Hơi thở quen thuộc ấy càng lúc càng gần cô, mặc dù nhắm mắt nhưng Đường Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bây giờ người đàn ông này đang đứng cạnh giường và nhìn cô.

Đường Tâm lo lắng nên không khống chế được nuốt nước bọt, hơi thở cũng ngày càng nhanh hơn.

Khí nóng của tấm chăn trên người cô ngày càng tăng và dần dần cả người cô cũng nóng bừng lên.

Nhưng anh vẫn còn đang đứng cạnh giường, như đang cố ý đợi xem cô có thể giả vờ tới khi nào.

Nhưng, cô giả vờ ngủ làm gì thế?

Đường Tâm không giả vờ nữa, từ từ mở to mắt ra, chỉ thấy người đàn ông mà cô tưởng là đang nhìn chằm chằm cô lại đang nghiêng người thắt cà vạt.

Hơn nữa đối phương cũng không phải đợi ở cạnh giường, mà đứng cạnh cửa sổ cách giường một khoảng.

Người đàn ông đang đứng thắt cà vạt rất cao, có góc mặt và dáng người trông rất cường tráng, ngón tay thon dài dễ dàng luồn qua chiếc cà vạt. Anh toát lên khí chất tao nhã, thành thục của người đàn ông trưởng thành.

Anh như cảm giác được nên nhìn sang Đường Tâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói đầy hấp dẫn của Thương Yến Thời vang lên khắp trong phòng ngủ yên tĩnh: “Tỉnh rồi?”

Cảm giác ngượng ngùng không biết làm gì dâng lên trong lòng Đường Tâm, cô không trả lời câu hỏi của Thương Yến Thời mà kéo chăn che mặt.

A a a a, tại sao cô không chờ thêm một chút, chờ thêm chút nữa, nói không chừng Thương Yến Thời sẽ ra ngoài.

Nghe thấy được tiếng bước chân của người đàn ông ngày càng gần, cả người Đường Tâm đều là mồ hôi, cùng lúc đó cô cũng lấy lại tinh thần:

Cô ngại ngùng gì chứ? Hai người đều là người trưởng thành rồi, cô ngại ngùng gì nữa?

Huống chi, cô còn nhiệm vụ hôn môi Thương Yến Thời chưa làm xong đó, sao ngại ngùng thế được?

Trong lúc Đường Tâm đang cố gắng thuyết phục chính mình, thì có ai đó vén chăn trên đỉnh đầu mình ra, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy anh chăm chú nhìn cô.

Giọng nói dịu dàng: “Đói bụng không? Anh nói người ta chuẩn bị cơm trưa nhé?”

Đường Tâm ngạc nhiên: “Trưa, cơm trưa hả?”

Thương Yến Thời không tính rời đi luôn sao? Còn muốn ăn trưa với cô nữa hả?

Không đúng, không đúng, hai người họ lăn lộn như thế sao? Lăn lộn một đêm còn chưa đủ hả?

Lăn lộn mãi đến trưa ngày hôm sau luôn sao?

Bỗng nhiên, những hình ảnh điên cuồng tối hôm qua chạy không ngừng trong đầu Đường Tâm, khiến hai má cô đỏ bừng.

Sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười.

Cô ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Thương Yến Thời có chút ý cười nhàn nhạt.

Khoảnh khắc ánh mắt đối phương và cô chạm nhau, anh đưa tay lên xoa tóc cô, giọng cũng dịu dàng hơn so với vừa nãy rất nhiều: “Ngại à?”

Đường Tâm lập tức chối, gạc bàn tay to của Thương Yến Thời ra, ánh mắt không tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Ai, ai ngại chứ?”

“Anh mới ngại, anh ngại đó.”

Vốn tưởng anh sẽ không trả lời mấy câu nói ngây thơ này của cô, nhưng ai ngờ thái độ của anh khác thường, nghiêng người hôn nhẹ xuống trán của cô nói: “Đúng, là anh ngại.”

Đường Tâm quay đầu, ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngày thường vẫn luôn lạnh lùng, xem mọi chuyện nhẹ như lông hồng mà hỏi: “Anh, anh nói gì thế?”

Cô không nghe nhầm chứ?

Người đàn ông này lại nói mình ngại sao?

Nhưng Thương Yến Thời chỉ dịu dàng xoa tóc cô lần nữa rồi nói: “Anh ở ngoài phòng khách chờ em.”

Rồi xoay người ra ngoài.

Đường Tâm bỗng nhiên thấy sau hai bên tai của anh thật sự đã đỏ ửng lên.

Thương Yến Thời ngại thật hả?

Không biết vì sao, trong lòng lại có một chút ngọt ngào như mật.

Đường Tâm bất giác mím môi, im lặng cười rộ lên.

Một hồi sau, mới phản ứng lại, bực bội lẩm bẩm: “Kỳ lạ, mình cười gì chứ?”

Ngay sau đó nhìn thoáng qua cạnh giường, không biết từ bao giờ nơi đó đã được đặt sẵn một bộ áo choàng tắm sạch sẽ rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn là Thương Yến Thời đã chuẩn bị giúp cô.

