Bên trong nhà hàng phương Tây, ba người tạo thành một bố cục tinh tế.

Người phụ nữ trung niên cúi đầu trầm tư, còn Thẩm Tri Ngật thì lặng lẽ quan sát Chu Kỳ An.

Dù thời gian trôi qua bao lâu, Thẩm Tri Ngật vẫn luôn bị thu hút bởi những phẩm chất trong tâm hồn của đối phương.

Giống như anh biết Chu Kỳ An không đồng ý với chuyện giảm người chơi để hạ độ khó, nhưng người kia không hề đến lớp, suốt quá trình giữ vững nhịp độ của mình, không bị ai quấy nhiễu.

Mở cửa cho quỷ gõ cửa là một rủi ro lớn, nếu người phụ nữ trung niên đủ thông minh, bà ta sẽ lựa chọn hỏi những người chơi khác để xin một thứ gì đó bảo vệ mạng sống của mình.

Thái độ của Chu Kỳ An rất rõ ràng: Dù sao con đường sống cũng đã được trao, có đi hay không là chuyện của người khác.

Tiện thể, cũng có thể xem xét từ lựa chọn của đối phương xem liệu có ác ý gì đối với mình hay không.

Một lát sau, người phụ nữ trung niên rời đi.

Bà ta không đưa ra câu trả lời cụ thể nào, cứ đi thẳng đến một gốc cây lớn, rồi mới dừng bước.

Người qua lại tấp nập trên phố, người phụ nữ trung niên nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.

"Đó là một ý kiến hay."

Còn về lợi ích, bà ta hoàn toàn có thể để những người khác đưa ra lời hứa, khi có cơ hội sẽ giúp bà ta cùng hợp sức tiêu diệt Chu Kỳ An.

Hôm nay hiếm khi có nắng, nụ cười của người phụ nữ trung niên nhanh chóng bị nắng làm tan biến.

"Có lẽ... không vấn đề gì đâu."

Từ khi vào phó bản đến giờ, bà ta đã hai lần suýt chết, nhưng Chu Kỳ An chỉ cần động đậy đôi môi.

Uống cà phê, dùng miệng để hướng dẫn cách làm việc.

Làm bà ta cảm thấy mất tự tin.

Trước khi mặt trời bị mây đen che khuất một lần nữa, vẻ mặt bà ta dần trở nên nghiêm nghị, quyết định chờ thêm.

Cho đến bây giờ vẫn chưa nắm rõ được cơ chế của phó bản, bất kỳ phó bản nào cũng đều có một cốt truyện chính, bây giờ không phải lúc để nội chiến. Hơn nữa, bất kể mục đích của đối phương là gì, sáng nay y vẫn cứu bà ta một mạng.

Để Chu Kỳ An làm trưởng nhóm thì vẫn thích hợp hơn những người khác.

———

Hôm nay trời tối sớm hơn một chút so với hôm qua.

Sợ bị lừa bởi nhân viên lâu năm của tập đoàn, sau khi quay lại, các người chơi đều tụ tập ở cửa, đợi đủ người mới vào.

Sau một ngày đối phó với những khách hàng khó tính, sắc mặt mọi người lộ ra vẻ mệt mỏi, ngược lại, cơ thể của ông lão nhìn còn rất khỏe mạnh, tinh thần vẫn minh mẫn.

"Thành tích hôm nay tổng cộng cao hơn hôm qua, doanh số bán hàng không có vấn đề gì."

Mũi ông ta rất thính, ngửi thấy mùi cà phê còn sót lại trên người Chu Kỳ An, mí mắt rũ xuống giật giật.

Mình tuổi tác đã cao, vất vả chạy đi làm việc, còn thanh niên này lại ngồi trong phó bản ăn uống no say?

Như thể biết ông ta đang nghĩ gì, Chu Kỳ An nghiêm túc nói: "Chỉ cần tôi có thể uống cà phê, là có thể uống cả đời."

"..."

