Tâm trạng của Chu Kỳ An lập tức rơi vào trạng thái như bầu trời không một gợn mây.
Trong kịch bản cá nhân dù kết cục là cái chết, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại quá trình cứu lại, nếu không trò chơi sẽ không thể tiếp tục.
Khoảng vài giây sau, trong đầu y xuất hiện thêm vài dòng chữ đỏ:
"Trong cảnh này, bạn sẽ đóng vai 【nạn nhân】, cấm chủ quan tiết lộ thẻ danh tính."
"Hãy cố gắng tìm kiếm manh mối, trong cảnh này chỉ có một kẻ giết người duy nhất."
"Nếu bạn thoát khỏi kết cục bị sát hại, bạn có thể kết thúc vai diễn trong cảnh này."
【Lưu ý, thời gian diễn xuất trong cảnh này là từ 9 giờ đến 18 giờ.】
【Lưu ý, để chỉ ra kẻ giết người, bạn phải đến trạm bảo vệ Cổ Thành. Thời gian làm việc của trạm bảo vệ là từ 17 giờ đến 18 giờ, vui lòng chỉ mặt kẻ sát trong thời gian quy định.】
【Lưu ý để chỉ ra và xác nhận, bạn cần tái hiện lại quá trình gây án của kẻ giết người. Các nhận dạng phải bao gồm nhưng không giới hạn ở thời gian gây án, phương pháp, công cụ, địa điểm để nhân viên bảo vệ xác thực. Nếu tái hiện sai, việc chỉ ra và xác nhận sẽ bị coi là thất bại.】
【Lưu ý, mỗi khi độ tham gia của người chơi đạt 50%, một manh mối về kẻ giết người sẽ tự động được mở khóa. Tổng số manh mối mở khóa lớn hơn bảy, kẻ giết người sẽ bị coi là thất bại trong vai diễn.】
Nửa phút sau khi kích hoạt cốt truyện, không ai nói gì.
Cô gái tóc đuôi ngựa là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người mỉm cười: "Thực ra để phá vỡ tình huống này cũng khá đơn giản, chỉ cần mọi người cứ ở bên nhau, không để cho kẻ giết người có cơ hội ra tay là được."
Lời nói thì đúng, nhưng chính cô cũng thấy buồn cười.
Phải tìm được chiếc đồng hồ mới có thể kích hoạt cảnh tiếp theo, hiện tại có tổng cộng mười hai mục tiêu cần điều tra, chắc chắn hành động phân tán sẽ nhanh hơn.
Tập trung lại thì thời gian đầu tiên đã không kịp.
Thứ hai, ai cũng muốn trở thành người đầu tiên tìm ra chiếc đồng hồ, vật này không chừng là một đạo cụ quý hiếm.
Không ai tiếp lời cô, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng, tiếp tục nói: "Vậy chúng ta lập nhóm nhé? Ai đi đâu thì nhắn vào nhóm, để những người khác khỏi phải chạy mất công."
Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Khi gửi tin nhắn, nhớ đính kèm một bức ảnh check-in để chứng minh là thực sự đã đến đó."
Chu Kỳ An: "Tôi đồng ý, tên nhóm sẽ là Đội cảm tử Cổ Thành."
"..."
Chu Kỳ An hành động rất nhanh, đã lập xong nhóm chat, chủ động yêu cầu làm trưởng nhóm, đăng ký xong liền kéo những người khác vào.
Y chu đáo thêm vào nhóm một câu thông báo: Không được thiếu một ai.
Kết hợp với tên nhóm, cho dù nhìn thế nào cũng thấy châm biếm.
Người chơi thống nhất sử dụng tên thật làm biệt danh, coi như thay thế cho phần tự giới thiệu.
Tuy nhiên, hầu hết đều dùng tên giả, người đàn ông Trầm tĩnh tên là Đông Lập, cô gái tóc đuôi ngựa tự xưng là Hạ Chí, còn người đầu húi cua là Tiết Thu Phân.
Bắt đầu bằng mùa tiện cho những người chơi khác nhớ.