Loại cảm giác ngọt ngào này càng nhiều hơn.

Không bao lâu sau, Đường Tâm mặc áo ngủ vào, tâm trạng thoải mái đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy trên làn da trắng nõn đều là những vết hickey nhạt đậm không giống nhau mà mặt đỏ bừng lên.

Bỗng nhiên nhớ đến một việc: Cuối cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại bị người ta bỏ thuốc?

Là ai bỏ thuốc cô?

Lúc Đường Tâm tự hỏi những chuyện này, Thương Yến Thời cũng vừa nhận được điện thoại của trợ lý của vợ mình.

Anh nghe bên đầu dây bên kia báo nguyên nhân: “Đúng rồi, thật xin lỗi tổng giám đốc Thương vì đã làm phiền anh và tổng giám đốc Đường nhưng hôm nay Trình Ngôn Chí bị cảnh sát bắt rồi ạ. Bây giờ, trên mạng có rất nhiều bài bôi đen cậu ta. Những tin tức nói anh ta mắc bệnh ngôi sao chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là cậu ta dính tới pháp luật, sợ rằng vị trí đại diện phát ngôn của thương hiệu…”

Nghe thế, Thương Yến Thời chăm chú nhìn vào cửa phòng ngủ đang đóng chặt, bình tĩnh nói: “Không cần lo việc đại diện phát ngôn của Trình Ngôn Chí. Trước đó tổng giám đốc Đường của mọi người đã ký hợp đồng với cậu ta, để luật sư khởi kiện mọi tổn thất đi.”

Sau khi cúp máy, Thương Yến Thời nhớ đến hình ảnh của Đường Tâm ngày hôm qua, ánh mắt dịu dàng bỗng chốc trở lạnh.

Lại nghe thấy trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng hát ca vui vẻ, chút lạnh lùng trong mắt anh dần vơi đi, lại trở về dáng vẻ dịu dàng lần nữa.

Cùng lúc đó, trong văn phòng của tổng giám đốc của Quốc Tế Phó Ninh.

Ông cụ Phó cau mày, đi qua đi lại, ánh mắt sắc như dao lướt qua đám quản lý cấp cao đang nơm nớp lo sợ.

Đột nhiên, ông ta dừng chân, hít một hơi thật sâu, giọng nói sắc bén ngập tràn cảm giác đe dọa: “Nói đi, vì sao các người lại để xảy ra sai lầm cấp thấp thế này được? Có biết là người của tập đoàn Thương thị nắm được nhược điểm rồi không? Có biết chuyện này sẽ khiến Phó thị chúng ta rơi vào nguy hiểm thế nào không?”

Vốn dĩ ông cụ Phó gia nghĩ rằng đây chỉ là một thất bại mà thôi, ai ngờ trong một tháng ngắn ngủi mà niềm kiêu ngạo của ông - Quốc Tế Phó Ninh xuất hiện một loạt vấn đề, thậm chí còn bị cục thuế mời đến uống trà, cả Quốc Tế Phó Ninh đang đứng trước nguy cơ phá sản.

Nhưng mà đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất còn đang ầm ĩ muốn tiếp tục kết hôn với Thương Yến Thời, người đã phá đổ nhà họ Phó của bọn họ, ông cụ Phó không thể chấp nhận được tát con gái một bạt tay.

Nhưng đây đều là chuyện sau đó.

-

Chờ sau khi Đường Tâm tắm rửa xong ra khỏi phòng đã là chuyện của một tiếng sau.

Lúc này Thương Yến Thời đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn thấy Đường Tâm mặc áo choàng tắm đi đến.

Anh buông tờ báo trong tay ra, đi qua, không nhịn mà được bế Đường Tâm lên.

Cơ thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, Đường Tâm nhanh chóng ôm lấy cổ Thương Yến Thời, hô lên: “Anh làm gì thế?”

“Ôm em đi ăn cơm.”

Đường Tâm: “?”

Cô cũng không phải không thể đi, sao lại còn ôm cô đi ăn cơm thế này?”

Tuy rằng khoảnh khắc cô bước xuống giường thì cả người ê ẩm, chỉ hận không thể nằm yên trên giường không nhúc nhích.



Quả thật có chút mệt mỏi.

Nhưng mà chẳng phải đây chính là thời cơ tốt nhất để yêu cầu một nụ hôn hay sao?

Đường Tâm vội vàng nâng hai tay lên ôm mặt Thương Yến Thời, nghiêm túc nói nhảm: “Vậy anh hôn em cái đi. Không hôn em, em không cho anh ôm.”

Nói xong, Đường Tâm lại thấy ngạc nhiên với bản thân mình.

Cô trôi tới đâu rồi? Trôi mất tiêu luôn hả?

Cô thế mà lại kêu nam chính chủ động hôn cô mới cho ôm sao? Cô không bị gì chứ? Sao cô…

Sau đó Đường Tâm nhận được một nụ hôn như mong muốn.