Người phụ nữ trung niên nghe xong cũng cạn lời. Bà ta cảm thấy thậm chí không cần phải làm gì, đối phương cứ tấn công bừa bãi thế này cũng đủ để gây thù chuốc oán với rất nhiều người rồi.

Mọi người đều có tâm sự riêng, đúng lúc cửa thang máy mở ra, một khuôn mặt đầy mỡ đột ngột xuất hiện trước mắt.

Người đó trợn tròn đôi mắt như người bị ép, rướn cổ vào thang máy.

Chu Kỳ An đứng gần cửa nhất, theo phản xạ lùi lại một bước.

"Sao giờ mới về?" Người đàn ông mập mạp nói với vẻ khó chịu: "Tôi họ Vương, là quản lý kinh doanh mới của mấy người."

Người chơi nhanh nhảu nói: "Chào quản lý Vương."

Quản lý Vương vẫn yêu cầu họ giao nộp tiền trước, sau khi đếm xong, gật đầu: "Không tệ."

Hiếm khi nhận được lời khen, người chơi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, quản lý Vương chưa vội cho họ đi, đôi mắt vàng nâu của gã liếc qua một lượt. Ban đầu Chu Kỳ An nghĩ là thiếu một người, vì sếp xuất quỷ nhập thần vẫn chưa đến.

"Cậu..." Quản lý Vương chỉ vào người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trung niên: "Vào đây với tôi, những người khác chờ ở ngoài."

Người đàn ông bị chỉ mặt vẻ mặt thay đổi, đứng chôn chân tại chỗ, nhanh chóng suy nghĩ xem có phải mình đã vi phạm quy tắc gì không.

Tại sao lại là mình?

Người phụ nữ trung niên nhắc nhở: "Đừng để quản lý phải đợi lâu."

Đợi lâu rồi, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không còn.

Người đàn ông nhìn thấy vẻ khó chịu trên mặt quản lý Vương, biết rằng không thể chần chừ thêm nữa đành theo vào.

Cánh cửa đóng sầm lại, mọi người chen chúc trong hành lang, ai cũng muốn mắt mình xuyên qua tấm ván gỗ dày để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong. Nhưng hành động lại cố tình tránh xa cửa văn phòng, để tránh bị chú ý khi cửa mở ra.

Cô bé ngồi trên lưng con chó săn.

Móng tay dài cứ liên tục xoay quanh bông hoa thêu trên tay áo, một lát sau, cô bé vỗ nhẹ vào con chó săn.

Ngay lập tức, làn khí lạnh lẽo bao quanh cô bé, khiến sự hiện diện của cô dường như biến mất.

Chu Kỳ An bỗng nhướn mày, với tuổi của cô bé thì sơn móng tay là bình thường, nhưng việc làm móng lại có chút lạ, đặc biệt là hoa văn mang phong cách của phụ nữ trưởng thành.

Những người chơi lần này đúng là "mỗi người một vẻ".

Đang nghĩ như vậy, ông lão cũng không phù hợp với điều kiện của người chơi lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, hít một hơi làn khói đen bên trong, giữ chặt không thở ra, như thể hòa làm một với khí lạnh lẽo, cũng làm giảm sự hiện diện của mình.

Rầm!

Khi mọi người còn đang tự mình chuẩn bị các biện pháp phòng ngừa, từ trong văn phòng vang lên tiếng kêu cầu xin chói tai, tiếng kêu ấy gần như vặn vẹo, người phụ nữ trung niên bước lên một bước định đẩy cửa, nhưng cố nhịn lại.

Tiếng la hét trở nên mờ nhạt, ngày càng xa dần.

Mọi người đã có thể tưởng tượng ra chuyện gì đã xảy ra.

Nửa phút sau, cửa văn phòng mở ra.

Bên trong như hiện trường của một vụ án mạng. Mảnh thủy tinh vỡ và vết máu lẫn lộn khắp nơi, trên cửa sổ xuất hiện một lỗ hổng, người chơi vừa bước vào đã biến mất.

Ánh mắt sắc bén của quản lý Vương lại lướt qua mọi người.

Cả hành lang bây giờ thực sự im lặng như người chết.

Đây đã là lần thứ ba rồi.

Chống đối NPC bị ném xuống lầu, gã đàn ông xăm hình lẻn vào phòng ban đêm bị giết ngược lại, bị quản lý gọi vào rồi chết thảm... mỗi sự kiện đều khác nhau, chỉ có một điểm không thay đổi là luôn có người chết, thậm chí không hề có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo trước.

NPC trong phó bản đang giết người, với đủ mọi lý do vô lý để giết người.

Mọi người đều nín thở, sợ gây sự chú ý của đối phương, cô bé và ông lão tự động bị bỏ qua, cuối cùng quản lý Vương nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác có mặt. Người này muốn tránh ánh mắt của quản lý, nhưng hoàn toàn vô dụng.

"Vào đây."

Người đàn ông cắn chặt răng, nhìn Thẩm Tri Ngật đứng gần cửa, không hiểu sao quản lý Vương lại bỏ qua anh.

Cửa văn phòng lại đóng lại.

Người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi.

Người vừa chết là thành viên trong hội bà ta, bà ta biết rõ thực lực của đối phương. Tại sao chưa đến một phút đã chết rồi?

Rầm!

Không lâu sau, âm thanh giống hệt lại vang lên.

Lần này, cơ thể của tất cả người chơi đều cứng lại.

Cửa mở ra lần thứ ba.

Lần này, ngay cả trên khuôn mặt ông lão cũng không còn nụ cười, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng. Nếu thật sự bị chọn, ông ta sẽ giết quản lý trước rồi tính sau, ít nhất quy tắc tử vong sẽ không lập tức giáng xuống.

May mắn thay, quản lý Vương không gọi thêm ai nữa, gã ngoáy tai: "Giờ nhân viên mới càng ngày càng kém."

Nói rồi gã không thiện ý bóp eo người phụ nữ trung niên, hàm ý rõ ràng, sau đó cười toe toét bước vào thang máy.

Sau khi quản lý Vương rời đi, con chó săn đầu tiên lao vào văn phòng, đi quanh ngửi ngửi, một quyển sách phủ đầy bụi ẩn dưới những mảnh thủy tinh bị lật lên.

Cô bé nhặt lên: "Sổ tay nhân viên."

Chu Kỳ An dường như nghĩ ra điều gì: "Chẳng lẽ quản lý đang kiểm tra nội dung trong sổ tay nhân viên?"

Ai mà có thể đỡ nổi chứ?

Không ngạc nhiên khi sếp không xuất hiện mà quản lý Vương cũng không quan tâm, dường như quản lý Vương đã ngầm thừa nhận đối phương đã thuộc lòng quy tắc rồi.

Bây giờ có thể xác định một điều, nhân viên mỗi ngày sẽ giết người. Nếu lần đầu tiên giết hụt, sẽ còn có lần thứ hai. Hơn nữa cái cớ để gây khó dễ đều được tìm ra từ những hành vi hằng ngày của người chơi.

Sếp có thể thuộc lòng sổ tay nhân viên, vì vậy không có chuyện giết người bừa bãi, mà hoàn toàn phù hợp với cơ chế thiết lập quy tắc tử vong bình thường.

Cứ tiếp tục như vậy, khi thời gian trôi qua, số lần họ gặp phải quy tắc tử vong sẽ dần tăng lên.

Đến lúc đó, sẽ không chỉ đơn giản là một hoặc hai lần nữa.

Chu Kỳ An cúi mắt xuống, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không để lộ chút suy nghĩ nào: "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Thẩm Tri Ngật sau đó cũng rời đi theo y.

Nhóm người vừa định thảo luận thì vẻ mặt thay đổi, tình hình cấp bách như vậy, mà cậu còn vội về ngủ sao?

...

"Không tích cực ngủ, Diêm Vương sẽ sớm gõ cửa."

Chu Kỳ An quay lại phòng, vươn vai, nếu thảo luận mà có ích thì đã không có nhiều người chết đến vậy rồi.

Y gạt bỏ mọi suy nghĩ, nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Khoảng gần đến nửa đêm, chuông báo thức reo, Chu Kỳ An thức dậy đúng giờ, nhìn về phía cửa.

"Không biết người phụ nữ đó sau khi mở cửa cho quỷ có tìm được lối thoát mới không."

Y lặng lẽ làm dấu thánh trên ngực, cầu nguyện cho người phụ nữ đó.

Khám phá cứ để người khác làm, y còn có việc quan trọng hơn, ví dụ như... thức dậy tăng ca.

Cứ bảy ngày y phải nộp một kịch bản cho trò chơi, mà nhiệm vụ lần này đã kéo dài sáu ngày rồi.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như là quỷ gõ cửa. Số phòng của Chu Kỳ An nằm khá gần phía trước, tất cả con quỷ đều phải đi ngang qua đây trước.

Cây đinh ba đứng sừng sững bên cạnh.

Ánh sáng từ thánh khí cũng không thể xua tan được khí lạnh dày đặc trong đêm, Chu Kỳ An nói: "Cút đi, không thì tao đâm chết mày."

Ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua khe cửa. Không biết có phải vì Chu Kỳ An không phải mục tiêu chính của nó hay không, hay là vì nó cảm nhận được mối đe dọa, nhiệt độ trong phòng dần trở lại bình thường.

Đối diện phòng y, cách vài vị trí, là phòng của người phụ nữ trung niên.

Bà ta đang lặng lẽ chờ đợi con quỷ gõ cửa đến. Quản lý Vương rất có thể sẽ đến tối nay, bà ta cũng phải đối mặt với con quỷ này.

Người phụ nữ lấy ra chuỗi hạt đã quấn kỹ, đây là một bảo vật giữ mạng.

Thời gian dần trôi, màn đêm càng sâu, người phụ nữ trung niên cứ nhìn chăm chú vào đồng hồ trên điện thoại.

0:00:00

Cuối cùng, thời điểm giữa đêm cũng đến.

Cộc, cộc.

Khoảng một phút sau, có tiếng gõ cửa.

Người phụ nữ trung niên hít một hơi sâu, cầm lấy chuỗi hạt chuẩn bị mở cửa. Khi bà ta gần mở cửa ra, không biết nghĩ gì, hành động đột nhiên dừng lại.

Lúc này, then cửa đã bị hạ xuống một nửa, người phụ nữ trung niên thả tay, đồng thời dùng cơ thể ép chặt vào cửa.

Thứ bên ngoài đã nghe thấy tiếng mở khóa nhỏ, nhưng vào phút cuối, cửa lại bị đóng kín.

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!

Thứ đó bắt đầu điên cuồng gõ cửa, nhưng người phụ nữ vẫn không động đậy, chỉ chặn cửa.

Mùi hôi thối của xác chết dần len lỏi qua khe cửa, nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng âm thanh bên ngoài cũng dừng lại. Người phụ nữ trung niên vẫn không thả lỏng, giữ nguyên tư thế ban đầu.

Cộc cộc cộc!

Tim bà ta đập mạnh một nhịp.

Thứ đó quay trở lại và gõ cửa ngày càng nhanh, như muốn đập nát cửa ra.

Năm phút sau, tiếng gõ cửa lại dừng. Người phụ nữ trung niên từ từ cúi xuống, nhìn qua khe cửa để chắc chắn thứ bên ngoài đã đi.

Chỉ là một cái liếc mắt, đồng tử đột nhiên giãn to trong kinh ngạc.

Qua khe cửa, có một con mắt bên ngoài con ngươi đã giãn nở hoàn toàn, thậm chí mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, lăn qua khe cửa vào trong.

Người phụ nữ trung niên nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Bà ta biết đó là ai đúng như dự đoán của mình, đó là người chơi đã chết vào ngày đầu tiên.

Sáng nay khi rời khỏi công ty, bà ta đã chú ý đến thi thể đó, nhưng buổi chiều trở lại thì nó đã biến mất.

Nếu có người thu gom xác, thi thể sẽ không bị bỏ đó hơn một ngày, nên bà ta đã cẩn thận, lo rằng có thể xảy ra tình trạng xác chết vùng dậy.

"Đúng là xác sống thật."

Lối thoát chắc chắn không nằm ở người chơi biến xác sống này, người phụ nữ trung niên nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim, tiếp tục chờ đợi con quỷ gõ cửa thực sự của đêm qua.

Quỷ gõ cửa khác với người chơi đã chết trở thành xác sống, nó sẽ không gõ cửa điên cuồng như vậy. Dù đã tránh được một cái bẫy, người phụ nữ trung niên hiểu đó chỉ mới là khởi đầu của cơn ác mộng đêm nay.

Trong một giây, bà ta siết chặt chuỗi hạt trong tay.

...

Đêm đó, ai lo việc của người nấy.

Khoảng năm, sáu giờ là ranh giới. Một khi sao mai xuất hiện trên bầu trời, những mối nguy hiểm thuộc về đêm sẽ qua đi, nhưng năm giờ đó cũng không khác gì bị dìm trong nước sôi lửa bỏng.

Đêm qua có quá nhiều biến động, nửa đêm ai cũng không ngủ được ngon. Khoảng gần sáu giờ, có người không chờ nổi mà mở cửa.

Không có mùi máu.

Nhưng trước cửa phòng của người phụ nữ trung niên có một vũng chất lỏng thối rữa nồng nặc.

Lần lượt, các người chơi khác mở cửa, khi còn đang cân nhắc có nên đến xem không, thì từ trong phòng vang lên tiếng động. Trong ánh mắt cảnh giác của mọi người, người phụ nữ trung niên bước ra.

Cô gái trẻ cùng hội nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy người phụ nữ mặt xanh xao: "Hội trưởng, chị không sao chứ?"

Tình trạng của người phụ nữ trung niên không ổn, cô gái trẻ mới để ý thấy một nửa cổ tay của bà ta đã bị chặt đứt, lộ ra xương trắng bên trong, khiến cô không khỏi hít một hơi lạnh.

Hội trưởng sở hữu đạo cụ trị liệu cao cấp, nhưng đến giờ dường như nó chỉ có tác dụng cầm máu, cho thấy bà ta đã bị thương rất nặng.

Người phụ nữ trung niên tựa một nửa cơ thể vào tường, trước ánh mắt dò xét của mọi người, bà ta chủ động mở miệng: "Tôi đã mở cửa cho quỷ gõ cửa."

Mọi người nín thở lắng nghe.

"Như mấy người thấy, đừng tùy tiện mở cửa cho quỷ lạ, tôi suýt nữa bỏ mangh. Nhưng quản lý Vương thì không đến." Người phụ nữ trung niên cầm máu, giọng điệu chậm rãi: "Mỗi người trong một đêm, có lẽ chỉ sẽ gặp một quy tắc tử vong."

Ông lão nói đầy ẩn ý: "Chỉ vậy thôi à?"

Người phụ nữ trung niên cười lạnh: "Không tin thì đêm nay thử xem."

"Tôi sẽ đi bệnh viện, mấy người tự lo liệu đ." Người phụ nữ trung niên cùng các thành viên trong hội rời đi.

Ánh mắt mọi người đều hướng về Chu Kỳ An, câu cuối rõ ràng là nói với y.

Người phụ nữ trung niên có vẻ như không có ý định đi làm nhiệm vụ nữa, điều này cũng dễ hiểu, bà ta còn phải đối phó với quản lý Vương rắc rối, thì làm sao mà lo nổi thành tích.

Chu Kỳ An lại rất bình tĩnh, con quỷ này hung dữ thật.

