấm khiên hoàn hảo ngăn chặn thứ bẩn thỉu bên ngoài.
Một cuộc đua tiếp sức gõ cửa kết thúc.
Thế giới trở lại yên tĩnh, Chu Kỳ An trở lại tư thế ban đầu, chờ quỷ gõ cửa thật sự. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa tiếng trôi qua, cộc cộc cộc, lần này tiếng gõ cửa vang lên trầm ổn và mạnh mẽ.
Chu Kỳ An thu lại vẻ mặt thoải mái, bước xuống giường đi mở cửa.
Khoảnh khắc y nắm tay cầm cửa, có chút căng thẳng.
Hành lang không có đèn, yên tĩnh và tối tăm, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ nhà vệ sinh ở cuối hành lang hắt vào.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên bóng quỷ vặn vẹo trước cửa, tư thế của kẻ đến trông rất kỳ lạ, nó cầm một tờ báo che mặt, trên đó viết rõ ràng "Phong Đô Nhật Báo".
Chu Kỳ An gần như có thể chắc chắn, nó chính là chủ tòa báo Phong Đô.
Đối phương mặc một bộ vest rách nát, dưới lớp vải mục nát, lộ ra phần thân thể tái nhợt.
...Zombie cầm tờ báo.
Trong đầu Chu Kỳ An vô thức hiện lên cách miêu tả này.
Cũng không biết nó có giống với thiết lập trong Plants vs Zombies không, tờ báo sẽ là mạng thứ hai, có thể giúp chắn một đòn tấn công.
Zombie báo không làm gì cả, chỉ đứng lặng lẽ trước cửa, giữ nguyên tư thế đọc báo.
Không biết vì sao, Chu Kỳ An luôn cảm thấy đối phương đang nhìn mình qua tờ báo đó.
Y rất muốn lên tiếng, nhưng khi cánh tay của con zombie duỗi thẳng ra, tờ báo bắt đầu tiến sát vào mặt y, Chu Kỳ An cảm thấy khó thở, không khí như bị ngăn cách, khiến y không thể thốt nên lời.
Rõ ràng ngày hôm qua người phụ nữ trung niên ít nhất còn nói được hai câu, nhưng từ lúc y mở cửa chưa đến mười giây, đã thấy con quỷ này giảm mạnh thời gian giao tiếp với người chơi.
Chết tiệt.
Còn bóc lột hơn cả ông sếp.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi lưỡi gần cắn đến mức chảy máu, y mới thốt ra được từ đầu tiên của đêm nay: "Cần..."
Hơi thở ẩm ướt và tanh tưởi tràn vào cổ họng, khi tờ báo dán sát vào mặt, Chu Kỳ An cố gắng nói hết câu:
"Cần tôi giúp ông giết quỷ không?"
Chân thành, thành khẩn, dù cổ họng như bị đông cứng, nhưng giọng nói không hề run rẩy.
Như thể đang bàn chuyện làm ăn.
Nhiệt độ xung quanh tiếp tục giảm mạnh, tờ báo dừng lại cách mặt y chưa đến hai centimet.
Con quỷ không lao vào giết ngay.
Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt qua cặp kính lóe lên tia hài lòng, y biết, mình có khả năng đoán đúng.
Con quỷ gõ cửa trước đó chỉ gõ mà không giết người, chắc chắn có lý do, nhất là zombie cầm tờ báo còn mua bảo hiểm thật.
Không ai tự nhiên tiêu tiền vô ích.
Thái độ này giống như kiểu "có việc cần nhờ."
Vấn đề là nó cần gì? Nghĩ ngược lại, đầu tiên phải đặt mình vào hoàn cảnh của con quỷ.
Nói thật, tình cảnh của quỷ và người chơi giống nhau, đều đang sinh tồn dưới sự kiểm soát cao.
Người chơi giết nhân viên của tập đoàn sẽ bị phát hiện ngay lập tức; theo như phát hiện hôm nay ở Quỷ Thị, quản lý Quỷ Thị có quyền kiểm soát tuyệt đối, tấm bảng 【Tuân thủ pháp luật】 là bằng chứng rõ ràng nhất.
