Thật là cái hay thì không nói, đi nói cái dở.
Không thể để cô yên tâm ăn xong bữa cơm này rồi nhanh chóng bỏ chạy sao?
Lạc Tinh Tinh vùi đầu sâu hơn, muốn coi như hoàn toàn không nghe thấy mấy lời này.
Nào ngờ giây tiếp theo, Quý Xuyên dán mắt vào người cô: “Cháu biết.”
Trong miệng Hứa Nguyên Vinh đang nhai tôm, ông ấy hỏi theo bản năng: “Cháu biết?”
“Vâng.” Quý Xuyên dừng một lát rồi bổ sung: “Bạn cùng lớp 10.”
“Bạn cùng lớp 10?”
Lời này vừa thốt lên, Hứa Nguyên Vinh hoàn toàn không ngồi yên nữa, ông ấy vội vàng đứng lên, có vẻ luống cuống tay chân.
Ông ấy mắng Lạc Tinh Tinh đang vùi đầu ăn cơm: “Tinh Tinh, nếu là bạn cấp ba, sao cháu không nói với cậu một tiếng! Nếu biết sớm thì cậu đã làm thêm mấy món rồi!”
“...”
Lạc Tinh Tinh giả vờ câm điếc, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Đĩa ớt cay xào thịt trước mặt bị cô ăn thành hình bán nguyệt.
“Hứa Dật, con đừng ăn nữa...” Giây tiếp theo, Hứa Nguyên Vinh rút đũa ra khỏi tay con trai: “Chạy nhanh tới quán ngỗng nướng ở cổng khu dân cư, mua chút ngỗng nướng về.”
Hứa Dật đang ăn vui vẻ, cực kỳ không tình nguyện: “Bố, có bốn năm món là đủ rồi, mua ngỗng nướng làm gì nữa!”
“Thằng nhóc này, bảo con đi——”
Vừa nói được một nửa, Quý Xuyên đã lên tiếng ngắt lời giải vây: “Chú Hứa, từng này đồ ăn thật sự đủ rồi. Mùa hè nóng, không ăn hết thì dễ hỏng.”
Lúc này Hứa Nguyên Vinh mới không kiên trì nữa.
Ông ấy sờ tạp dề, ngồi xuống đối diện Quý Xuyên rồi thân thiết nói: “Thầy Quý, vậy cháu ăn nhiều tôm vào, cháu gái chú dị ứng hải sản không ăn được.”
Còn không quên nghiêng đầu lườm Hứa Dật đang bóc tôm.
Quý Xuyên mỉm cười “Dạ” một tiếng rồi cũng cúi đầu ăn cơm.
Không bao lâu sau.
Hứa Nguyên Vinh không chịu nổi bầu không khí im lặng này, ánh mắt ông ấy dừng trên mặt Quý Xuyên một hồi rồi bảo: “Thầy Quý, lần trước cháu nói với chú là cháu học khoa Toán ở đại học Lâm Ninh à?”
“Vâng, nửa cuối năm lên năm ba.”
“Nghe nói khoa toán và khoa tâm lý của đại học Lâm được xếp vào top đầu cả nước.” Hứa Nguyên Vinh khen, sau đó lại thở dài: “Haizz, nếu tên nhóc nhà chú cũng có thể đậu đại học Lâm thì tốt rồi!”
Hứa Dật trừng mắt nhìn ông ấy.
Hứa Nguyên Vinh nói tiếp: “Thầy Quý, cháu học giỏi lại đẹp trai, chắc chắn có bạn gái rồi nhỉ?”
Không ngờ lại nói đến chủ đề này, Quý Xuyên ngẩn cả người.
Nhưng rất nhanh, anh hoàn hồn, anh nhìn người đối diện rồi lập tức bảo: “Không, cháu không có bạn gái.”
Giọng nói vừa hoảng loạn vừa vội vàng.
Giống như một cục đá đập mạnh vào lòng Lạc Tinh Tinh.
Không có bạn gái?
Điều đó có nghĩa là ——
Cô gái kia không thích anh.
