Hơi thở quen thuộc ấy càng lúc càng gần cô, mặc dù nhắm mắt nhưng Đường Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bây giờ người đàn ông này đang đứng cạnh giường và nhìn cô.
Đường Tâm lo lắng nên không khống chế được nuốt nước bọt, hơi thở cũng ngày càng nhanh hơn.
Khí nóng của tấm chăn trên người cô ngày càng tăng và dần dần cả người cô cũng nóng bừng lên.
Nhưng anh vẫn còn đang đứng cạnh giường, như đang cố ý đợi xem cô có thể giả vờ tới khi nào.
Nhưng, cô giả vờ ngủ làm gì thế?
Đường Tâm không giả vờ nữa, từ từ mở to mắt ra, chỉ thấy người đàn ông mà cô tưởng là đang nhìn chằm chằm cô lại đang nghiêng người thắt cà vạt.
Hơn nữa đối phương cũng không phải đợi ở cạnh giường, mà đứng cạnh cửa sổ cách giường một khoảng.
Người đàn ông đang đứng thắt cà vạt rất cao, có góc mặt và dáng người trông rất cường tráng, ngón tay thon dài dễ dàng luồn qua chiếc cà vạt. Anh toát lên khí chất tao nhã, thành thục của người đàn ông trưởng thành.
Anh như cảm giác được nên nhìn sang Đường Tâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói đầy hấp dẫn của Thương Yến Thời vang lên khắp trong phòng ngủ yên tĩnh: “Tỉnh rồi?”
Cảm giác ngượng ngùng không biết làm gì dâng lên trong lòng Đường Tâm, cô không trả lời câu hỏi của Thương Yến Thời mà kéo chăn che mặt.
A a a a, tại sao cô không chờ thêm một chút, chờ thêm chút nữa, nói không chừng Thương Yến Thời sẽ ra ngoài.
Nghe thấy được tiếng bước chân của người đàn ông ngày càng gần, cả người Đường Tâm đều là mồ hôi, cùng lúc đó cô cũng lấy lại tinh thần:
Cô ngại ngùng gì chứ? Hai người đều là người trưởng thành rồi, cô ngại ngùng gì nữa?
Huống chi, cô còn nhiệm vụ hôn môi Thương Yến Thời chưa làm xong đó, sao ngại ngùng thế được?
Trong lúc Đường Tâm đang cố gắng thuyết phục chính mình, thì có ai đó vén chăn trên đỉnh đầu mình ra, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy anh chăm chú nhìn cô.
Giọng nói dịu dàng: “Đói bụng không? Anh nói người ta chuẩn bị cơm trưa nhé?”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Trưa, cơm trưa hả?”
Thương Yến Thời không tính rời đi luôn sao? Còn muốn ăn trưa với cô nữa hả?
Không đúng, không đúng, hai người họ lăn lộn như thế sao? Lăn lộn một đêm còn chưa đủ hả?
Lăn lộn mãi đến trưa ngày hôm sau luôn sao?
Bỗng nhiên, những hình ảnh điên cuồng tối hôm qua chạy không ngừng trong đầu Đường Tâm, khiến hai má cô đỏ bừng.
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười.
Cô ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Thương Yến Thời có chút ý cười nhàn nhạt.
Khoảnh khắc ánh mắt đối phương và cô chạm nhau, anh đưa tay lên xoa tóc cô, giọng cũng dịu dàng hơn so với vừa nãy rất nhiều: “Ngại à?”
Đường Tâm lập tức chối, gạc bàn tay to của Thương Yến Thời ra, ánh mắt không tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Ai, ai ngại chứ?”
“Anh mới ngại, anh ngại đó.”
Vốn tưởng anh sẽ không trả lời mấy câu nói ngây thơ này của cô, nhưng ai ngờ thái độ của anh khác thường, nghiêng người hôn nhẹ xuống trán của cô nói: “Đúng, là anh ngại.”
Đường Tâm quay đầu, ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngày thường vẫn luôn lạnh lùng, xem mọi chuyện nhẹ như lông hồng mà hỏi: “Anh, anh nói gì thế?”
Cô không nghe nhầm chứ?
Người đàn ông này lại nói mình ngại sao?
Nhưng Thương Yến Thời chỉ dịu dàng xoa tóc cô lần nữa rồi nói: “Anh ở ngoài phòng khách chờ em.”
Rồi xoay người ra ngoài.
Đường Tâm bỗng nhiên thấy sau hai bên tai của anh thật sự đã đỏ ửng lên.
Thương Yến Thời ngại thật hả?
Không biết vì sao, trong lòng lại có một chút ngọt ngào như mật.
Đường Tâm bất giác mím môi, im lặng cười rộ lên.
Một hồi sau, mới phản ứng lại, bực bội lẩm bẩm: “Kỳ lạ, mình cười gì chứ?”
Ngay sau đó nhìn thoáng qua cạnh giường, không biết từ bao giờ nơi đó đã được đặt sẵn một bộ áo choàng tắm sạch sẽ rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn là Thương Yến Thời đã chuẩn bị giúp cô.
Loại cảm giác ngọt ngào này càng nhiều hơn.
Không bao lâu sau, Đường Tâm mặc áo ngủ vào, tâm trạng thoải mái đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy trên làn da trắng nõn đều là những vết hickey nhạt đậm không giống nhau mà mặt đỏ bừng lên.
Bỗng nhiên nhớ đến một việc: Cuối cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại bị người ta bỏ thuốc?
Là ai bỏ thuốc cô?
Lúc Đường Tâm tự hỏi những chuyện này, Thương Yến Thời cũng vừa nhận được điện thoại của trợ lý của vợ mình.
Anh nghe bên đầu dây bên kia báo nguyên nhân: “Đúng rồi, thật xin lỗi tổng giám đốc Thương vì đã làm phiền anh và tổng giám đốc Đường nhưng hôm nay Trình Ngôn Chí bị cảnh sát bắt rồi ạ. Bây giờ, trên mạng có rất nhiều bài bôi đen cậu ta. Những tin tức nói anh ta mắc bệnh ngôi sao chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là cậu ta dính tới pháp luật, sợ rằng vị trí đại diện phát ngôn của thương hiệu…”
Nghe thế, Thương Yến Thời chăm chú nhìn vào cửa phòng ngủ đang đóng chặt, bình tĩnh nói: “Không cần lo việc đại diện phát ngôn của Trình Ngôn Chí. Trước đó tổng giám đốc Đường của mọi người đã ký hợp đồng với cậu ta, để luật sư khởi kiện mọi tổn thất đi.”
Sau khi cúp máy, Thương Yến Thời nhớ đến hình ảnh của Đường Tâm ngày hôm qua, ánh mắt dịu dàng bỗng chốc trở lạnh.
Lại nghe thấy trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng hát ca vui vẻ, chút lạnh lùng trong mắt anh dần vơi đi, lại trở về dáng vẻ dịu dàng lần nữa.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của tổng giám đốc của Quốc Tế Phó Ninh.
Ông cụ Phó cau mày, đi qua đi lại, ánh mắt sắc như dao lướt qua đám quản lý cấp cao đang nơm nớp lo sợ.
Đột nhiên, ông ta dừng chân, hít một hơi thật sâu, giọng nói sắc bén ngập tràn cảm giác đe dọa: “Nói đi, vì sao các người lại để xảy ra sai lầm cấp thấp thế này được? Có biết là người của tập đoàn Thương thị nắm được nhược điểm rồi không? Có biết chuyện này sẽ khiến Phó thị chúng ta rơi vào nguy hiểm thế nào không?”
Vốn dĩ ông cụ Phó gia nghĩ rằng đây chỉ là một thất bại mà thôi, ai ngờ trong một tháng ngắn ngủi mà niềm kiêu ngạo của ông - Quốc Tế Phó Ninh xuất hiện một loạt vấn đề, thậm chí còn bị cục thuế mời đến uống trà, cả Quốc Tế Phó Ninh đang đứng trước nguy cơ phá sản.
Nhưng mà đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất còn đang ầm ĩ muốn tiếp tục kết hôn với Thương Yến Thời, người đã phá đổ nhà họ Phó của bọn họ, ông cụ Phó không thể chấp nhận được tát con gái một bạt tay.
Nhưng đây đều là chuyện sau đó.
-
Chờ sau khi Đường Tâm tắm rửa xong ra khỏi phòng đã là chuyện của một tiếng sau.
Lúc này Thương Yến Thời đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn thấy Đường Tâm mặc áo choàng tắm đi đến.
Anh buông tờ báo trong tay ra, đi qua, không nhịn mà được bế Đường Tâm lên.
Cơ thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, Đường Tâm nhanh chóng ôm lấy cổ Thương Yến Thời, hô lên: “Anh làm gì thế?”
“Ôm em đi ăn cơm.”
Đường Tâm: “?”
Cô cũng không phải không thể đi, sao lại còn ôm cô đi ăn cơm thế này?”
Tuy rằng khoảnh khắc cô bước xuống giường thì cả người ê ẩm, chỉ hận không thể nằm yên trên giường không nhúc nhích.