Trái tim to lớn này như một quả tên lửa, bắn thẳng vào trái tim của mọi người.
Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn, tất cả tiếp tục chạy như điên.
Điều may mắn là chiếc xe buýt đã đi qua hơn nửa đoạn đường, bến xe khách hiện tại như cái nôi hy vọng cuối cùng. Hạ Chí cắn răng đặt hy vọng vào người phụ nữ đang truy đuổi họ không thể một mình tìm được bến xe khách.
"Có lẽ sẽ ổn thôi." Không giống như họ đã có sự chuẩn bị, nếu đối phương có thể tìm ra bến xe khách, thì hôm qua đã không phải dựa vào dụng cụ chỉ đường.
Từ khi nhận được chứng chỉ diễn viên, Chu Kỳ An không lo lắng về việc tìm đường.
Lúc này, đã lờ mờ thấy được đường viền của tòa nhà phía xa, khoảng cách ước chừng một ngàn mét.
Chỉ một ngàn mét ngắn ngủi, nhưng bây giờ như một vực thẳm không thể vượt qua.
Hạ Chí và Vưu Mã vô tình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Kỳ An, mang theo chút không tốt.
Từ hỗn loạn khi rời khỏi Cổ Thành để lên xe buýt có thể thấy, Chu Kỳ An là mục tiêu truy sát đầu tiên, sử dụng y để kéo dài thời gian là cách tốt nhất. Đều là những người hành động nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc như điện chạy ngang qua, Hạ Chí vừa cứt đứt nửa con rắn bằng con dao găm, đâm thẳng vào bắp chân của thanh niên phía trước.
Như thể không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần, Chu Kỳ An vẫn đang chạy.
Thấy con dao sắp trúng mục tiêu, một con rắn bay lên trước, quấn lấy chuôi dao.
Ngay lập tức, Hạ Chí trở thành mục tiêu tấn công chính của đàn rắn.
"Không ai có thể đâm sau lưng tôi."
Không cần nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng, mẹ y muốn giết anh là sự thật, nhưng tuyệt đối không để mình chết dưới tay người khác.
Dù sao thì... y vẫn chưa kết hôn.
Hạ Chí bị đàn rắn nuốt chửng, ngay sau đó, toàn bộ cơ thể cô xuất hiện ở cách đó năm mét, một bức tượng gỗ mất đi ánh sáng thay thế vị trí của cô.
Một đạo cụ quý giá đã bị lãng phí ở đây, Hạ Chí cảm thấy nghẹt thở.
Không kịp để bất kỳ cảm xúc nào bùng nổ thêm, giờ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, không còn đạo cụ truyền tống thứ hai để cứu mạng.
Nhờ phúc của Hạ Chí, đàn rắn bao vây một mục tiêu, những người khác tranh thủ thời gian chạy trước đến bến xe khách.
Bên trong bến xe khách, hành khách qua lại đông đúc.
Đối mặt với những người đang chạy trốn, các NPC chỉ hơi đứng sang một bên suốt quá trình dùng ánh mắt châm biếm để quan sát cảnh tượng truy sát. Tề tiểu thư vốn trên xe buýt, như một bóng ma xuất hiện mà không ai hay biết, đột nhiên cũng xuất hiện ở phía sau.
Trạm xe khách đầy rẫy các diễn viên, diễn viên không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ màn kịch hay nào.
Cô ta cùng với hành khách vui vẻ quan sát cảnh ngộ thảm thương của người chơi.
Tiếng động cơ xe hơi đuổi theo ngay sau đó.
"Sao có thể?" Hạ Chí kinh ngạc quay đầu lại, đàn rắn phớt lờ hành khách, vẫn tiếp tục đuổi theo họ.
Sắc mặt cô tái nhợt, người phụ nữ không những tìm ra được trạm xe khách mà đàn rắn cũng không tấn công hành khách.
Văn dường như phát hiện ra điều gì đó, thoáng biến sắc, lớn tiếng nói: "Cánh tay!"
Hạ Chí cúi xuống nhìn, sau khi bị khí đen làm cho cháy ra, khi lột ra lại có trứng rắn rơi ra.