Người chơi muốn giết nhân viên lâu năm, liệu quỷ có muốn giết con quỷ nào không?
"Trao đổi giết chóc."
Trao đổi giết người dưới một ý nghĩa khác, đây mới là con đường sống thực sự.
Chu Kỳ An cố gắng không để hàm răng va đập vì âm khí, chờ zombie đưa ra điều kiện.
Tờ báo trong tay chủ tòa soạn từ từ hạ xuống một chút, sau một lúc, lộ ra một con mắt lạnh lùng đang xoay lòng vòng. Nó cất giọng khàn khàn, cũ kỹ:
"Người của công ty các cậu, từng đến Phong Đô bán bảo hiểm," Nó cười khúc khích, "Ta biết, tập đoàn này thích tuyển người tài giỏi."
Vẻ mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi, kết nối logic câu chuyện.
Quỷ ở Phong Đô từ những nhân viên đời trước của tập đoàn, biết rõ cảnh ngộ mà nhân viên phải đối mặt.
Trong bối cảnh câu chuyện, người chơi được mô tả là nhóm người có kỹ năng đặc biệt, cuối cùng được chọn từ thị trường nhân tài.
Vì vậy, con quỷ này mới nghĩ đến việc "mỗi bên đều có nhu cầu riêng."
Xem ra, thiết lập cơ bản của câu chuyện là: kỹ năng của người chơi có thể đối phó với quỷ, nhưng không thể đối phó với con người; còn quỷ có thể giết người trong giới hạn nhất định, ít nhất quanh Phong Đô luôn có các vụ án mạng, nhưng chúng không thể giết nhau.
Trong mắt Chu Kỳ An hiện lên thích thú mãnh liệt, điều này còn thú vị hơn bán bảo hiểm nhiều.
Thực ra suy nghĩ của người phụ nữ trung niên không sai, quỷ có việc cần họ làm, nếu là một phó bản bốn sao, cách làm của bà ta không vấn đề gì.
Nhưng tiếc rằng đây là phó bản năm sao, phải nói chính xác điều quỷ cần.
"Giết ai? Tôi sẽ dẫn đội đi giết ngay."
Con mắt chủ tòa soạn báo đông cứng lại, nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, có vẻ như cũng không ngờ đối phương lại tích cực như vậy.
"Ta có ba kẻ thù," khi nó mở miệng lại, móng tay dài vài cm như muốn đâm thủng mặt báo, giọng nói đầy oán hận, "Lần lượt là quản lý 【Phòng trải nghiệm của người khác】, đầu bếp 【Tiệm nướng Bạo Thực】, quản lý 【Bể bơi số 33】."
Hơi thở ẩm mốc và mục nát áp sát, zombie báo cười khúc khích: "Trước giữa tháng, nếu kẻ thù của ta còn sống sót..."
Lời nói bị thay thế bằng một tràng cười quỷ dị.
Chu Kỳ An mím môi, con quỷ gõ cửa không phải là một câu hỏi lựa chọn. Nếu người chơi không kích hoạt được cốt truyện liên quan, dù có sống sót đến ngày thứ sáu, nó cũng sẽ giết sạch.
【Nhiệm vụ chính đã được tạo】
Hệ thống thông báo vang lên trong đêm:
【Nhiệm vụ chính: Giết quỷ (0/3)
Nội dung nhiệm vụ: Mỗi lần giết quỷ xong, hãy lấy đầu của con quỷ đó rồi tự tay giao cho chủ tòa soạn. Nó giúp bạn giết người, bạn giúp nó giết quỷ, chẳng phải rất công bằng sao? Hi hi, các bạn thật giỏi giết chóc!
Phần thưởng nhiệm vụ: Đầu người.】
"..."
Dùng giọng điệu đe dọa xong, zombie cầm tờ báo từ từ quay người, hành động của nó rất chậm chạp, toàn bộ quá trình bước đi nặng nề. Ánh sáng từ nhà vệ sinh bất ngờ tắt, cả hành lang chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Zombie cầm tờ báo biến mất trong bóng đêm, hành lang lại trở về yên tĩnh ban đầu.