Đường Tâm ngẩng người chớp chớp mắt, trong đôi mắt sáng ngời lộ rõ vẻ hoang mang, khó hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giống như hỏi người đàn ông trước mặt “Nói nhanh đi, anh hôn hay không? Anh hôn hay không hả?”

Thương Yến Thời nhìn thấy đôi mắt tinh ranh quen thuộc của cô gái trong lòng mình thì tới gần, hôn nhẹ lên môi Đường Tâm.

Thương Yến Thời dùng hành động thực tế để trả lời, thật sự xuất phát từ lòng quan tâm chăm sóc tốt cho Đường Tâm.

Cô không nhịn được mà cong môi, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào từ sâu tận trong lòng, giọng nói dịu dàng: “Hôn thêm cái nữa, được không?”

Lại hôn thêm cái nữa, hơn nữa tối qua hôn rất rất nhiều lần, dù sao cũng có thể là bảy, tám mươi lần rồi nhỉ?

Nhưng mà rốt cuộc tối qua cô bị Thương Yến Thời hôn bao nhiêu cái nhỉ?

Đôi mắt đang sáng ngời của Đường Tâm hiện lên chút mờ mịt và nhận lấy nụ hôn của anh.

Khác với nụ hôn lướt qua, người đàn ông vươn đầu lưỡi khẽ cạy mở hai cánh môi của Đường Tâm, không thấy cô giãy dụa thì anh bỗng nhiên nồng nhiệt hơn. Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, hormone nam tính bá đạo xâm nhập từng tấc da thịt của cô.

Đầu Đường Tâm trở nên hỗn loạn, hơi thở ngày càng gấp, cả người muốn nhũn ra, ngay cả sức ôm lấy vai Thương Yến Thời cũng không còn.

Mặc dù hô hấp không quá tốt nhưng Đường Tâm cũng không hề có cảm giác muốn đẩy anh ra.

Cô tùy ý để người đàn ông này rong ruổi trong thế giới của cô, giờ phút này phóng túng như thế nhưng không hiểu sao cô lại thấy thoải mái, vui vẻ, ngọt ngào.

Mà hành động này của Đường Tâm lại giống như vui vẻ ôm lấy người đàn ông hôn môi cô.

Nụ hôn của người đàn ông càng nóng hơn, thậm chí lúc ôm cô đến ghế sô pha cũng không có ý dừng lại mà thuận thế để cô ngồi lên đùi, bàn tay to lớn ấm áp giữ lấy ót của Đường Tâm, bàn tay kia thì giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Hơi thở dần hòa quyện vào nhau, cuối cùng người đàn ông cũng buông lỏng cô gái mềm như nước trong lòng ra, một tay nâng lấy hai má đỏ hồng của Đường Tâm, ánh mắt càng sâu như biển.

“Đường Tâm, em có nhớ anh hôn em bao nhiêu lần rồi không?”

Nghe thế, Đường Tâm ngước mắt, lông mi ướt át không chớp mắt vẫn chăm chú nhìn rồi ôm người đàn ông của mình.

“Anh, anh nói gì thế?”

Đường Tâm không nghe rõ câu hỏi của Thương Yến Thời.

Nhưng mà Thương Yến Thời chỉ nghiêm túc nhìn cô, không nói gì cũng không hỏi lại câu hỏi kia nữa.

Lúc này bầu không khí xung quanh rất im lặng, cực kỳ im lặng, Đường Tâm còn có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi.

Không biết của cô hay là của Thương Yến Thời?

Đường Tâm đưa tay lên che lên vị trí trái tim mình, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của mình.

Hơi thở của Đường Tâm ngày càng gấp gáp, rõ ràng Thương Yến Thời đã buông môi cô ra rồi, rõ ràng cô có thể hít thở tự do rồi, nhưng trái lại sao cô lại có cảm giác bối rối không thể nói được thế này?

Giống như…

Thật giống như là đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.

Giọng người đàn ông tiếp tục vang lên: “Trước kia em từng nói, nếu chúng ta có thể hôn nhau 100 cái thì sẽ mãi mãi bên nhau, có thật không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Đường Tâm đang mơ màng cũng từ từ lấy lại suy nghĩ bình thường: “Hả? Anh, sao bỗng nhiên anh lại hỏi thế? Không phải anh không tin đó chứ? Sao thế?”

Sau khi hiểu được ẩn ý trong câu hỏi của Thương Yến Thời, Đường Tâm bỗng giật mình, nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên là thật rồi.”

“Bây giờ chúng ta hôn 100 cái một lần cũng được.”

“Còn thiếu bao nhiêu cái nhỉ?”

“Hai mươi cái? Hay là mười tám cái?”

“Không lẽ là ít hơn hai mươi cái…”

Không đợi Đường Tâm nghiên cứu xong số nụ hôn cụ thể để hoàn thành nhiệm vụ thì Thương Yến Thời đã nói một câu làm cô sững sờ tại chỗ.

“Vậy là, hôn đủ 100 cái, em sẽ rời khỏi anh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play