Chính những trứng rắn này đã giúp người phụ nữ định vị chỗ của bọn họ, cảnh tượng kinh hoàng làm cô trợn trừng mắt, không do dự dùng dao cắt bỏ phần thịt đó.
Ở phía bên kia, Chu Kỳ An nhanh chóng lao vào phòng chờ, chạy thẳng lên lầu, mục tiêu rất rõ ràng: văn phòng của Vua Kịch.
Trong quá trình đó, cuối cùng y cũng nói với những người khác một câu: "Chạy tản ra."
Vưu Mã nở một nụ cười châm chọc.
Ai cũng nhận ra rằng Chu Kỳ An đang có kế hoạch bỏ chạy, rõ ràng có một mục tiêu, mục tiêu này rất có thể giúp y thoát thân.
Ba người chơi giống như những con rắn, bám chặt ở phía sau không rời.
Chu Kỳ An thoáng ánh lên một tia sáng trong mắt, không phí lời, tiếp tục chạy.
Nơi tối om trên tầng hai hôm qua, lúc này bất ngờ xuất hiện chút ánh sáng.
Cuối con đường tối tăm có một bóng người.
Người mẹ trước đó vẫn ở dưới lầu, lại đứng ở cuối hành lang, bà không đi cầu thang, dường như đã leo qua cửa sổ từ bên ngoài.
Một đồng tử dựng đứng, trong môi trường lờ mờ ánh lên màu sắc lạnh băng. Bà vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm khóe môi: "Con trai bảo bối, sao con lại chạy?"
Gần như cùng lúc, từ cầu thang vang lên tiếng rít của rắn.
Phía trước là kẻ giết người, phía sau là đàn rắn, người chơi bị hoàn toàn chặn lại trong hành lang.
Chu Kỳ An đột ngột dừng bước, ngực phập phồng dữ dội, trên mặt cố nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Rèn... rèn luyện thân thể."
Dĩ nhiên mục tiêu tấn công không phải là mẹ Chu, mà là chiếc nồi cơm điện trong tay bà.
Vào khoảnh khắc bà lơ đãng để bảo vệ chiếc nồi, Chu Kỳ An liền lao tới như một mũi tên, xông vào văn phòng của Vua Kịch ở gần đó.
Người chơi vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của y, ngay khi Chu Kỳ An xông vào, họ cũng lập tức theo vào.
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa bị đóng sầm lại, cửa vẫn còn rung động không ngừng.
Bốn người ngay lập tức bị bao trùm bởi một luồng hơi lạnh dữ dội.
Hôm qua khi Chu Kỳ An lần đầu tiên vào văn phòng, không hề có luồng âm khí đáng sợ như vậy, ánh mắt y lóe lên, nụ cười nơi khóe miệng cũng thoáng qua.
Không ai nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của y, cơn lạnh thoáng qua khiến họ nghĩ rằng văn phòng cũng chứa đầy đàn rắn, nhưng rất nhanh, ánh mắt của Hạ Chí và ba người kia đã bị bức tranh treo trên tường thu hút.
Vua Kịch không có ngũ quan, khuôn mặt đầy mặt nạ chật chội bên cạnh ông ta, tạo thành một bức tranh tự họa kỳ dị khiến người ta nổi da gà.
Reng reng reng.
Điện thoại của Chu Kỳ An bất ngờ đổ chuông. Rõ ràng là chế độ rung, nhưng bỗng chuyển thành chuông reo.
Chiếc ốp điện thoại mà hôm qua vừa được Thẩm Tri Ngật diệt trừ âm khí, lại một lần nữa phủ đầy hơi lạnh.
Máu tươi không ngừng tràn ra từ màn hình điện thoại, trong màn hình cuộc gọi đến trống rỗng từ từ hiện ra một khuôn mặt người, đồng thời, một khuôn mặt khác trong bức tranh trên tường dường như cũng có một hình dáng mờ ảo, đang vươn dài cánh tay ra.
"Tới đây với ta——"
Giọng nói đầy oán hận, muốn kéo xuống địa ngục cùng ta.
Cánh tay xuyên qua không khí, ngón tay trắng bệch vươn ra từ màn hình điện thoại, dường như muốn kéo Chu Kỳ An vào bên trong.
Cánh cửa văn phòng Vua Kịch vô cùng kiên cố, ít nhất đã chặn được một lần tấn công của mẹ Chu, nhưng đã có những con rắn luồn vào qua khe cửa,
Hạ Chí né tránh những con rắn độc, nghe thấy động tĩnh gương mặt xinh đẹp trầm xuống, cô nhận ra người trong bức tranh trông giống như đồng đội đã mất tích của mình.
Cuối cùng, cô như nghĩ đến điều gì đó.
Tại sao lại chết?
Rất đơn giản, bị giết thì sẽ chết.
Trong số những người chơi có một kẻ giết người ẩn nấp, hơn nữa con đường sống mà trò chơi đưa ra là tìm manh mối để xác định kẻ đó.
Nhưng ai nói l kẻ giết người nhất định phải là hung thủ?
Ví dụ như lúc này, lệ quỷ ở bến xe khách rõ ràng có ý định giết thanh niên, mà logic của trò chơi là thoát khỏi việc bị giết, vậy nên trong quá trình chạy thoát khỏi sự truy sát của lệ quỷ, cũng có thể được xem là diễn xuất thành công.
Tay Chu Kỳ An đầy máu tươi, ánh mắt tràn ngập nụ cười, nhưng gương mặt lại giả vờ sợ hãi: "Làm sao bây giờ? Hình như có quỷ, có quỷ muốn giết tôi."
Muốn giết y không chỉ có một.
Nhân viên an ninh bị bỏng muốn trả thù; còn người chơi hôm qua bị mắc kẹt trong bức tranh, vào phút cuối vẫn đầy thù hận nói sẽ không bỏ qua cho mình. Cả hai đều có động cơ đầy đủ để gây án.
So với những người chơi khác, y có một câu chuyện hợp lý.
Đêm qua vì cơn ác mộng do "Vua kịch" mang lại mà không nghỉ ngơi tốt, vì vậy ban ngày y định trở lại trạm xe khách nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tìm chiếc đồng hồ. Nhưng ai ngờ lại đụng phải lệ quỷ muốn trả thù mình.
Tiếp theo, chỉ cần giết lại lệ quỷ, y sẽ được xem là 【thoát khỏi kết cục bị giết hại ác ý】.
Không biết vì sao có quỷ ở bến xe muốn giết Chu Kỳ An, nhưng những người khác lại ghen tị vì có quỷ muốn giết y!
Ánh mắt Văn thâm trầm lập tức chuẩn bị sử dụng đạo cụ tấn công tập trung, để cướp lấy cơ hội giết quỷ. Không chỉ mình cậu ta, Hạ Chí và Vưu Mã cũng lần lượt hiểu ra vấn đề, chuẩn bị hành động.
Phải kịp trước khi người phụ nữ đáng sợ ngoài kia bước vào, kích động sự thù hận của quỷ.
Trong lĩnh vực tốc độ, Chu Kỳ An chưa bao giờ thua.
Một ánh sáng vàng lóe lên, trong tay y xuất hiện một cây đinh ba vàng. Ngay khi cây đinh ba xuất hiện, Chu Kỳ An không chút chần chừ, nắm chặt nó đâm mạnh vào cánh tay tái nhợt thò ra từ màn hình.
Tay của quỷ bị đâm xuyên qua, tiếng hét khó nghe lại phát ra từ khung tranh trên tường.
"Đây là..."
Hạ Chí có thể chất thông linh, ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó, còn Văn cũng phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt nhắm hờ nhìn ánh sáng vàng, trên khuôn mặt có vẻ yếu ớt lại lộ ra một phần tham lam.
Dù đạo cụ mạnh đến đâu, cũng không thể trong chốc lát tiêu diệt quỷ. Trừ khi...
Đây là một đạo cụ có thuộc tính trên mức năm sao.
【Lượng máu của bạn đã giảm 400cc.】
Khuôn mặt Chu Kỳ An tái nhợt, y đứng vững, dịu giọng giới thiệu: "Đúng, không sai, đây là Thánh khí."
Kèm theo lời nói, Thánh khí được rút ra.