Dù không tìm được lối thoát trực tiếp, nhưng y đã giải quyết được một nghi vấn khác.

Theo những gì đã thấy, số lượng người chơi bị giết mỗi ngày bởi những nhân viên lâu năm có giới hạn, nhưng dựa trên thành tích được công bố, vào ngày trước khi nhóm trước bị diệt sạch, vẫn còn rất đông người.

Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốt nhất là điều tra nguyên nhân tử vong của nhóm mười trước chúng ta."

"Vừa phải đạt doanh số, vừa phải điều tra nữa," Ông lão nhíu mày, "Quả thật là phân thân bất lực."

Chu Kỳ An nhướng mày, ông lão đang ngầm ám chỉ y tự mình làm sao? Phân công công việc không sai, nhưng điều tra nguyên nhân tử vong là một lĩnh vực đầy bí ẩn, độ nguy hiểm khi lao vào có thể dễ dàng tưởng tượng.

Nhìn thấy không ai tự nguyện đề nghị cùng đi, y thản nhiên nói: "Chuyện đó để tính sau, trước tiên hãy tập trung làm tốt thành tích đã."

Không nhận được câu trả lời chắc chắn, ánh mắt ông lão tối sầm lại.

"Tôi muốn đi ăn ở nhà hàng phương Tây, ai muốn đi cùng không?"

Không ai trả lời, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật bước vào thang máy, người sau bấm nút đóng cửa, không cho ai khác vào.

Chu Kỳ An nói: "Tầng chín."

Y cần đi kiểm tra bàn làm việc và hợp đồng của nhóm mười lúc trước, có lẽ sẽ tìm thấy thông tin hữu ích.

Thẩm Tri Ngật bấm nút tầng chín.

Thang máy chậm rãi đi xuống, Chu Kỳ An lại mở miệng: "Về quỷ gõ cửa, anh có nghĩ người phụ nữ đó nói thật không?"

Thẩm Tri Ngật: "Thật, nhưng không hoàn toàn."

Chu Kỳ An cũng nghĩ vậy: "Chị ta đã bỏ qua thời điểm quan trọng nhất."

Bà ta không nói quỷ gõ cửa giết người vào lúc nào.

Nếu là giết khi mở cửa, trừ khi có đạo cụ thế mạng người phụ nữ trung niên không thể sống sót. Nếu không phải giết khi mở cửa, ít nhất cũng chứng tỏ có một khoảng thời gian có thể giao tiếp, chỉ là bà ta đã giao tiếp thất bại.

Căn hộ tầng lớn quen thuộc đã đến.

Vừa bước vào văn phòng, Chu Kỳ An như thấy quỷ.

Khu vực bàn làm việc, sếp đang ngồi đó, trên bàn là toàn bộ tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng.

Gió không ngừng thổi vào từ cửa sổ bị vỡ, chiếc cà vạt cao cấp màu đỏ thẫm của sếp cũng bay phấp phới trong gió, trông như lưỡi rắn.

Không ai biết hắn đến từ khi nào, đã ở đó bao lâu, thậm chí có thể là từ đêm qua đã không về.

Ánh mắt của Chu Kỳ An cứng đờ khi nhìn về phía những tài liệu, những gì y vừa nghĩ tới thì đối phương dường như đã hành động trước rồi.

"Cậu đi một chuyến đến phố Phong Đô." Sếp trực tiếp ra lệnh: "Lúc quay về, mang cho tôi một cốc cà phê."

Chu Kỳ An cười gượng rồi cầm lấy xấp tài liệu: "Tôi sẽ đi ngay."

Ngay khi cúi đầu, nụ cười của y trở nên méo mó, cũng như những lần trước ở công ty, y tuyệt nhiên không đề cập gì đến việc hoàn tiền cho cốc cà phê.

Thẩm Tri Ngật không thích thái độ của sếp, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt xám xịt có một tia đỏ thoáng qua.