Hoặc là cô gái kia hoàn toàn không biết anh thích cô ấy.
Lạc Tinh Tinh lơ đãng ăn cơm, cô lại nghĩ tới buổi tối hôm đó, chẳng trách lúc ấy vẻ mặt của anh trông cô đơn đến vậy.
“Không có bạn gái? Không thể nào, trông cháu ——” Hiển nhiên Hứa Nguyên Vinh không tin, liếc qua khóe mắt thấy Lạc Tinh Tinh, ông ấy suy nghĩ rồi lại sửa lời: “Có điều cũng đúng, giống như cháu gái chú, ngoại hình xinh xắn, ai ngờ đến bây giờ con bé vẫn chưa từng yêu đương!”
“Học kỳ 1, có một người đánh tennis theo đuổi con bé, vóc dáng cao, trông cũng được.” Hứa Nguyên Vinh nhét một miếng thịt vào miệng, đột nhiên bật cười: “Nhưng cháu đoán thế nào? Con bé kể về nỗi khổ tâm của nó với mợ nó rất lâu, nói là cực kỳ ảnh hưởng tới cuộc sống của nó!”
“Cũng không biết con bé nghĩ kiểu gì. Người khác lên đại học thì yêu đương ngọt ngào, con bé thì hay rồi, ở trường thì ru rú trong ký túc xá, ở nhà thì ru rú trong phòng. Cứ tiếp tục như vậy, sau khi tốt nghiệp chỉ có thể xem mắt thôi!”
“...”
Hứa Nguyên Vinh nói liền tù tì, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Lạc Tinh Tinh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô muốn đào một cái hố để chui vào.
Cô chưa nói dối được mấy lần trong đời, tuần trước họp lớp là tình huống khẩn cấp nên mới nói dối, giờ lại bị người thân vạch trần.
Kỳ thực chưa từng yêu đương cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua bị cậu nói như vậy trước mặt Quý Xuyên, Lạc Tinh Tinh thấy cực kỳ mất mặt.
Lạc Tinh Tinh ho khan vài tiếng, Hứa Nguyên Vinh ngồi bên cạnh phản ứng lại, ông ấy cười gượng nói: “Ha ha, cháu gái chú da mặt mỏng, không cho nói... Thầy Quý, cháu ăn tôm đi.”
...
Cuối cùng bữa cơm tối hành xác này cũng kết thúc lúc 7 giờ.
Hứa Dật ăn xong thì quay về phòng, buổi tối là thời gian chơi game mà cậu ấy đã thỏa thuận với Hứa Nguyên Vinh.
Lạc Tinh Tinh ngồi trên sofa trong phòng khách xem bản tin buổi tối, nhưng cô không hề tập trung vào TV.
Cơm nước xong, cậu bảo Quý Xuyên ở lại ăn hoa quả, anh lại đồng ý. Lúc này cũng đang ngồi trên sofa xem TV, chỉ cách Lạc Tinh Tinh chưa đến hai người.
Lạc Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn không nhúc nhích.
Quý Xuyên cũng nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng lại nhét mấy miếng dưa hấu vào miệng.
Suốt khoảng thời gian đó, hai người chẳng nói với nhau một lời nào.
Khi bản nhạc kết thúc bản tin mang tính biểu tượng vang lên, Lạc Tinh Tinh cảm thấy như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng có lý do để đi về.
“Cậu ơi, hơi muộn rồi, cháu về trước đây.” Cô đứng lên hô một tiếng về phía phòng bếp, sau đó đi tới cửa.
Hứa Nguyên Vinh cầm miếng bọt biển, đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp: “Đi sớm vậy à?”
Nhìn thấy Quý Xuyên cũng đứng lên chuẩn bị đi, ông ấy giữ lại: “Thầy Quý, cháu cũng về à? Không ngồi thêm một lát sao?”
“Không được đâu chú Hứa.” Quý Xuyên mỉm cười lễ phép: “Đường về hơi xa.”
“Vậy được, đi đường cẩn thận nhé.”
Hứa Nguyên Vinh không cưỡng cầu nữa, nhưng lại gọi Lạc Tinh Tinh đang thay giày lại: “Tinh Tinh, cháu không lấy hoa hả?”
“A... Suýt thì quên mất.” Lạc Tinh Tinh xỏ giày đi về phía ban công, đúng lúc Quý Xuyên cũng đi tới cửa, anh lướt qua cô rồi sau đó đi tới cửa nhà.
Chậu hoa hơi nặng, Lạc Tinh Tinh phủi phủi tay rồi trực tiếp ôm nó vào lòng.
“Này, từ từ ——” Khi sắp tới cửa nhà, Hứa Nguyên Vinh bỗng gọi cô lại.
“Sao vậy cậu?”
Hứa Nguyên Vinh tới gần cô, khẽ nói: “Lát nữa cháu tiễn thầy Quý nhé, tốt xấu gì cũng là bạn học cấp ba.”
“Vâng.”
Lạc Tinh Tinh đi ra, phát hiện cửa thang máy vẫn đang mở. Cô ôm chậu hoa đi vào thang máy, vừa khéo đối diện với đôi mắt đen láy kia.
Nhìn nhau chưa đến hai giây.
Lạc Tinh Tinh nhìn sang chỗ khác, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi yên lặng đứng một bên trong thang máy.
Nhà cậu ở tầng 23.
Cô nhìn chằm chằm con số trên màn hình thông tin, lần đầu tiên cảm thấy thang máy chuyển động như rùa bò.
Thang máy đến tầng 18.
Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo của Quý Xuyên vang lên trên đỉnh đầu: “Gặp lại rồi, hình như cậu rất ngạc nhiên?”
“Hả?”
Lạc Tinh Tinh quay đầu nhìn anh, sửng sốt vài giây mới hiểu được anh nói đến cái gì: “…Không, không hề.”
Quý Xuyên đáp một tiếng, không vạch trần cô.
Thang máy đến tầng 15.
“Để tôi bê cho.” Quý Xuyên lại mở miệng: “Tiện thể, đưa cậu về nhà.”
Vừa nghe đến bốn chữ kia, nhịp thở của Lạc Tinh Tinh đã loạn hết cả lên: “Không, không cần… Hôm nay tôi đi xe đạp tới.“
Hơn nữa, cậu cô bảo đi tiễn anh… Sao lại biến thành thế này?
Quý Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt cô, ung dung bảo: “Cậu lái xe đạp, có thể mang thứ này về à?”
Trước xe không có giỏ.
Hình như… thực sự là không thể.
Trong lòng còn đang đắn đo, tay Lạc Tinh Tinh bỗng trống không, chậu hoa đã chuyển sang tay anh. Vừa rồi quần áo dán sát vào chậu hoa nên dính chút đất, cô cúi đầu phủi vải cái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đậu xe đạp ở đâu?”
“Tầng -1.”
“Cậu ấn đi, tôi không tiện” Anh hất cằm về phía phím ấn tầng.
“Ồ, được.”
Việc đã đến nước này rồi, tới tầng -1, Lạc Tinh Tinh không giãy giụa nữa, cô ngoan ngoãn như thỏ con, ôm chậu hoa yên lặng ngồi ở ghế sau.
Sắp tới 8 giờ.
Đường phố rực rỡ ánh đèn, khắp nơi toàn là bóng người đi dạo sau khi ăn xong. Từ nhà cậu đến nhà cô vừa khéo là một đoạn đường cực kỳ khiến người ta xấu hổ vì phải đi qua lối vào của trung tâm mua sắm.
Kể từ lúc ra khỏi cổng khu dân cư, Lạc Tinh Tinh vẫn luôn cúi đầu, khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, tiếng bàn tán xung quanh hoàn toàn không ngừng:
“Trời ơi, nhìn kìa, trai đẹp!... Trông đẹp trai quá!”
“Cứu mạng, sao lại có thể đẹp trai đến mức không màng đến sự sống chết của người khác...”
“Phía sau chắc là bạn gái của anh ấy nhỉ? Sao lại ôm chậu hoa! Rất gầy, nhưng không thấy rõ mặt...”
“Hâm mộ bạn gái của anh ấy quá! Nếu mình cũng có bạn trai đẹp như vậy...”
“...”
Đi qua đoạn đường kia, mọi ồn ào mới tạm dừng lại.
Nhưng giây tiếp theo, không biết có phải vấp vào đá hay không, thân xe rung lắc, dưới tình thế nguy hiểm, Lạc Tinh Tinh nắm lấy góc áo của anh.
Xe lại vững vàng, cô nhanh chóng rụt tay lại.
Hình như người ở phía trước không có phản ứng gì.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng khu dân cư.
Quý Xuyên thấp giọng nói: “Tới rồi.”
Lạc Tinh Tinh ôm chậu hoa, chậm chạp đứng dậy: “Ồ, được.”
Dừng xe xong, Quý Xuyên lại lấy chậu hoa ra khỏi tay cô: “Cậu đẩy xe đi, tôi không biết cậu ở tòa nào.”
“...Được.”
Lạc Tinh Tinh cúi đầu đẩy xe vào khu dân cư, Quý Xuyên đi bên cạnh cô.
Chu Hải Kim đã chú ý tới họ từ lâu, trong lòng lập tức hiểu rõ, rõ ràng tuần trước còn nói là bạn học.
Sau khi khóa xe ở dưới hầm.
Lạc Tinh Tinh nhận lấy chậu hoa từ tay Quý Xuyên: “Tôi về tới nhà rồi... Cậu cũng về sớm chút đi.”
Cô xoay người chuẩn bị lên tầng, khóe mắt lại lơ đãng liếc qua vạt áo của anh. Áo sơ mi màu xanh biển bị dính chút đất, cực kỳ bắt mắt, chắc chắn do vừa rồi ôm chậu hoa để lại.
Lạc Tinh Tinh nhắc anh: “... áo cậu bị dính đất kìa.”
Quý Xuyên nhìn xuống theo ánh mắt của cô, anh mỉm cười, không có hành động gì: “Không sao, về nhà giặt.”
“Lát nữa cậu phải ngồi tàu điện ngầm mà.” Lạc Tinh Tinh không nhìn nổi, cô đặt chậu hoa xuống định phủi giúp anh: “Quá bắt mắt, người khác sẽ ——”
Tay còn chưa đụng tới áo của anh, cổ tay bỗng bị nắm lại. Lạc Tinh Tinh ngạc nhiên ngước mắt lên, đối diện với con người đậm hơn cả bóng đêm kia.
Cô cảm thấy trái tim sắp phá vỡ lồng ngực, muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Giây tiếp theo, chỉ thấy mắt anh tối sầm, giọng nói ép tới mức trầm khàn: “Lạc Tinh Tinh, tôi rất đáng sợ à?”
Lạc Tinh Tinh nói bé đến mức không thể nghe thấy: “Không... Không đáng sợ.”
“Vậy tại sao cậu vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?”
“Lúc ăn cơm mắt cũng chỉ nhìn vào bát?”
Ánh mắt anh nóng rực, ép sát từng bước.
“Không, chẳng qua tôi ——” Lạc Tinh Tinh căng da đầu nói dối: “Chẳng qua tôi không thích nói chuyện lúc ăn cơm.”
Quý Xuyên cười tỏ vẻ đã hiểu: “Ồ ~ Vậy xem ra tôi đã nghĩ nhiều.”
Sau đó, anh buông bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, tự mình phủi đất trên người, không chờ Lạc Tinh Tinh hoàn hồn, anh đã chậm rãi bảo.
“Đi lên đi.”
Mặt Lạc Tinh Tinh hơi đỏ, cô cúi đầu đáp lời rồi ôm chậu hoa lên, nhấc chân đi lên tầng.
Quý Xuyên lùi về sau mấy bước, anh đi đến giữa đường, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở biển số nhà ghi “Tòa 7, số 25” một lúc.
Mãi cho đến khi nhìn qua cửa sổ và thấy căn hộ nào đó trên tầng 11 sáng đèn, anh mới mỉm cười rời đi.