Một nhóm khác của người nước ngoài tên là Bertram, cô gái tóc ngắn tên là Ôn Hi, người đàn ông vạm vỡ là Vưu Mã.
"Long Mã." Chu Kỳ An: "Tên này thú vị đấy."
"...... Là Vưu." Cô gái tóc ngắn Ôn Hi sửa lại cho đồng đội, tiện thể nói thêm: "Chúng tôi là lính đánh thuê, cậu em trông có vẻ kiếm được tiền, sau này có nhu cầu thì thuê chúng tôi nhé."
Người chơi nhìn qua không biết giận, chơi đơn lẻ, có cái tên đơn giản nhất: Văn.
Mười hai tấm hóa đơn mua hàng, ai có thể chọn đúng khách hàng đã mua chiếc đồng hồ hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn. Chu Kỳ An liếc nhìn những người chơi khác ngoài đồng đội của mình: "Vậy đi, mỗi người các anh chuyển cho tôi một nghìn điểm, tôi sẽ chọn cuối cùng."
Hạ Chí cảm thấy thanh niên này có vấn đề về tinh thần: "Xác suất là như nhau, tại sao lại phải chuyển cho cậu?"
"Cô chắc chứ?" Chu Kỳ An lạnh lùng nói: "Tôi nắm giữ nhiều thông tin nhất, có thể đánh trúng ngay phát đầu."
"..." Cô không chắc nữa.
Thực ra nếu có tài như vậy, người ta sẽ không nói ra, nhưng điều đối phương nói cũng có lý, dù sao hôm qua chỉ có y lên xe buýt, hơn nữa ai lại vô duyên vô cớ tắm trong thùng nước nóng, chắc chắn có nhiệm vụ giữa chừng.
Hầu hết đều đồng ý thỏa hiệp.
Người chơi lâu năm không thiếu một nghìn điểm, Chu Kỳ An dễ dàng có được sáu nghìn điểm, đến lượt Văn thì cậu ta bất lực xua tay nói: "Tôi cũng có thể chọn cuối cùng."
Dường như không quan tâm việc chiếc đồng hồ rơi vào tay ai.
Chu Kỳ An chỉ cười mà không nói.
Người chơi này có vẻ ngoài hiền lành, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mọi người đều mặc bộ quần áo đã chọn trước đó, Văn đi giày trượt patin, chỉ riêng lựa chọn này cũng không phải người bình thường làm, vì trượt patin gây ra tiếng động lớn, làm nhiều việc sẽ không thuận tiện.
Chu Kỳ An không nói gì, giữ vững nguyên tắc đạo đức của người làm ăn, chọn áp chót, còn cho Thẩm Tri Ngật và đồng đội của mình chọn sau cùng.
Phục vụ bán đồ khiến vẻ mặt của những người khác trở nên thú vị.
Một nghìn điểm này quả thật xứng đáng.
Sau khi mỗi người chọn xong hóa đơn mua hàng, Chu Kỳ An lấy hóa đơn của mình nhưng không rời đi ngay, mà nhìn xung quanh: "Hôm qua các anh ăn trưa ở đâu thế? Tôi đi ăn sáng."
Thẩm Tri Ngật nói: "Tôi dẫn em đi."
Nhìn Chu Kỳ An và ba người còn lại rời đi, Hạ Chí đến bên người đàn ông trầm tĩnh: "Đội trưởng, anh nghĩ bọn họ đang tính toán gì?"
Người đầu húi cua lúc này tâm trạng không yên, lên tiếng trước Đông Lập: "Còn đi ăn sáng cùng nhau, cạy ta không sợ trong nhóm mình có kẻ giết người sao."
Đông Lập chỉ liếc mắt là biết hắn đang lo lắng điều gì.
"Dù trong chúng ta có kẻ giết người, nhiệm vụ của kẻ giết người cũng sẽ không phải là giết tất cả mọi người."
1 đấu 10, trò chơi chưa đến mức điên như vậy. Giết hết rồi thì phó bản cũng kết thúc, còn diễn gì nữa?