Cuối cùng, anh vẫn nhịn.

Một là vì anh biết Chu Kỳ An không thích người khác can thiệp vào mối quan hệ cá nhân của mình; hai là vì tên sếp kiêu ngạo này từng giúp đỡ gia đình Chu Kỳ An một việc lớn, nếu không, Thẩm Tri Ngật đã không dung thứ cho hắn đến giờ.

Chu Kỳ An vẫn cười lấy lòng.

Y bước lùi từng bước nhỏ, gần như bằng cách di chuyển ngang như con cua, trở lại thang máy.

Thẩm Tri Ngật nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát đó, sát khí trong mắt biến thành một nụ cười nhẹ.

"Cũng được thôi."

Ít nhất thì có chút áp lực, không còn như trước, hễ ra tay là tổn thất nặng nề.

...

Hai người ra ngoài nhanh chóng bắt taxi.

Trên xe, Chu Kỳ An hỏi về phố Phong Đô, tài xế mỉm cười đoán rằng họ chắc là khách du lịch.

"Thú vị lắm, nơi đó còn được gọi là phố Thiên Quang, ở đó các cửa hàng mở cửa suốt 24 giờ, ngày đêm không khác gì nhau."

Chu Kỳ An ngồi ở ghế sau, vừa cười nói chuyện với tài xế, vừa xem tài liệu.

Y có linh cảm rằng lối thoát có thể nằm ở trong đó.

Tài liệu đã được sếp chọn lọc được sắp xếp cẩn thận, rất rõ ràng, tóm tắt như sau:

Ngày X tháng 3, Triệu Khiêm đã bán hai hợp đồng bảo hiểm ở phố Phong Đô.

Ngày X tháng 4, Triệu Khiêm và Tôn Lệ đã bán bốn hợp đồng bảo hiểm ở phố Phong Đô.

Ngày X tháng 5, Triệu Khiêm, Tôn Lệ và Trịnh Vượng... cùng những người khác đã bán bảo hiểm ở phố Phong Đô.

...

Ngày 6 không có ghi chép bán hàng nào.

Ngày 7, họ tới.

Chu Kỳ An nhướng mày, phố Phong Đô dường như có thứ gì đó cố tình thả mồi, người đầu tiên phát hiện ra bảo hiểm bán chạy ở đây đã nói với những người khác trong nhóm để nâng cao thành tích, cuối cùng cả nhóm đều bị giết hết.

Theo đúng nghĩa đen, cả nhóm bị giết hết.

Khoảng nửa giờ sau, tài xế nói: "Chỉ có thể dừng lại ở đây thôi."

Cả con phố sầm uất hơn y tưởng, một tấm bia khắc chữ "Phong Đô" dựng ở cổng, bên trong đầy du khách, xe không thể vào được.

Chu Kỳ An xuống xe, nhận ra bầu trời ở đây tối hơn nhiều so với khu vực trung tâm, mặc dù đây là một con phố rất nhộn nhịp, nhưng nó mang lại cho t cảm giác kỳ quái không thể diễn tả được.

Một âm thanh máy móc lạnh lùng quen thuộc bỗng vang lên:

【Chúc mừng bạn đã phát hiện khu vực phù hợp nhất để bán bảo hiểm.】

【Bạn có tiềm năng trở thành nhà bán hàng xuất sắc nhất.】

【Lưu ý: Trở thành nhà bán hàng xuất sắc nhất có thể giúp bạn tránh một phần rủi ro.】

Xuất sắc nhất? Vậy có nghĩa là chỉ có một người giành được danh hiệu này.

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật rộng lượng nhường lại danh hiệu: "Anh đi bán đi."

"..."

Thẩm Tri Ngật nheo mắt lại, dường như nhận ra điều gì đó, anh kéo Chu Kỳ An đi thẳng vào bên trong.

Cổ tay bỗng lạnh ngắt khi Chu Kỳ An nhận ra chuẩn bị rút tay lại, nhưng lời nói của đối phương đã thu hút sự chú ý của y.