Chu Kỳ An nhìn thời gian: 12:44.
Y cử động tay chân đang tê cứng vì âm khí, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu gõ cửa dồn dập: "Mau dậy đi, ra ngoài hết nào."
Tôi còn chưa ngủ, các người ngủ cái gì?
Người mở cửa đầu tiên là Thẩm Tri Ngật, cái bóng của anh còn sốt sắng bước lên trước một bước, xác nhận Chu Kỳ An không sao, cái bóng mới yên tâm.
Khi Thẩm Tri Ngật mở cửa, cố ý tạo ra chút động tĩnh lớn.
Bên kia, người phụ nữ trung niên cẩn thận hé cửa một khe nhỏ, sau khi quan sát một lúc mới bước ra ngoài.
Người thứ ba mạnh dạn bước ra lại là cô bé kia.
Chu Kỳ An ước lượng chiều cao của cô bé, nói: "Em đi gọi người ở đầu hành lang đến đây, còn tôi đi gọi những người khác."
Bây giờ, mọi người đều thèm muốn manh mối trong tay Chu Kỳ An. Thấy y dường như muốn đợi mọi người đông đủ mới nói, cô bé mặt lạnh không suy nghĩ nhiều liền đi gõ cửa phòng của sếp.
Vài giây sau, tiếng mở cửa còn lớn hơn cả tiếng quỷ gõ cửa. Tóc của sếp cuối cùng cũng không còn gọn gàng nữa, cơn giận khi bị đánh thức khiến cả người hắn tỏa ra luồng khí đen đáng sợ.
"Ồn ào cái gì?"
Sếp theo bản năng xòe năm ngón tay thành móng vuốt, chuẩn bị bóp nát cổ họng của kẻ không có mắt dám làm phiền giấc ngủ của mình.
Nhưng lại nắm hụt.
Lúc này, hắn mới mở mắt ra, phát hiện trước cửa là một đứa nhóc.
Sếp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn có chút bầu bĩnh của cô bé trong vài giây, miễn cưỡng thu lại cơn giận, bạo lực thắt lại cà vạt của mình.
Khi cà vạt siết chặt quanh cổ, hắn trở lại dáng vẻ ban đầu của một kẻ bề ngoài văn vẻ nhưng thực chất là kẻ bại hoại.
Cô bé mặt lạnh dẫn theo chó săn lùi lại một chút, tránh xa hắn ra.
Lúc này, những người còn lại cũng đã đến đủ. Chu Kỳ An quét mắt một vòng, bắt đầu kể lại cuộc đối thoại với con quỷ gõ cửa.
"Trao đổi giết chóc."
Bốn chữ vừa thốt ra, ánh mắt của hầu hết người chơi đều thay đổi, họ lập tức thông suốt những vấn đề đã làm họ băn khoăn suốt thời gian qua.
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An càng trở nên phức tạp.
Khi Hội Săn Cá Vôi liên lạc riêng với bà ta, họ đưa ra lý do: có một người mới không biết trời cao đất dày phá hỏng kế hoạch của họ trong phó bản, nhưng trong hội ít người, gần đây bận rộn tìm kiếm thánh khí, nên thuê người khác đòi lại món nợ này.
Giờ thì xem ra, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ vì một lần va chạm mà muốn kết thù hằn sinh tử với một người mới có tiềm năng lại thông minh, quả là quá vội vàng.
Sau khi Chu Kỳ An nói xong, cô bé là người phản ứng nhanh nhất, hai hàng lông mày ngắn nhíu lại: "Anh gọi bọn tôi ra đây, không lẽ là định..."
"Đi thôi, tăng ca, tất cả theo tôi đi giết quỷ."
Cô bé đã chạy việc suốt cả ngày hôm qua, sáng hôm nay mới chỉ làm việc mười giờ, ngây ra một lúc: "..."
Mẹ kiếp, mình vẫn chỉ là một đứa trẻ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT