Dưới sự cổ vũ không ngừng của mọi người, vậy mà Khương Võ lại thật sự có can đảm, anh ta đứng dậy đi về phía Lạc Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, ừm… ờ… mình thích ——”

Không chờ anh ta nói xong, Từ Điềm Chân đã đứng bật dậy, duỗi tay chắn trước mặt anh ta: “Lớp trưởng, cơm có thể ăn lung tung, nhưng tỏ tình thì không!”

Khương Võ nhìn cô ấy: “Có ý gì?”

Mọi người đều không lên tiếng, trên mặt đã hiện rõ vẻ chờ xem kịch.

Từ Điềm Chân nhướng mày, nghiêm túc bảo: “Cậu cảm thấy với điều kiện của Tinh Tinh nhà mình thì cậu ấy sẽ không có bạn trai ư?”

Cô ấy vừa dứt lời.

Nội tâm của Lạc Tinh Tinh: “Bạn trai???”

Nội tâm của mọi người: “Bạn trai!!!”

Mặt của Khương Võ đã cứng đờ: “Tinh Tinh... có bạn trai?”

“Sao, các cậu không tin à?” Từ Điềm Chân cong môi, giật lấy điện thoại trong tay Lạc Tinh Tinh: “Được, vậy mình chứng minh cho mọi người thấy!”

Lạc Tinh Tinh buông lỏng tay, nhìn về phía Quý Xuyên theo bản năng. Dường như anh không hề bị tiếng ồn trong phòng ảnh hưởng, anh cúi đầu, ngón tay liên tục di chuyển trên màn hình.

Sợ cô bạn thân làm ra chuyện quá mức, Lạc Tinh Tinh lén kéo góc áo của cô ấy.

Nhưng hình như chẳng có ích gì.

“Đợi mình chút.” Từ Điềm Chân đè cái tay ở phía sau lại bằng một tay, tay còn lại thao tác trên màn hình: “Lát nữa các cậu sẽ biết là thật hay giả!”

Mười giây sau, tiếng loa ngoài vàng lên trong căn phòng yên tĩnh.

Mọi người nín thở tập trung, căng thẳng đến mức như đang nhìn trộm.

Tiếp đó, điện thoại phát ra một giọng nam mập mờ: “Bé cưng, nhớ anh à?”

Từ Điềm Chân đưa điện thoại đến bên miệng Lạc Tinh Tinh, việc đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể căng da đầu nói: “Ừ... Buổi tối em về hơi muộn, báo trước với anh một tiếng.”

“Hát karaoke với bạn ở bên ngoài hả?”

Có thể nghe thấy tiếng hát karaoke phát ra từ phòng bên cạnh.

“Ừm... Nhưng em sắp về rồi.”

Đã nói đến đây, mọi người đều hiểu rõ, đây là bạn trai bạn gái đúng nghĩa còn gì. Nhưng vẫn có người bị Sherlock Holmes nhập, người ấy cất cao giọng nói một câu: “Anh đẹp trai, anh chỉ cần nghe điện thoại là trở thành bạn trai của Tinh Tinh à?”

Người nói chuyện chính là Chu Bình ngồi cạnh Khương Võ.

Cô ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Anh và Tinh Tinh quen nhau kiểu gì vậy? Tại sao lại ở bên nhau?… Nếu không làm sao chúng tôi biết được anh có phải hàng giả hay không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Bạn em đang nói à?”

Lạc Tinh Tinh: “Ừm, họp lớp cấp ba.”

Chàng trai ở đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng trêu đùa: “Bạn em chưa yêu đương bao giờ à? Tò mò ư?”

Chu Bình không biết nói gì, mặt đỏ bừng lên: “Anh ——”

Đầu bên kia phớt lờ cô ta và nói từ từ: “Phó Diệc Trạch, sinh viên năm nhất khoa thể dục đại học Nghi An, chuyên về tennis. Tóc đen mày rậm, đường nét sắc sảo, mũi cao, đồng tử màu đen. Cao 1m85, nặng 73kg, bụng có 8 múi… Thỉnh thoảng tới khoa tranh sơn dầu làm người mẫu nên quen biết Tinh Tinh, Tinh Tinh ít nói hướng nội, tôi theo đuổi cô ấy, theo đuổi nửa năm mới được đó… Đủ kỹ càng tỉ mỉ chưa?”

Vừa dứt lời, mọi người đã xì xào bàn tán.

Những gì Chu Bình hỏi tất nhiên cũng là những gì mọi người muốn biết. Nhưng chẳng ai ngờ đã xem kịch không thành công lại còn bị vả mặt bôm bốp trước mặt mọi người. Cũng không phải bạn trai bình thường như người qua đường trong tưởng tượng, ngược lại nghe giọng nói này, nghe những lời miêu tả ấy, ai cũng hiểu ngoại hình ít nhất cũng phải là cấp nam thần!

Đầu bên kia nói xong, lại nghĩ tới gì đó, giọng điệu ngả ngớn: “Ồ, đúng rồi, nếu cô vẫn tò mò tôi trông như thế nào… Có thể lên diễn đàn của đại học Nghi An để xem, tình cờ tôi cũng khá nổi tiếng.”

Sợ cậu ấy nói không mãi không ngừng, cũng sợ mọi người bám không buông, Lạc Tinh Tinh nhanh chóng ngắt lời cậu ấy: “Ừm ờ, bây giờ hơi muộn… Anh đi ngủ sớm đi.”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dịu dàng: “Được, em về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh…”

Lạc Tinh Tinh “Ừ” một tiếng rồi nhanh chóng cúp máy.

Những miêu tả của Phó Diệc Trạch về cơ bản đều rất khách quan, ngoại trừ câu “Theo đuổi được cô”.

Từ Điềm Chân cũng bị thuyết phục, cô ấy nháy mắt ra hiệu với Lạc Tinh Tinh, ý đại khái chính là —— Tuy tên họ Phó này vừa bất cần đời vừa tự luyến, nhưng thật sự rất xuất sắc, đã vậy còn có thể dùng vào thời điểm quan trọng.

Hay là, cậu đồng ý với cậu ta đi!

Môi Lạc Tinh Tinh mím thành một đường thẳng, cô trả lời cô ấy hai chữ bằng ánh mắt: “Nhàm chán.”

Nhưng sau khi cúp máy, phong ba vẫn chưa kết thúc, có người chưa từ bỏ ý định, cố ý vào diễn đàn của đại học Nghi An để kiểm tra.

“Wow! Bạn trai Tinh Tinh nói không sai chút nào. Trên diễn đàn nói, Phó Diệc Trạch là hotboy được công nhận của khoa thể dục, thậm chí độ nổi tiếng còn cao hơn các hot boy được bình chọn khác!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hơn nữa, cậu ấy đẹp trai, dáng người tốt, gia đình còn làm kinh quanh qua nhiều đời... Đây chẳng phải nam chính tiểu thuyết xé sách bước ra hiện thực sao!”

“Này, các cậu mau tới xem, mình tìm được ảnh... Đẹp như hoàng tử tennis vậy, đẹp trai quá!”

Có người lại phát hiện gì đó, bất ngờ hô lên: “Wow! Còn có cả ảnh Phó Diệc Trạch theo đuổi Tinh Tinh... Một bó hoa hồng đỏ lớn như vậy, phải có mấy trăm đóa!”

“Thế á, mình xem với!”

Trong lúc nhất thời, các cô gái tụ lại thành một đám để hóng hớt.

Hoàng Thịnh Đào học ở đại học Lâm Ninh cùng với Quý Xuyên không nhìn nổi hành vi mê muội của các cô gái nữa, anh ta xen vào: “Ê, mấy cô gái các cậu tám đời chưa từng thấy trai đẹp à? Nếu bàn về trai đẹp, vậy phải là đại học Lâm của bọn mình chứ! Các cậu từng thấy trường nào có ba hotboy chưa?”

Anh ta vừa nói vừa hất cằm về phía Quý Xuyên: “Nè, một hotboy của đại học Lâm đang ngồi đây này!”

Hà Khiết nghe xong lời này cũng thò đầu ra hùa theo: “Ấy, mình biết, em họ mình cũng học ở đại học Lâm. Đều nói ba hotboy của đại học Lâm chính là bảng hiệu sống để tuyển sinh. Quý Xuyên khoa toán, lạnh lùng kiêu ngạo, chính là người đang ngồi đây. Phó Ngôn Sâm khoa mỹ thuật, tóc dài quyến rũ, ba tháng đổi một cô bạn gái. Hứa Hàn Châu khoa thể dục, đẹp trai có một không hai, tóc vuốt ngược, mặc một cây đen.”

Lại có người bổ sung: “Đúng đúng, đặc biệt là Hứa Hàn Châu, họ nói anh ấy có nhan sắc như thần tiên, trông không giống người thật, nhưng không có cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh ấy, có người nghi ngờ không biết anh ấy có phải kiểu kia không!”

“Thật hay giả vậy?”

“...”

Lạc Tinh Tinh không nhịn được mà phàn nàn trong lòng: “Lời đồn đáng sợ thật, lại còn trông không giống người thật, chẳng lẽ giống khỉ à?”

Vào khoảng thời gian cuối cùng.

Lạc Tinh Tinh sống sốt hoàn toàn nhờ vào nghị lực.

Cô ngước mắt nhìn về phía cửa, không biết Quý Xuyên đi ra ngoài từ lúc nào. Cô nghĩ thầm, cũng đúng, nghĩ bằng đầu gối cũng biết anh không thích nơi ngột ngạt như thế này.

Hơn 12 giờ, buổi họp lớp dông dài này mới tính là kết thúc.

Lạc Tinh Tinh lập tức cảm thấy như được giải thoát.

Nhân lúc mọi người không để ý tới cô, cô kéo Từ Điềm Chân bỏ chạy.

Khi đi tới ngã tư đường.

Chỉ cần băng qua con đường lớn phía trước và đi khoảng ba bốn trăm mét nữa là tới nhà Từ Điềm Chân. Nhà của Lạc Tinh Tinh ở đường bên này, vòng qua quán cà phê ở góc đường, đi về bên phải năm trăm mét là tới.

Từ Điềm Chân vẫy tay với cô rồi đi qua đường lớn.

Lạc Tinh Tình nhìn theo cô ấy cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Lúc này cô mới xoay người đi về nhà.

Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng có một giọng nam vô cùng trong trẻo vang lên phía sau.

“Lạc Tinh Tinh!”

Bước chân của Lạc Tinh Tinh khựng lại, cô sửng sốt vài giây rồi xoay người.

Quý Xuyên đứng dưới đèn đường cách cô mười mét, ánh sáng trắng hơi chói lóa mà đèn đường phát ra khiến Lạc Tinh Tinh không nhìn rõ mặt anh nhưng vẫn nhận ra được bóng dáng cao lớn như cây bạch dương kia.

Trên người anh chỉ còn một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, áo sơ mi đen được anh tùy tiện cầm trong tay.

Biết anh gọi mình, nhưng Lạc Tinh Tinh hơi ngơ ngác, gần như buột miệng nói: “Cậu gọi tôi à?”

Ngay sau đó, bóng dáng kia bước tới dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Anh đi bao nhiêu bước thì cằm cô nâng lên bấy nhiêu phần.

Cho tới khi Quý Xuyên đứng yên trước mặt, Lạc Tinh Tinh mới nhận ra: Ở KTV cô đã cảm thấy anh rất cao, nhưng không ngờ anh lại cao đến vậy! Chiều cao của cô cũng được coi là ở mức khá so với các cô gái nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.

Như vậy là sắp 1m9 rồi nhỉ...

Quý Xuyên yên lặng nhìn cô, gằn giọng nói từng chữ một: “Ngoài cậu, tôi không quen biết Lạc Tinh Tinh nào khác.”

Giọng điệu tràn đầy nghiêm túc, nhưng cũng mang theo vài phần mê hoặc.