Người đầu húi cua vẫn ôm hy vọng: "Có khi nào kẻ giết người là NPC không?"
"Không." Đông Lập lập tức giơ tay ngắt lời.
Nhiều người chơi như vậy, theo kinh nghiệm chơi của hắn ta, phó bản sẽ không nhét thêm NPC vào nữa.
"Đừng quá lo, giống như chúng ta phát hiện đủ manh mối, có thể chỉ ra kẻ giết người, chắc chắn kẻ giết người phải đạt được điều kiện nào đó mới có thể ra tay."
Nghe hắn ta phân tích xong, đầu húi cua hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đông Lập nhìn Hạ Chí, cô lập tức hiểu ý, hướng về phía Chu Kỳ An vừa rời đi mà đi theo. Thanh niên đó mới là biến số lớn nhất, không ai tin rằng đối phương sẽ dễ dàng từ bỏ chiếc đồng hồ nhất là khi đang chiếm ưu thế.
Không chỉ có một người theo dõi Chu Kỳ An, ở tòa nhà cao hơn phía đối diện, Văn không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Từ góc độ của cậu ta, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang ăn trong nhà hàng cạnh cửa sổ. Không chỉ thấy Chu Kỳ An, cậu ta còn quan sát được Hạ Chí và một trong số lính đánh thuê của nhóm khác đang theo dõi.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cậu ta nhếch lên một nụ cười không phù hợp với vẻ ngoài yếu ớt: "Một mình tham gia thật phiền phức."
Nên theo dõi Chu Kỳ An hay thử vận may với hóa đơn khách hàng đây?
Đây cũng là một vấn đề.
·
Hào Đại Tửu Lâu.
Buổi sáng không có nhiều người đến ăn, Chu Kỳ An chỉ gọi ba khay bánh bao hấp nhỏ, sau đó gọi thêm một ấm trà.
Y ăn uống không vội vàng, nhà hàng phát một khúc nhạc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng y dừng lại thưởng thức một chút.
Một lát sau, y nhìn vào chàng sinh viên: "Ăn no chưa?"
Chàng sinh viên gật đầu.
Chu Kỳ An: "Ăn no rồi thì ngoan ngoãn đi tìm khách hàng cho tôi."
Mặt chàng sinh viên lộ vẻ khó hiểu, vốn tưởng rằng cách làm bình thản này đại biểu cho bỏ cuộc.
Chu Kỳ An: "Trước đây tôi đã nói chuyện với những hành khách tại góc xem mắt, nếu hiệu quả diễn xuất rất tệ, vở kịch này sẽ được quay lại."
Muốn lười biếng là điều không thể.
"Các cuộc thảo luận trực tiếp như chúng ta về vấn đề vở kịch, đều bị ghi nhận là điểm trừ."
Bọn họ OOC (Out of Character).
Chàng sinh viên: "..."
Thế mà anh còn nói.
Mẹ Chu là người cuối cùng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng lau miệng, nhìn Chu Kỳ An nói: "Mẹ đi mua một nồi cơm điện, con ở đây chờ mẹ về."
Lời nói quen thuộc quá, Chu Kỳ An mỉm cười nói: "Vâng."
Không lâu sau khi mẹ Chu đi, Chu Kỳ An đi tính tiền, trước khi ra cửa nhìn Thẩm Tri Ngật hôm nay im lặng đến bất thường, cả hai trao đổi ánh mắt, sau đó Chu Kỳ An vỗ vai chàng sinh viên: "Hôm nay đi theo anh Thẩm của cậu đi."
Chàng sinh viên còn chưa kịp phản ứng, Chu Kỳ An đã chạy nhanh như cơn gió.
"Anh Chu chạy nhanh như vậy làm gì?"
Thẩm Tri Ngật đặt ly trà xuống, nói: "Chạy trốn."
"?"
·
Mặt trời phía trên Cổ Thành không mang lại chút ấm áp nào, sau khi mặt trời mọc, hành khách và cư dân địa phương trên đường phố bắt đầu hoạt động thường xuyên. Nếu chú ý kỹ, những nơi bán đồ, nhiều chỗ ngay cả những từ ngữ mặc cả cũng giống nhau.
Cổ Thành giống như một phiên bản nâng cao của trạm xe khách, toàn là diễn viên.
Chu Kỳ An chạy điên cuồng ra ngoài, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi.
Mẹ chắc chắn cầm lá bài sát thủ.
Nếu không, bà sẽ không nói đi mua nồi cơm điện, chắc chắn là muốn đưa nồi cơm điện trở lại danh sách quà cưới, sau đó hợp lý hóa việc giết mình.
"Bà ấy vẫn yêu mình."
Biết mẹ không bằng con, Chu Kỳ An cảm động yêu mình nên mới nhắc nhở mình.
Chu Kỳ An chạy như gió, y không chắc điều kiện để sát thủ giết người là gì, nhưng nếu không chạy sớm, chắc chắn sẽ chết một cách lừng lẫy.
Trong suốt thời gian này, y không hề ngoái đầu lại, ba người âm thầm theo dõi dần dần lộ diện.
Người thông minh hay suy nghĩ quá nhiều, ngay khi họ còn đang suy nghĩ liệu đây có phải là một cái bẫy cố tình tạo ra không, Chu Kỳ An đã chạy ra khỏi Cổ Thành.
Xe khách vẫn đỗ ở chỗ quen thuộc.
Bây giờ trên xe khách chẳng có mấy hành khách, ngoài tài xế chỉ có hai khách lẻ tẻ, khi thấy Chu Kỳ An lên xe, vẻ mặt kinh ngạc của Tề tiểu thư không thể giấu nổi.
"Cậu..."
Mắt Chu Kỳ An hơi rũ xuống, tóc mái rủ xuống trán, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Tối qua tôi gặp ác mộng cả đêm, định về nghỉ ngơi một chút."
Nụ cười chuyên nghiệp của Tề tiêu thư bỗng thêm một chút nghiền ngẫm.
Từng có một số diễn viên ngu ngốc, không biết trân trọng cơ hội tham gia diễn xuất, tiêu cực tránh né. Nhưng mỗi lần trốn tránh sẽ vì vai diễn OOC mà bị yêu cầu diễn lại, rơi vào vòng lặp vô tận.
Lúc này, diễn xuất của Chu Kỳ An rất tuyệt vời, mơ hồ nói với Tề tiểu thư: "Tối qua tôi mơ thấy một cơn ác mộng, đó là một giấc mơ tiên tri, tôi sẽ bị chặt thành từng mảnh rồi bị bỏ vào túi rác."
Nói rồi, y chỉ vào giữa lông mày: "Cô xem ấn đường của tôi có phải biến thành màu đen rồi không?"
Tề tiểu thư đầy ẩn ý nói: "Có thể lắm."
Trốn tránh tiêu cực không phải ấn biến thành màu đen, mà là điều kiện để gặp tai họa đẫm máu mới đúng.
Không biết sẽ phải đợi bao lâu mới đủ khách, Chu Kỳ An nghĩ một lát rồi đi đến chỗ tài xế, móc ra một xấp tiền: "Tôi thuê trọn xe này, đi ngay bây giờ."
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã sớm thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Y đã nghĩ ra cách thoát thân, với điều kiện là quay lại bến xe khách.
Chỉ sợ không kịp đến đó thì đã xảy ra chuyện rồi.
Có tiền là xong, tài xế gật đầu: "Được thôi."
Hạ Chí đang âm thầm quan sát thấy vậy không do dự nữa, nhảy lên xe ngay trước khi xe khởi hành vài giây, bịa ra lời thoại: "Tôi vừa nhớ ra mình để quên đồ ở bến xe khách."
Thấy cô lên xe, một trong những lính đánh thuê tên Vưu Mã cũng lên xe.
Người này nối tiếp người kia.
Người cuối cùng lên xe lại là Văn, đôi giày trượt patin của cậu ta kỳ lạ ở chỗ không phát ra quá nhiều âm thanh, cười tươi hỏi: "Chu tiên sinh mỗi ngày một quẻ, không biết có thể tính xem khách nào đã mua đồng hồ không?"
