Đường Tâm thật sự không ngờ rằng cô chưa bao giờ là nữ phụ trong sách mà là một người đang sống sờ sờ trong thế giới thật và cô cũng là người chủ động ngỏ ý muốn kết hôn với Thương Yến Thời để tránh ba mẹ mình?

Chuyện đáng nói là cô còn lừa Thương Yến Thời rằng mình đã trúng tiếng sét ái tình với anh ngay trong lần đầu gặp gỡ?

Đường Tâm nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng nước chảy và âm thanh điên cuồng tối qua không ngừng phát lại bên tai cô.

Anh nắm chặt tay cô đè lên tấm kính thủy tinh rộng lớn, tấm kính lạnh lẽo làm tăng thêm sự kích thích, cơ thể cô như nhũn ra, lung lay sắp đổ.

Mà cái ôm nóng bỏng từ phía sau của người đàn ông khiến cô quên đi tất cả…

Đường Tâm kéo chăn che kín mặt mình.

Khi cửa phòng vệ sinh mở ra, Đường Tâm cảm nhận có người đang đến gần cô.

Mà đó là người cô không muốn gặp.

“Tỉnh rồi à? Đói bụng không?”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền qua tấm chăn, rơi vào trong lỗ tai của Đường Tâm: “Anh nói người ta chuẩn bị cơm trưa nhé.”

Đường Tâm ngạc nhiên.

Cô không ngờ chủ đề đầu tiên người đàn ông này hỏi chính là chuyện này?

Đáng lẽ là anh nên chỉ trích cô vì cô đã quyến rũ anh, rồi hung dữ vứt bỏ cô ở nơi này chứ?

Nhưng, tối hôm qua hai người họ cũng là… ngươi tình ta nguyện mà?

“Không, không đói bụng.”

Giọng nói rầu rĩ của Đường Tâm vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Đồng thời cô cũng thấy u sầu.

Cho dù Thương Yến Thời không rời đi ngay, cho dù tối qua là đôi bên tình nguyện nhưng khi Đường Tâm nghĩ đến khoảng thời gian nửa năm qua, cô luôn miệng nói yêu Thương Yến Thời, luôn tìm cách trêu chọc anh để anh hôn cô chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ hôn môi mà cô tưởng tượng ra.

Đường Tâm xấu hổ khiến tim đập liên hồi.

Vốn dĩ trong chăn có chút ngột ngạt, bỗng nhiên hơi thở càng trở nên không ổn hơn.

Nhưng lúc này Đường Tâm vẫn chưa ý thức được mình hít thở không thông.

Cô mím môi một lúc lâu mới cẩn thận, cách một lớp chăn giải thích với anh: “Thương Yến Thời. Trong khoảng thời gian này em… em mạo phạm đến anh rồi. Thật, thật xin lỗi anh.”

“Nhưng anh yên tâm, em, em nhất định sẽ tuân theo hợp đồng, ly hôn với anh.”

Dù cho Đường Tâm đã khôi phục ký ức nhưng cô vẫn luôn đinh ninh là mình đã tiếp cận Thương Yến Thời.

Huống chi, cô nên sớm tuân theo hợp đồng mà ly hôn với Thương Yến Thời.

Nhưng người đàn ông này rất có trách nhiệm của một người chồng, cô rất biết ơn anh vì anh đã không chấm dứt hợp đồng trong thời gian cô bị tai nạn xe.

Bây giờ, cô đã nhớ lại mọi thứ nên không thể tiếp tục làm phiền người ta nữa.

Đường Tâm còn chưa nói xong, thì người bên ngoài đã vén chăn lên.

“Vậy ý em là, em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?”

Giọng nói anh trầm thấp, không có chút cảm xúc nào nhưng lại khiến trái tim người ta đập liên hồi: “Bà Thương, em chắc chưa?”

“Không phải, ý của em là…”

Ngay sau đó, Đường Tâm đối diện với đôi mắt sâu thâm trầm và lồng ngực rắn chắc, trắng trẻo của Thương Yến Thời.

Có lẽ Thương Yến Thời vừa mới tắm xong, tóc anh vẫn còn ướt và làn da anh hơi ửng hồng. Những giọt nước từ yết hầu anh khẽ lăn xuống, lướt qua đường nhân ngư gầy nhưng rất có sức, rồi dừng lại bên cái khăn tắm màu trắng quấn ngang hông, trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Đường Tâm bất giác nhớ lại, đêm qua sau khi cô mệt đến mức ngất đi, loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh người đàn ông này ôm cô vào trong bồn tắm lớn…

Khuôn mặt Đường Tâm càng đỏ hơn nữa.

Thậm chí cô còn quay mặt đi, không dám đối diện với người đàn ông này nữa vì có cảm giác như mình đang thèm muốn người ta.

Không được, không được.

Người này chính là người liên hôn với cô, sao cô có thể có những suy nghĩ không an phận với người ta thế chứ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng tối hôm qua, cô cũng không bị bỏ thuốc, cũng không uống say, vẫn là…

“Thế cho hỏi, bà Thương có ý gì thế?”

Người đàn ông vẫn còn tiếp tục vấn đề này: “Bà Thương, anh nghĩ, anh cần em trả lời câu hỏi của anh một lần nữa.”

Người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Đường Tâm, để cô đối diện với cô: “Đường Tâm, thành thật trả lời cho anh biết. Em, em có rời đi không?”

Cô sẽ rời đi à?

Chuyện này khiến Đường Tâm nhớ đến trước đó, hình như Thương Yến Thời cũng hỏi vấn đề này rồi.

Lúc ấy cô vì muốn hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, đương nhiên sẽ nói dối là mình không rời đi.

Còn bây giờ thì sao?

Không còn nhiệm vụ trói buộc, cô sẽ rời đi chứ?

Nhận lấy ánh mắt của anh, Đường Tâm bỗng không biết nên nói gì.

“Em…”

Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã nghiêng người tới gần, chặn lấy miệng của cô, cũng chặn luôn những lời cô muốn nói.

Hơn nữa chỉ cần cô muốn mở miệng nói chuyện, thì đối phương liền hôn cô.

Thế nên, cứ hôn rồi lại hôn, đến khi Đường Tâm bị trói tay lại.

Chẳng qua vào lúc này đây, người đàn ông chỉ dùng tay mình để trói tay của cô lại, rồi để hai tay của cô để lên đỉnh đầu, hơi thở nóng rực bắt đầu xâm nhập vào làn da của cô.

Từng chút từng chút, khiến cô đầu hàng.

Chờ đến khi mắt mở lên lần nữa thì trời cũng đã tối rồi.

Đường Tâm không nhìn thấy bóng dáng của Thương Yến Thời ở trong phòng, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.

“Hủy bỏ mọi công tác trong tuần tới đi, một tiếng sau họp.”

Nghe thấy tiếng động, Đường Tâm lại nhanh chóng giả vờ ngủ.

Cô nghĩ thầm, Thương Yến Thời đã hủy bỏ hết công tác trong tuần tới, chẳng lẽ anh muốn dành thời gian ở cùng cô?

Không thể nào, không thể nào.

Hai người họ chỉ là liên hôn thương nghiệp, sao Thương Yến Thời có thể cùng cô bên nhau được? Còn vì cô mà bỏ luôn việc đi công tác?

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Đường Tâm biết người đàn ông này phát hiện cô đã tỉnh rồi.

Nên cô chỉ đành mở to mắt.

Giờ phút này, Thương Yến Thời còn đang quấn chiếc khăn tắm màu trắng, cũng không mặc quần áo, Đường Tâm nhìn thấy thì ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.

“Này, này này, sao anh không mặc quần áo vào đi.”

Giọng Đường Tâm sợ hãi, lộ ra cảm giác ngại ngùng.

Người đàn ông thấy hết những phản ứng của Đường Tâm và đi đến cạnh giường, xoay người đến gần, giam cầm cô vào trong vòng tay anh.

“Trả lời anh trước, em, sẽ rời đi sao?”

Nghe thấy vấn đề này, Đường Tâm bỗng giật mình.

Cô chỉ thấy người đàn ông bỗng quỳ gối trên mặt đất, rồi tự nhiên lấy ra một chiếc nhẫn.



“Xin lỗi, anh nghĩ, câu mở đầu của anh vẫn còn chưa rõ ràng.”

Thương Yến Thời nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đường Tâm: “Đường Tâm, em bằng lòng gả cho anh không? Em có bằng lòng trở thành người vợ thật sự của anh và chúng ta sẽ bên nhau trọn đời không?”

Đầu Đường Tâm bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

Cô ngơ ngác nhìn Thương Yến Thời, qua một lúc lâu cô mới tìm thấy giọng của chính mình: “Thương Yến Thời, anh, anh có biết mình đang làm cái gì không? Chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác…”

“Biết chứ, anh biết anh đang cầu hôn cô gái của mình.”

Anh biết anh đang cầu hôn cô gái của mình hả?

Những lời này thành công khiến cho Đường Tâm hoàn toàn giật mình đứng yên tại chỗ.

Những cảm xúc chua xót, ê ẩm trong lòng cô lập tức bay biến đi.

Đường Tâm ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mũi cô cay cay, sau đó người đàn ông to lớn ôm cô vào trong lòng.

Khi nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên môi cô, trên ngón tay đang vùi trong chăn của Đường Tâm đã có một chiếc nhẫn cầu hôn sáng lấp lánh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

-

Mãi đến khi nhìn thấy Thương Yến Thời ngồi ở trước bàn làm việc vô cùng tập trung mà nhìn những quan chức cấp cao trong công ty họp video trong phòng làm việc của khách sạn thì Đường Tâm vẫn không thể tin được người trông lạnh lùng, cấm dục này đã cầu hôn với cô?

Bây giờ cô chính là bà Thương có tiếng có miếng rồi?

Giờ phút này, Đường Tâm đang ngồi trên ghế sô pha của phòng làm việc, chống cằm lên mu bàn tay phải, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út rồi nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt chan chứa tình yêu.

Càng nhìn cô càng thấy tò mò, sao mà trên thế giới này lại có một người đàn ông có hoàn mỹ như thế này cơ chứ?

Và người đàn ông này thuộc về cô sao?

Một lát sau, Đường Tâm nghe thấy người đàn ông đang lạnh lùng ngồi cách đó không xa đang nhìn nhóm quan chức cấp cao trên video nói: “Chuẩn bị tốt những tài liệu mà vừa nãy tôi nói đến, một tiếng sau tiếp tục.”

Đường Tâm nhìn đến say mê, chỉ thấy Thương Yến Thời đóng máy tính lại, sải bước đi đến bên cạnh cô. Anh cúi người, nâng cằm cô lên rồi đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô.

Hôn xong, Đường Tâm thở hổn hển, tò mò nhìn Thương Yến Thời: “Nghỉ ngơi chút nhé?”

“Có phải mệt rồi không? Có muốn em gọi người đến mát xa cho anh không?”

Theo Đường Tâm thấy, Thương Yến Thời Chắc là rất mệt vì anh vừa lăn lộn với cô suốt một đêm thì hôm sau lại tiếp tục làm việc.

Bây giờ anh tạm nghỉ, chắc anh cũng mệt lắm rồi?

Ai ngờ Thương Yến Thời thoải mái ôm lấy cô vào trong lòng, xoay người, ngồi xuống ghế sô pha.

Cứ như thế, Đường Tâm bị Thương Yến Thời ôm ngồi trên đùi anh, đối phương giữ lấy eo và lưng của cô, hai người cách nhau rất gần.

“Không mệt.”

Thương Yến Thời trả lời.

Tâm trạng của Đường Tâm cũng thả lỏng hơn: “Thế sao…”

“Muốn hôn em.”

Thương Yến Thời lên tiếng, cắt ngang lời Đường Tâm nói.

Đường Tâm ngại ngùng cười: “Muốn hôn em, cũng không cần phải dùng chút thời gian nghỉ ngơi…”

Lời còn chưa nói xong, nụ hôn của người đàn ông đã đáp xuống.

Sức mạnh suy diễn của bản thân cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi.

Mà một tuần tiếp theo, Thương Yến Thời vẫn ở trong khách sạn này với Đường Tâm. Ngày nào anh cũng ôm lấy cô đi ngủ, ngày hôm sau thâm tình hôn lên môi cô gái trong lòng mình.

Giờ đây Đường Tâm có thể trải nghiệm được sức hút của đàn ông ba mươi tuổi rồi.

Trên cửa kính thủy tinh mờ mịt hơi nước, dáng người phập phồng của hai người thay đổi không ngừng, ngoài cửa sổ không biết đã mưa to gió lớn từ khi nào, tiếng mưa rầm rầm theo cửa kính thủy tinh chảy xuống, kèm theo tiếng sấm điên cuồng càng ngày càng lớn hơn.

Một tháng sau.

Đường Tâm và Thẩm Tri Dao cùng nhau cử hành một buổi lễ kết hôn vừa lãng mạn vừa hạnh phúc.

Hai người bạn thân thật lòng chúc phúc cho nhau, những cánh hoa tươi xinh đẹp bay khắp nơi, từng chùm bong bóng mang theo sự ngọt ngào và hạnh phúc từ từ bay lên bầu trời rộng lớn.

Không từ ngữ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp này.

“Bà Thương thân yêu, hình như em vẫn còn một câu chưa nói với anh.”

Giọng nói dịu dàng của Thương Yến Thời phả lên bên tai Đường Tâm khiến cô cảm thấy run rẩy, tê dại.

Đường Tâm ôm lấy cổ Thương Yến Thời, nói: “Nói gì đây?”

Thương Yến Thời: “...”

Nhìn thấy chân mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, Đường Tâm bỗng nhiên hiểu được chồng mình đang nói cái gì.

Cô liền vui vẻ, nâng khuôn mặt của người đàn ông lên, nhón chân, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi mềm mại của anh một nụ hôn say người.

Sau đó, giọng nói dịu dàng, trong trẻo thấm vào tận đáy lòng Thương Yến Thời: “Thương Yến Thời, em yêu anh.”

“Rất yêu, rất yêu anh.”

“Đường Tâm, anh cũng yêu em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play