Lạc Tinh Tinh hơi hoảng hốt: “Ừm… ờ, có chuyện gì hả?”

Anh nhìn chằm chằm cô không trả lời, tay phải đút vào túi quần tìm gì đó, sau đó mở bàn tay ra trước mặt cô. Một chiếc vòng tay cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, sợi dây màu vàng mỏng vây quanh một mặt dây chuyền hình hoa hướng dương vàng.

Đây là... vòng tay của cô?

Cô sờ lên cổ tay theo bản năng, quả nhiên không thấy nữa.

Đó là quà sinh nhật hai mươi tuổi Từ Điềm Chân tặng cô. Chân Chân biết cô thích hoa hướng dương, tình cờ chiếc vòng tay cũng tinh xảo và xinh xắn nên cô hay đeo.

Nhưng sao anh lại biết?

Quý Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh giải thích: “Ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cậu đeo trên tay. Lúc cậu đi để rơi trên sofa.”

“Ồ, vậy chắc là do tôi không cẩn thận làm rơi.” Cô lấy chiếc vòng tay trong lòng bàn tay anh về rồi nói cảm ơn.

Nghĩ đến bây giờ đã muộn, Lạc Tinh Tinh tự nhiên hỏi: “Lát nữa cậu về nhà kiểu gì? Giờ này tàu điện ngầm đã ngừng hết rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Gió đêm nổi lên cuốn theo tóc mái của anh, nốt ruồi nơi khóe mắt khiến đôi mắt càng đen hơn.

Nghi An là thành phố ven biển, có sự chênh lệch lớn giữa nhiệt độ ngày và đêm.

Gió đêm lành lạnh chui vào làn váy, Lạc Tinh Tinh bất giác rùng mình.

Nhận thấy phản ứng của cô, Quý Xuyên không trả lời mà đưa áo sơ mi trên tay cho cô: “Buổi tối có gió, mặc vào đi.”

Lạc Tinh Tinh sửng sốt: “A?”

Tin rằng mình không nghe nhầm, cô vội xua tay từ chối: “...Cái đó, không cần đâu, nhà tôi cách đây mấy trăm mét thôi.”

“Mặc vào đi! Tôi đưa cậu về nhà.”



“Nhà cậu ở đâu?”

“...”

Giọng điệu của anh hoàn toàn không có ý thương lượng với cô, ngược lại còn có chút cứng rắn.

“...Được.”

Giằng co chưa tới ba giây, cô vươn tay nhận lấy, quay đầu chỉ đường: “Khu đô thị Gia Trạch, vòng qua đây rồi đi năm trăm mét là tới.”

Quý Xuyên đút tay vào túi và bước đi trước: “Đi thôi.”

Lạc Tinh Tinh khoác áo sơ mi của anh vào, hai người một trái một phải cùng bước về phía trước, dọc đường cũng không nói chuyện.

Quanh đây toàn là khu dân cư, không có ánh sáng từ trung tâm mua sắm, chỉ có những vầng sáng rải rác của đèn đường chiếu qua những kẽ lá, có vẻ tối tăm mờ ảo.

Lạc Tinh Tinh cúi đầu, cô bọc mình trong áo của anh, trong mũi có một mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu.

Bóng của Quý Xuyên vừa khéo ở ngay trước chân cô, cô âm thầm chơi trò chơi, mỗi bước đều giẫm lên bóng của anh một cách chính xác.

Quý Xuyên như biết được tâm tư của cô, anh cũng bước chậm lại, yên lặng phối hợp với cô.

Chẳng bao lâu sau, phía trước đã xuất hiện rất nhiều ánh sáng.

Là ánh đèn sáng ở cổng khu dân cư.

Hai người đi tới dưới tàng cây ở gần cổng khu dân cư thì dừng lại, Lạc Tinh Tinh đưa áo cho anh: “Tôi tới rồi... Ừm, cậu cũng về đi.”

Nói xong, cô bước tới chỗ gác cổng để nhận diện khuôn mặt, cửa mở phát ra tiếng cành cạch.

Đúng lúc cô chuẩn bị đi vào, phía sau bỗng vang lên một tiếng động kéo dài trong sự yên lặng vô tận của màn đêm.

Quý Xuyên: “Lạc Tinh Tinh!”

Cô quay lại đáp lời.

Nghe thấy tiếng vang, bảo vệ ở trong phòng cũng thò đầu ra.

Lúc này Quý Xuyên không đứng dưới tàng cây nữa, anh đi tới chỗ có ánh sáng và đang vẫy tay với cô, trong mắt là sự cô đơn mà Lạc Tinh Tinh không hiểu.

“Ngủ ngon.” Anh nói lời cuối.

Lạc Tinh Tinh sửng sốt, sau đó cô vẫy tay về phía anh: “Ngủ ngon.”

Sau đó, Quý Xuyên lại đi vào con đường tối tăm mà họ vừa đi. Lạc Tinh Tinh nhìn anh rời đi, bóng đang của anh dường như hơi mệt mỏi, đầu cũng cúi xuống.

Sau hôm nay, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

Nghĩ đến việc đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng của họ, Lạc Tinh Tinh bỗng cảm thấy dạ dày nóng ran, như có vô số cây đuốc đang thiêu đốt.

Cảm giác deja vu(*) này lại xuất hiện rồi!

(*)Hiện tượng tâm lý Dejavu được mô tả là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống, thấy qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đen là “đã thấy”.

Rõ ràng anh không thuộc về cô, nhưng tại sao cô lại khó chịu như đã đánh mất anh hàng nghìn lần.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Tinh Tinh bỗng chạy về phía con đường kia, cô không kiềm chế được mà hét lớn: “Quý Xuyên!”

Con đường tối tăm kia, có một bóng dáng mơ hồ dừng bước, sau đó quay đầu lại.

Lạc Tinh Tinh vẫy tay với anh: “Tạm biệt!”

Coi như là một lời tạm biệt tử tế.

Đợi một lúc, bên kia vang lên tiếng nói chán nản khàn khàn: “Tạm biệt!”

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng kia lại rời đi.

Đến khi cuối cùng cũng không nhìn thấy nữa, Lạc Tinh Tinh mới hoàn hồn, đi về phía cổng.

Chú bảo vệ ở cổng nhìn thấy mọi thứ, chú ấy giả vờ lơ đãng hỏi cô: “Tinh Tinh, yêu đương à? Cậu nhóc kia trông rất tuấn tú.”

Chú bảo vệ ở cổng tên là Chu Hải Kim, năm nay 40 tuổi, ba năm trước tới khu dân cư này. Bố của Lạc Tinh Tinh, ông Lạc Trình Phong, là luật sư cực kỳ nổi tiếng ở Nghi An, từng giúp rất nhiều chủ doanh nghiệp trong khu dân cư xử lý các vụ kiện tụng.

Do đó, mọi người cũng cực kỳ khách sáo với cô.

Suy nghĩ của Lạc Tinh Tinh rối bời: “Không phải, bạn học cấp ba ạ.”

“Bạn học? Không phải chứ.” Chu Hải Kim nheo mắt nói: “Yêu cũng không phải ngại, chú là người từng trải, hiểu hết!”

“…” Sợ chú ấy càng nói càng quá mức, cổng vừa mở, Lạc Tinh Tinh đã chạy mất dạng.

Lúc về đến nhà thì đã vừa hơn một giờ.

Cơn buồn ngủ ập đến, Lạc Tinh Tinh vội vàng tắm rửa, sấy khô tóc, đang định tắt đèn đi ngủ thì một tin nhắn hiện lên trong điện thoại: [Về nhà chưa?]

Là Phó Diệc Trạch gửi tới.

Tin nhắn trước đó trong khung chat là Từ Điềm Chân giả làm cô gửi cho cậu ấy: [Trường hợp khẩn cấp, lát nữa giả làm bạn trai của tôi.]

Đằng sau còn có lịch sử cuộc gọi dài năm phút.

Lạc Tinh Tinh: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play