Cậu ta cũng tìm một lý do hợp lý để lên xe.
Sắc mặt Chu Kỳ An tối sầm, hạ giọng nhắc nhở: "Chạy nhanh đi, chiếc xe này sẽ gặp nguy hiểm."
Văn: "Tính quẻ trước đã."
Thấy Văn và Chu Kỳ An đối đầu nhau, Hạ Chí và Vưu Mã vui vẻ đứng ngoài xem.
Đối với người đàn ông hai mặt như Văn, sự cảnh giác của họ đối với cậu ta không kém gì với Chu Kỳ An.
Im lặng đối đầu vài giây, Chu Kỳ An tiếp tục nhét tiền cho tài xế, giục: "Ông bác, mau khởi hành."
Đếm đủ tiền, đảm bảo đủ để mua hết các ghế trống còn lại, tài xế đóng cửa xe, xe khách quay đầu trở lại hướng Cổ Thành.
Chu Kỳ An ngồi ở chỗ gần cửa có cửa sổ, nỗi bất an trong lòng không giảm đi khi xe lên cao tốc.
Dù căng thẳng đến mức gần như không thở nổi, nhưng nhìn thấy ba người khác trên xe, y lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Khi ăn cơm, Thẩm Tri Ngật đã ám chỉ có người theo dõi, bây giờ mình đã đưa ba người chơi đi, bên kia có khả năng lấy được đồng hồ sẽ lớn hơn.
Đồ vật quan trọng, tất nhiên để người của mình giữ thì tốt hơn.
Thấy phản ứng của Chu Kỳ An lớn như vậy, không giống như đang diễn, những người theo dõi bắt đầu suy nghĩ, chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện y buông bỏ không chọn hóa đơn của khách hàng trước.
———
Cổ Thành.
Không lâu trước đây, mẹ Chu từ cửa hàng điện tử đi ra, bà lái chiếc xe thể thao mượn từ chủ cửa hàng, khởi hành lên đường. Thưởng thức gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, miệng bà khẽ ngâm nga bài hát cũ yêu thích.
Trên ghế phụ, còn có một chiếc nồi cơm điện được thắt dây an toàn.
Cốt truyện của bà rất đơn giản và rõ ràng.
【Câu chuyện của bạn: Sau khi biết rằng bạn từng vô tình bán đi một chiếc đồng hồ vô giá, bạn đã hắc hóa. Trong quá khứ bạn rất sợ nghèo, bạn cho rằng chiếc đồng hồ đó là món quà của trời ban, những kẻ mơ tưởng tranh giành đồng hồ đều đáng chết.】
【Bạn có thân phận sát thủ trong vở kịch này.】
【Điều kiện giết người: Bạn chỉ có thể giết những người chơi có tỉ lệ tham gia vở kịch dưới 50%.】
【Vui lòng cân nhắc kỹ về mức độ tham gia của người chơi.】
【Với sự gia tăng mức độ tham gia của người chơi, sẽ mở khóa manh mối liên quan đến sát thủ.】
Rõ ràng là cảnh tượng này đang vô hình ép buộc sát thủ phải giết người, số lượng người chơi còn sống càng nhiều, xác suất bị chỉ ra càng cao.
"Giết chóc là một điều tuyệt vời như vậy, sao lại cảm thấy miễn cưỡng chứ?"
Sau khi mở khóa thân phận sát thủ, tính cách của mẹ Chu dường như cũng bị ảnh hưởng, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ của giết chóc, đầu đầy những con rắn nhỏ uốn lượn theo gió.
Cảnh này chỉ mới bắt đầu, bây giờ không ai tham gia là đủ.
Mẹ Chu cười so với Tề tiểu thư còn tự tin hơn nữa.
Nói cách khác, bà có thể giết lung tung.
...
Chiếc xe khách trên cao tốc không phải chạy chậm.
Khung cảnh hai bên đường lướt qua nhanh chóng, Chu Kỳ An cố gắng an ủi mình, trừ khi mẹ y biết bay, không thì chắc chắn sẽ không đuổi kịp.
Ai ngờ ý nghĩ này vừa mới nảy ra, tốc độ xe đột nhiên giảm chậm lại.
Ngay sau đó, kèm theo một tiếng động lạ, chiếc xe khách đột ngột dừng lại trên cao tốc, tài xế vừa chửi vừa thử khởi động lại xe vài lần, nhưng mỗi lần vừa khởi động được một chút thì xe lại dừng.
"Xe hỏng rồi." Ông ta đập mạnh vào vô lăng, nói với hành khách: "Đợi chút, tôi gọi người đến sửa."
Đồng tử của Chu Kỳ An hơi giãn ra, quả nhiên, trong phó bản này không thể trốn được, luôn có chuyện bất ngờ xảy ra.
Vưu Mã là lính đánh thuê, biết một số kỹ năng, liền chủ động nhảy xuống kiểm tra xe. Sau một vòng kiểm tra, thực ra không phải hỏng xe, mà là lốp xe bị thủng do cán phải thứ gì đó, không chỉ một lốp mà còn bị xì hơi khá nặng.
Vưu Mã hỏi: "Có lốp dự phòng không?"
Tài xế khó chịu trả lời: "Không, đợi người mang đến đi."
Chu Kỳ An siết chặt nắm tay.
Khoảng cách giữa Cổ Thành và bến xe không gần, bây giờ không biết còn bao nhiêu đoạn đường nữa, chạy về thì yêu cầu thể lực rất cao, nhưng quay lại thì càng không thể.
Vượt qua rào chắn, tìm một nơi hoang vu để trốn?
Hình như cũng không khả thi lắm, ngồi trên xe mà còn gặp phải cảnh nổ lốp, trốn vào ngoại ô ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, Chu Kỳ An cắn răng, quyết định nhảy khỏi xe chạy nốt đoạn đường còn lại.
Vưu Mã đang kiểm tra lốp xe bên ngoài thấy vậy cũng phản xạ chạy theo.
Trong phó bản này có một số chuyện không cần hỏi lý do, thấy người khác chạy thì nhất định phải chạy, hơn nữa cũng không thể là người chạy sau cùng.
Hạ Chí cũng chọn chạy, tóc đuôi ngựa đôi không ngừng dao động theo nhịp chạy, cô cảm thấy hơi bực bội.
Quá bị động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người thoải mái nhất phải là Văn, giày trượt giúp cậu ta dễ dàng hơn một chút so với người thường. Văn cũng là người duy nhất có thể miễn cưỡng theo kịp Chu Kỳ An, cậu ta dựa trên tình huống hiện tại để phán đoán: "Chu tiên sinh đang sợ cái gì sao?"
Tư duy của Văn rất nhanh nhạy, cậu ta đưa ra hai khả năng:
Thứ nhất, Chu Kỳ An là sát thủ, cố tình tạo ra bẫy để tìm cơ hội giết họ.
Thứ hai, Chu Kỳ An đang bị sát thủ truy sát.
"Đương nhiên là sợ sát thủ rồi." Làn gió lạnh quét qua mặt, giọng Chu Kỳ An trở nên lạnh hơn.
Văn bày tỏ sự khó hiểu: "Ồ? Bốn đối một, lợi thế vẫn thuộc về chúng ta."
Chu Kỳ An nói: "Lợi thế cái mẹ gì chứ."
"..."
Văn ghét nhất khi người khác chửi mẹ mình, khuôn mặt hiền lành dần trở nên u ám, nhưng trước khi đen tối hoàn toàn chiếm lĩnh, phía sau đột nhiên có tiếng la hét.
Hạ Chí kêu lên: "Rắn từ đâu ra thế?"
Người chơi bình thường không thể phản ứng mạnh như vậy, Văn quay lại nhìn một lần, mặt đường phía sau đầy những con rắn đang di chuyển.
Hạ Chí chạy cuối cùng, dùng dao cắt đứt một đoạn thân rắn, nhưng con rắn bị đứt ngay lập tức phân thành hai con.
Da rắn tỏa ra luồng khí đen dày đặc, Hạ Chí trước đó khi cắt đứt một đoạn thân con rắn đang bay tới, không thấy máu, mà là khói đen bám vào da, khiến làn da mịn màng bị bỏng đến nỗi mưng mủ.
Chỉ cần chạm nhẹ, cơn đau toàn thân khiến cô kêu lên vì đau đớn.
Văn đã thấy nhiều tình huống kỳ lạ, nhưng trong cảnh tượng đáng sợ này, cậu ta cũng không thể không thu lại thái độ thoải mái tăng tốc về phía trước.
Chu Kỳ An càng cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Sức mạnh không còn bị kiềm chế bởi thân phận người nhập cư trái phép, mẹ y lại có thể giết người một cách công khai, điều này còn tuyệt vọng hơn việc đối mặt với sự truy sát của lệ quỷ.
Đêm qua y đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Không lạ gì khi người mẹ thân yêu của mình có thể bình tĩnh đến vậy... Có lẽ sau khi trải nghiệm cảm giác diễn kịch, bà ấy đã luôn chờ đợi thân phận sát thủ. Bảy màn kịch, khi số lượng người chơi giảm dần, cuối cùng cũng có cơ hội để nhận được thẻ sát thủ.
Bây giờ rắn đã đến.
Mẹ y còn có thể ở xa được không?
Chu Kỳ An liều mạng chạy về phía trước.
Trời không tuyệt đường người, phía sau vang lên tiếng xe chạy.
Mẹ Chu lái xe thể thao, cả hai mẹ con đều không có tâm trạng giải trí kiểu mèo vờn chuột, khi sắp đến gần con mồi, tốc độ xe của mẹ Chu không hề giảm.
Lính đánh thuê Vưu Mã, dừng bước ném chính xác một quả bom nhỏ về phía xe.
Quả bom còn chưa kịp tạo ra một đường cong parabol thì đã bị một con rắn nhảy lên nuốt vào bụng. Con rắn nổ tung, sương máu đen nuôi dưỡng những con rắn khác khiến chúng càng thêm hung dữ.
"Khốn nạn!" Con rắn này thậm chí có thể bay.
Nhưng trong khoảnh khắc trước đó, Vưu Mã đã nhìn rõ người phụ nữ lái xe, khi chạy tiếp, cơ mặt của hắn giật giật liên tục, hét lên với bóng lưng của Chu Kỳ An: "Đó là mẹ cậu!"
Chu Kỳ An suýt khóc.
Y lập tức nói: "Trong quá trình tiến hóa máu của mẹ tôi có vấn đề, bà ấy đã tiến hóa thành 【Huyết mạch Cuồng bạo】, một khi mất kiểm soát sẽ giết người không phân biệt bạn hay thù."
Bây giờ không ai nghi ngờ lời nói của y, sự thật đã phơi bày trước mắt.
Phía sau, cánh tay của Hạ Chí không ngừng chảy máu, giọng nói như lọt gió: "Con mẹ nó sao cậu không nói sớm?"
Chu Kỳ An không trả lời, mỗi lần mở miệng đều làm rối loạn nhịp thở.
Y đã rất tử tế khi nhắc nhở có nguy hiểm trên xe, không chịu nổi người khác tự nộp mạng.
Phía sau, tiếng xe thể thao đang lao tới với tốc độ chóng mặt.
Bây giờ mọi người như những con châu chấu trên một sợi dây, đặc biệt là Hạ Chí đang ở phía cuối, cô cố gắng sử dụng đạo cụ để làm chậm tốc độ của chiếc xe.
Bay giờ Chu Kỳ An trong lòng chỉ còn lại biết ơn, nếu không phải vì hát tốn thể lực, y nhất định sẽ hát tặng họ một bài "Trái tim biết ơn".
Nhưng ngay cả như vậy, khi đang chạy, y vẫn giơ cánh tay lên, cúi khuỷu tay rồi tạo thành một trái tim lớn.
Yêu mọi người~
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT