“Mẹ ơi, mẹ ơi, ba không đưa đồ chơi cho con chơi.”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau mau mắng ba đi, mẹ mắng ba đi.”
Trong phòng làm việc trên lầu hai, Đường Tâm cố gắng tập trung làm việc thì một bé gái dễ thương, xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô.
Đường Tâm lập tức bỏ công việc trong tay xuống, xoay người, ôm bé vào trong lòng mình.
“Sao thế? Con sao vậy?”
Đường Tâm nhìn thấy con gái cưng làm nũng với mình thì lập tức tan chảy, những bận rộn phiền não trong công việc trước đó đều tan vào hư vô: “Cục cưng của mẹ sao vậy nè, ba bắt nạt con sao?”
Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng ở cửa, miệng bé khẽ “Hứ” một tiếng, rồi bé vùi đầu nhỏ vào trong ngực của mẹ, vặn vẹo cơ thể múp míp, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, mẹ mua cho con cây đàn dương cầm nhỏ để chơi đi. Ba không mua cho con chơi, con muốn chơi, con muốn chơi mà.”
Đường Tâm buồn cười hôn con gái cưng một cái, còn chưa kịp nói thêm gì thì Thương Yến Thời đã trách móc: “Thương Ngữ Trúc, đừng làm phiền mẹ. Mẹ còn bận việc.”
“Con không muốn, con không muốn. Con muốn mẹ. Ba không chơi dương cầm với con, con muốn mẹ.”
Đường Tâm thấy con gái khóc sướt mướt, không đành lòng, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cùng chính vào lúc này, Đường Tâm mới biết được, thì ra là con gái cưng của hai người họ vẫn mãi đi vòng quanh cây đàn dương cầm trong lúc Thương Yến Thời họp video.
Đường Tâm nghĩ đến cảnh chồng mình nghiêm túc làm việc còn con gái thì không ngừng ồn ào nói: “Ba ơi, ba ơi. Ba chơi với con đi, chúng ta thi xem ai đàn hay hơn nhé?”
Nghĩ lại cũng đau đầu thật.
Con nhóc này không biết giống ai mà từ nhỏ đến lớn đều nghịch ngợm không ngừng, còn là một đứa nhỏ có mưu cầu tình cảm rất cao, mới hơn hai tuổi đã dính lấy ba mẹ, đổi thành ai cũng không được.
Nhưng nhóc con này lại vô cùng ngoan ngoãn, chỉ cần Đường Tâm nói với bé li cô bận làm việc, thì bạn nhỏ Thương Ngữ Trúc chắc chắn sẽ lập tức đi tìm Thương Yến Thời, cho dù anh có bận hay không bận thứ bé cứ lẽo đẽo đi theo ba là được rồi.
Điều này cũng khiến con bé trở thành một nhóc con thích gây sự, con bé đã làm gián đoạn biết bao nhiêu cuộc họp của tập đoàn Thương thị. Thương Yến Thời cũng không biết phải làm sao, sắp xếp ai chơi với công chúa nhỏ cũng không được nên anh đành phải tự mình ở bên cạnh chơi với con bé.
Hôm nay cũng như thế.
Nói cũng trùng hợp thật, hôm nay chính là hội nghị cực kỳ quan trọng.
Thương Yến Thời chỉ yêu cầu bạn nhỏ Thương Ngữ Trúc im lặng mười phút thôi. Trước đó, anh còn đặc biệt dạy con bé trượt băng nhưng con nhóc này lại không bằng lòng để ba làm việc trên sân trượt băng. Cũng không biết con bé tìm được cây đàn dương cầm đồ chơi đó ở đâu nữa rồi cứ xách đàn lẽo đẽo theo sau Thương Yến Thời mãi.
Cuối cùng Thương Yến Thời thật sự không thể làm gì khác nữa, yêu cầu con bé tạm thời đừng chơi đàn nữa.
Thế là chọc cho bé cưng khóc to, bé cho rằng ba không thương mình, đau lòng chạy đến tố cáo với mẹ.
“Mẹ ơi, con không muốn người ba này nữa, hu hu hu, mẹ sinh ba mới cho con đi, được không?”
Cô nhóc vừa nói xong, Đường Tâm lập tức bị chọc cười.
Mà Thương Yến Thời, lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Anh bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn con bé, rồi ôm bé ra khỏi người vợ mình, vừa ẵm vừa dỗ dành: “Được rồi, được rồi. Ba chơi với con được không?”
“Ba không nói chuyện điện thoại nữa, ba phải chơi với con đó?”
“Chúng ta đừng làm phiền mẹ làm việc được không? Hôm nay mẹ bận rất nhiều việc, nếu con vẫn cứ ở chỗ này làm phiền mẹ, mẹ không làm xong việc sẽ đói bụng.”
“Cục cưng này, chúng ta đi nấu đồ ăn ngon cho mẹ ăn được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy rằng bé cưng vẫn còn đang tức giận, nhưng không muốn mẹ yêu của mình đói bụng.
Bé cực kỳ tủi thân nhìn người mẹ dịu dàng bên cạnh, lại xem xét một hồi rồi mới bằng lòng đi cùng ba bé: “Dạ, được ạ.”
Sau đó, bé ôm lấy mẹ bằng hai bàn tay nhỏ xíu rồi hôn một cái thật kêu lên má mẹ mình, và dỗ dành mẹ bằng giọng nói non nớt, vương mùi sữa: “Mẹ ơi, vậy mẹ mau mau làm việc đi nha. Con với ba đi nấu cơm cho mẹ nha.”
“Được! Cảm ơn con yêu nhé.”
Đường Tâm cũng hôn một cái lên mặt của cô bé.
Sau đó cô thấy người đàn ông muốn đưa cô nhóc ồn ào đi nấu cơm cho mẹ vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích và còn giận dỗi nhìn chằm chằm Đường Tâm.
Kiểu như Đường Tâm khiến anh tủi thân nhiều lắm đấy.
Đường Tâm nhìn ông chồng nhà mình hỏi: “Sao thế?”
Thương Yến Thời không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Đường Tâm hiểu rồi.
Cô ngại ngùng nhón chân chuẩn bị hôn lên mặt Thương Yến Thời một cái nhưng mà còn chưa kịp đụng đến má của chồng mình thì bàn tay nhỏ bé múp thịt đã nâng hai má của cô bé lên, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, mẹ muốn hôn con sao? Cho mẹ hôn con nè.”
Sau đó, cô nhóc còn đặc biệt chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên.
Đường Tâm bị chọc cười, thuận thế hôn lên môi của con gái mình.
Còn về nụ hôn vốn dĩ của chồng mình kia thì đã bị cô quăng ra sau đầu từ lâu rồi.
Thương Yến Thời nhìn thấy vợ con của mình ngọt ngào thì buồn cười, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chóp mũi của cô bé, lại cúi đầu chủ động hôn lên má của vợ mình, lúc này mới cảm thấy thoải mái mà ôm con gái cưng ra khỏi phòng làm việc.
Sau đó Đường Tâm lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Một tiếng sau, Đường Tâm bận rộn xong công việc của mình thì duỗi người, ra khỏi phòng làm việc.
Cô vừa đến chỗ cầu thang ở lầu hai, thì nhìn thấy một cô bé nhỏ chạy qua chạy lại trong nhà ăn ở lầu một, còn vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn lên lầu hô to: “Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ mau mau nhìn xem, mẹ nhìn xem kìa, có khói trong bếp đó, ba đang nấu ăn, ba đang nấu đồ ăn á.”
Vẻ mặt và giọng nói hưng phấn của bé con, giống như đã gặp một chuyện gì đó vô cùng vui vẻ vậy.
Lúc đầu Đường Tâm còn chưa hiểu đó là gì, nhưng ngay sau đó thì thấy trong phòng bếp bay ra nhiều khói hơn.
Đường Tâm hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa phòng bếp ở lầu một ra.
Bên trong khói càng nhiều hơn, Đường Tâm vừa mới đi vào đã bị sặc.
“Chồng ơi, anh, khụ khụ, anh làm gì thế?”
Đường Tâm cho rằng Thương Yến Thời nói “nấu cơm” chính là sai dì giúp việc đi nấu cơm, nhưng cô thật sự không ngờ Thương Yến Thời lại tự mình ra tay.
Anh còn đang vô cùng nghiêm túc đứng trong bếp xào rau đó.
Lúc này Thương Yến Thời cũng nhìn thấy Đường Tâm, không đợi Đường Tâm nói thêm cái gì, anh đã đẩy vợ mình ra khỏi phòng bếp.
“Tâm Tâm, em mau ra ngoài đi, đứng đây sẽ bị sặc đó, đồ ăn sắp xong rồi.”
“Mau ra đi, bé cưng mau đưa mẹ con ra ngoài đi.”
Đường Tâm mặt đầy lo sợ đã bị con gái kéo ra khỏi nhà bếp.
Mười phút sau, Đường Tâm nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn và canh, lại nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Thương Yến Thời, trong lòng không ngừng vui vẻ: “Anh ở trong bếp lâu như thế, là để nấu cơm cho em à?”