"Nhìn mấy cửa hàng đi."

Thẩm Tri Ngật chỉ về một vài hướng, Chu Kỳ An lập tức nhận ra sự bất thường, những cửa hàng mà anh chỉ đều đóng cửa, không cho thuê, hơn nữa cũng không ghi rõ lý do.

Những cửa hàng trong khu du lịch thường rất đắt đỏ, không có lý gì lại đột nhiên đóng cửa.

Bên ngoài những cửa hàng này còn có một chiếc lồng sắt, phủ một lớp vải đen đáng ngờ.

"Bên trong có gà sống." Thẩm Tri Ngật nói: "Nửa đêm khi gà gáy, cửa hàng sẽ đóng, một số chủ cửa hàng sợ quên giờ đóng cửa nên dùng gà để báo trước."

Bên ngoài các cửa hàng đóng cửa còn có lư hương, bên trong vẫn còn vài nén nhang cháy dở.

Chu Kỳ An hỏi: "Sao những nén nhang này lại được thắp đôi?"

Y không biết nhiều về những chuyện này, dù đã từng đến chùa, nhưng vì việc thắp nhang ở điện Thần Tài phải trả tiền nên y không làm. Tuy nhiên, y nhớ rằng thông thường người ta thắp ba nén nhang.

Thẩm Tri Ngật đáp: "Số lẻ là dương, dương là tôn quý, khi thắp nhang phải theo số lẻ, nhưng ở đây, nhang đều được thắp theo số chẵn."

"Có ý nghĩa gì không?" Chu Kỳ An hỏi.

Thẩm Tri Nhật nhấc mí mắt lên, nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Tất nhiên là có, nói thẳng ra, thắp nhang số lẻ là cho thần, thắp nhang số chẵn là cho quỷ."

Chu Kỳ An ngây người một chút, hơi thở đột nhiên căng thẳng: "Ý anh là, một số cửa hàng ở đây là do quỷ mở?"

Thẩm Tri Nật gật đầu: "Cái gọi là phố Phong Đô có lẽ là một phiên bản nhỏ của Phong Đô."

Y dẫn Chu Kỳ An đi tiếp vào trong, khẽ nói: "Đừng quá lo, ít nhất bây giờ trên phố chủ yếu vẫn là người sống."

Nếu đây là nơi của người sống, vậy quỷ đang ở đâu?

Chu Kỳ An dùng điện thoại tra cứu thông tin về phố Phong Đô.

Chủ yếu là những lời khen ngợi về sự thú vị, không tìm thấy vụ án mạng nào, chỉ là thỉnh thoảng có một số du khách mất tích mỗi năm, số lượng không nhiều.

Nhưng xung quanh phố Phong Đô thì mỗi tháng đều có vài vụ án kỳ lạ. Nhìn chung, nếu quỷ ở đây có giết người, chúng chắc chắn rất biết cách phát triển bền vững.

Tập đoàn, quỷ, người sống liệu có mối liên hệ gì với nhau?

Y dường như có một ý tưởng mơ hồ, nhìn Thẩm Tri Ngật bên cạnh, Chu Kỳ An đột nhiên ngạc nhiên nói: "Anh hiểu nhiều như vậy sao?"

"Tiến sĩ văn học, chuyên ngành dân tộc học."

"..." Nói dối không chớp mắt.

Khi Chu Kỳ An càng trở nên tiến bộ hơn, Thẩm Tri Ngật bắt đầu vô tình hoặc cố ý tiết lộ một số thông tin, chẳng hạn như anh rất hiểu những điều kỳ lạ trong thế giới này.

Tuy nhiên, anh không bao giờ nói quá sâu.

Chu Kỳ An khẽ hỏi: "Thầy Thẩm, còn biết thêm gì nữa không?"

Dưới ánh mắt đầy tôn kính, Thẩm Tri Ngật bỗng mất tự chủ, anh quyết định tiết lộ thêm một chút nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play