Khuôn mặt trong bức tranh trên tường bắt đầu tan rã, người trong tranh giật giật rồi rít lên, khuôn mặt đó bắt đầu co lại thành một đống nhăn nheo, một khuôn mặt khác gần đó lập tức há miệng, nuốt chửng tiếng hét đầy hận thù đó.
Bức chân dung trở lại nguyên trạng ban đầu, trừ việc trên đó thiếu một khuôn mặt, như thể nó chưa bao giờ xuất hiện.
Những khuôn mặt này có thể nuốt chửng lẫn nhau, Chu Kỳ An nhíu mày, có lẽ Vua kịch đang nuôi dưỡng chúng.
Trong tiếng nhai răng rắc, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên—
【Chúc mừng bạn đã thoát khỏi kết cục bị giết hại ác ý.】
【Bạn đã hoàn thành vai diễn của mình trong trò chơi này.】
【Đang chấm điểm cho vai diễn của bạn...】
【Điểm số: 8.0
Đánh giá: Một nhân vật phụ ngoài cốt truyện, vai diễn của bạn cũng nhanh như bạn vậy.】
【Phần thưởng cho vai diễn đã được trao】
【Phần thưởng: Manh mối về Vua kịch】
【Manh mối về Vua kịch 2: ông ta có những hành vi đồi bại với diễn viên, không chỉ một lần.】
Khi thực sự nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Chu Kỳ An mới thở phào nhẹ nhõm.
Tàn tro trên trần nhà rơi xuống, cánh cửa văn phòng không thể chịu nổi lâu hơn nữa, ngày càng có nhiều rắn trườn vào văn phòng.
Lúc trước mọi người gần như kiệt sức khi chạy trốn, giờ đây y không ngại ngồi trên chiếc ghế văn phòng của Vua kịch, chống cằm, mỉm cười hỏi:
"Đã nhắc nhở nhiều lần như vậy, tại sao mọi người vẫn chọn con đường của tôi?"
Những con rắn đang di chuyển những khuôn mặt trong bức chân dung có nét tương đồng kỳ lạ, giết một con, những con rắn khác nuốt chửng xác đồng loại, trở nên mạnh mẽ hơn.
Loảng xoảng loảng xoảng.
Hạ Chí định di chuyển giá sách để chặn cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa đã có dấu hiệu bị nứt, những con rắn chui vào thậm chí bắt đầu phân chia, những con rắn nhỏ mới sinh ra không ngừng nhỏ nọc độc, làm mòn từ cửa đến sàn nhà.
Hạ Chí lùi một bước để tránh.
Vưu Mã làm lính đánh thuê từ lâu, tàn nhẫn nói: "Nếu phải chết, chúng ta sẽ chết cùng nhau."
Ngay cả khi phải chết, gã cũng sẽ kéo theo người này xuống.
"Vậy thì anh cứ chết một mình đi." Chu Kỳ An nhìn hai người kia, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: "Tôi biết một con đường sống, nếu đồng ý với vài điều kiện của tôi, tôi sẽ để mấy người sống, thế nào?"
Tư thế ngồi của y bình thản không vội vã, nhất thời lại tỏ ra áp đảo hơn cả Vua kịch trong tranh.
Nếu Chu Kỳ An biết suy nghĩ thoáng qua trong đầu của người chơi, y sẽ thấy rất đúng.
Vua kịch làm sao so với mình được, ông ta chỉ xứng treo trên tường thôi.
"Được." Gần như ngay khi Chu Kỳ An vừa dứt lời, Hạ Chí đã gật đầu.
Chỉ cần lý do không quá đáng, đều có thể thương lượng.
Chu Kỳ An nhướng mày, đột nhiên nhớ đến "mẹ kế" Hàn Lệ của mình, hai người này không quá thông minh, nhưng rất biết nắm bắt cơ hội.
Văn đã lấy ra đạo cụ ký kết hợp đồng, cậu ta cũng rất tích cực, nhưng không nói có đồng ý hay không, rõ ràng là muốn nghe điều kiện.
Ngay cả khi cửa mở, cậu ta vẫn có lá bài tẩy để bảo vệ mạng sống.
"Thứ nhất, không được chỉ định hung thủ, hoặc tiết lộ danh tính kẻ giết người với đồng đội. Sau khi kết thúc cảnh này, nhớ đưa những người đồng đội khác của tôi từ Cổ Thành đến bến xe khách."
Trong thời gian hồi năng lượng, hôm nay không có ngọn hải đăng nào để dùng nữa.
"Thứ hai, trong các cảnh tiếp theo sau khi kết thúc mỗi vai diễn, các manh mối có được phải chia sẻ miễn phí với tôi."
"Thứ ba, mỗi người đưa tôi một đạo cụ tốc độ chất lượng cao."
Vài người giật mình.
Che giấu hung thủ đã đủ khó tin, trước đó trong quá trình chạy trốn, người này còn nhanh như cơn lốc xoáy, đã nhanh như vậy mà còn muốn tăng tốc.
So với điều này, điều kiện thứ hai lại bình thường hơn.
Một tiếng "rầm" vang lên.
Cửa văn phòng bị đạp vỡ, ngay khi cánh cửa rơi xuống đất, Văn lập tức kích hoạt đạo cụ ký kết hợp đồng.
Mẹ Chu dẫm nửa chân lên cánh cửa, bầy rắn đã tràn vào hết.
"Đi tìm Tề tiểu thư." Đạt được kết quả mong muốn, Chu Kỳ An rút ra tấm thẻ chứng chỉ từ trong áo ra, nhẹ nhàng nói: "Nói với cô ta là mấy người muốn thi chứng chỉ diễn viên."
Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ từng chỉ rõ ràng, trong kỳ thi, trường thi sẽ tạm thời phong tỏa, thuộc về một cảnh khác, người không liên quan không thể vào.
Nghe vậy, Vưu Mã lập tức muốn sử dụng đạo cụ để chạy ra ngoài.
Dù có không đồng ý điều kiện thì đã sao? Gã vẫn có thể biết cách phá giải.
Người chơi đã quen nhìn toàn cảnh.
Trong khoảnh khắc lao ra ngoài, ánh mắt của Vưu Mã thoáng liếc thấy Chu Kỳ An đang bình tĩnh nhìn mình, bất giác nảy sinh cảm giác bất an.
Khi gã muốn triệu hồi đạo cụ để lao ra với tốc độ quán quân, thì từ mọi hướng như bên trái, bên phải, cả trên mặt đất và những con rắn treo lủng lẳng trên trần nhà, bốn phương tám hướng tập kích như mưa xối xả trút xuống.
Trong đó, đòn tấn công dữ dội nhất không phải đến từ mẹ Chu, mà là từ Hạ Chí và Văn.
Họ muốn thoát ra, chỉ có hai cách: nhảy qua cửa sổ hoặc quay lại đường cũ.
Dù là cách nào, cũng cần có thời gian.
"Phiền anh ở lại chút."
Cánh tay của Vưu Mã bị Văn cắt bằng một loại vũ khí kỳ quái, mùi máu tanh khiến rắn hưng phấn bò lên. Khi đối diện trực tiếp với Văn, tinh thần của Vưu Mã dường như bị kiểm soát, suy nghĩ bị khựng lại trong chốc lát, gã quên cả phản công, thậm chí quên cả việc tự vệ.
Văn là người đầu tiên nhảy qua cửa sổ để rời đi, Hạ Chí theo sau ngay lập tức.
Những con rắn mỏng như mạng nhện chắn đường họ, ngoài cửa sổ cũng có rắn!
Hạ Chí bị rắn cắn mất nửa cái tai, Văn nhanh hơn, đã chuẩn bị sẵn một vũ khí sắc bén giống như một thanh kiếm Nhật.
Ở phía sau, trong mắt mẹ Chu hiện rõ sự bất mãn khi cuộc giết chóc bị gián đoạn, bà điều khiển rắn truy đuổi cả hai người.
Bà không rời khỏi văn phòng ngay lập tức, ánh mắt bà tập trung vào một con mồi vẫn còn ở nguyên vị trí, mái tóc xoăn đáng sợ của bà càng thêm quái dị.
Vưu Mã bị kẹt giữa cặp mẹ con này, bóng tối bao trùm từ trên đỉnh đầu, máu trong cơ thể gã lạnh toát.
Trước đó gã đã bị Văn đánh trọng thương, nửa người đang lảo đảo vì mất máu, trong lúc hoảng loạn, gã liều mạng sử dụng kỹ năng "Đóng băng—"
Dụng cụ hồi phục không kịp bù đắp lượng máu đã mất.
Vưu Mã với tay còn lại ném ra một cành đào buồn cười.
Đây là lá bài tẩy của gã, có thể kéo tất cả quái vật vào trong ảo cảnh mà không phân biệt.
Cành đào nở rộ giữa không trung, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị bàn tay mềm mại của người phụ nữ nắm lấy, mẹ Chu nhìn thoáng qua: "Cái gì thế này?"
Hoa đào mềm mại lập tức khô héo.
Từ eo trở xuống bị rắn gặm nhấm, Vưu Mã trong tuyệt vọng nảy sinh một kế hoạch ác độc.
Dụng cụ tập trung cao cấp.
Trong khi chuyển thù hận sang Chu Kỳ An, hắn cũng không ngừng tiến sát đến người này. Giống như gắn đã nói trước đó, nếu phải chết thì chết cùng nhau, Vưu Mã lao vào Chu Kỳ An với nụ cười độc ác trên môi.
Cùng bị nuốt chửng trong đám rắn nào.
Chu Kỳ An chỉ ngồi yên nhìn gã, nhìn thấy lưỡi dao giấu trong tay đối phương mà không hề né tránh.
Một dải lụa trắng trôi nổi từ không trung, hiện ra hình ảnh một người treo cổ.
Việc Mã bị mắc kẹt, lưỡi dao không thể cắt được dải lụa, khi gã muốn triệu hồi vũ khí khác thì đã quá muộn.
Trong giây phút cuối cùng, tiếng gào thét bất mã của Vưu Mã hướng về phía Chu Kỳ An: "Tại sao! Bà ta cũng đã hại cậu mà!"
Rõ ràng Hạ Chí cũng từng hãm hại gã, tại sao chỉ mình gã phải chết?
Chu Kỳ An chân thành khuyên bảo: "Kiếp sau đừng lắm mồm nữa."
Hạ Chí đã bị rắn nuốt chửng một lần, cô cũng không ngốc đến mức hét lên đòi kéo y xuống theo trong tình huống nguy hiểm, hơn nữa khi thực lực không đủ, bị người khác dùng làm bàn đạp cũng không liên quan gì đến Chu Kỳ An.
Không còn nhìn lại Vưu Mã nửa thân đã trở thành bộ xương trắng, Chu Kỳ An hướng ánh mắt về phía người mẹ đang cầm nồi cơm điện bước tới.
Trước đó, đàn rắn không tấn công hành khách, đó không phải là phong cách của mẹ y.
Trong vai trò kẻ sát nhân, có lẽ bà không thể giết người ngoài kịch bản.
Vì vậy, y vẫn rất bình tĩnh.
Chu Kỳ An đoán không sai, mẹ Chu bị giới hạn bởi quy định "Chỉ có thể giết những người tham gia có tỉ lệ tham gia dưới 50% trong vở kịch này."
Nồi cơm điện được đặt lên bàn của Vua Kịch, âm thanh nhỏ nhưng lại chứa đựng ý chí giết người rõ ràng, giống như giọng nói của người phụ nữ lúc này.
"Cánh tay nối dài ra ngoài?"
Hai con mồi được giúp thoát thân hoàn toàn chọc giận bà.
Chu Kỳ An đã thành công thoát khỏi vở kịch này, đáp lại một cách trôi chảy: "Để lấy chứng chỉ diễn viên."
"Chứng chỉ diễn viên rất quan trọng, cũng rất khó đạt được."
Chu Kỳ An nhìn mẹ với vẻ mặt đầy tổn thương, "Nhưng Vua Kịch điều hành nhiều cuộc kiểm tra một lúc sẽ dễ mất tập trung, nhân lúc hai người đó bị thương, mẹ cũng nên đi thi, độ khó có thể sẽ giảm xuống."
Y nói với giọng run rẩy: "Con chỉ muốn tốt cho mẹ thôi."
Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT