Trình Ngôn Chí?
Đường Tâm nhíu mày, trong mắt thể hiện rõ sự tuyệt vọng không thể kiềm chế được, cô cố gắng kiểm soát bản thân mình.
Lắc đầu: “Không có gì cả.”
Lúc Trình Ngôn Chí có ý đồ muốn vươn tay đụng vào người cô thì cô dùng sức đẩy đối phương ra và đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh.”
Nhưng vừa mới đi được có một bước, không biết vì sao hai chân Đường Tâm lại mềm nhũn ra.
Nếu không có Trình Ngôn Chí kịp thời đỡ cô thì chắc cô đã ngã xuống rồi.
“Chị ơi, chị chắc là mình không sao chứ?”
Giọng cậu ta lại vang lên bên tai Đường Tâm lần nữa.
Đường Tâm nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu ta, cô cũng không biết sao môi mình lại trở nên khô khốc và có một ngọn lửa rực cháy trong lòng mình.
Đường Tâm không biết vì sao mình lại thế này.
Rõ ràng giờ phút này cô đang bị Trình Ngôn Chí đỡ lấy nhưng thế mà cô lại không cảm thấy chán ghét cậu ta.
Không, thật sự mà nói, cô không hề thích loại đụng chạm này. Luồng khí kỳ lạ, nóng như lửa trong cô đang dần bốc cháy dữ dội, khiến cô không thể nào thở nổi. Thậm chí là nó khiến cô nảy ra suy nghĩ bước đến gần cậu trai trẻ kia.
Đường Tâm cảm thấy khó thở và cô nhận ra là mình đã bị gì đó. Não cô bắt đầu trở nên hỗn loạn: “Trình Ngôn Chí, tôi…”
Không được, không thể được.
Cô và Trình Ngôn Chí chỉ là mối quan hệ hợp tác, đối phương còn xém chút nữa đã hủy mất chuyện hôn nhân của cô.
Cô không thể tiếp xúc quá nhiều với người này được.
Không thể được.
Đường Tâm biết rõ lúc này cô cần phải nhanh chóng đi rửa mặt bằng nước lạnh để giảm bớt ngọn lửa không tên trong cơ thể.
“Không sao cả.”
Đường Tâm đẩy Trình Ngôn Chí ra, lảo đảo đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nhưng cô không hề biết phía sau lưng cô cách đó không xa có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đã nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Đường Tâm, cô ta nở một nụ cười xấu xa, đê tiện, lẩm bẩm: “Trình Ngôn Chí, còn không cảm ơn tôi cho tốt đi?”
Mà Trình Ngôn Chí thì đuổi theo hình bóng mảnh khảnh của Đường Tâm.
Bên kia.
Đường Tâm đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, hất một làn nước lạnh lẽo lên trên mặt, cuối cùng chút khí nóng khiến người ta khó chịu cũng từ từ vơi đi.
Hai tay Đường Tâm chống lên bồn rửa, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đột nhiên luồng khí nóng chết tiệt kia lại đánh úp đến.
Đến lúc này rồi mà Đường Tâm còn không biết mình bị gì thì chứng tỏ là cô rất ngu.
Nhưng cô không biết, cô bị người ta bỏ thuốc từ bao giờ? Là ai bỏ thuốc cô?
Không được, cô sợ chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế nên cô cần rời khỏi đây, đến nơi an toàn.
Hai chân Đường Tâm ngày càng mềm nhũn.
Cô nhéo vào người mình, ý muốn dựa vào sự đau đớn này để giữ lại chút lý trí. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi vào lối đi thông với khách sạn để gọi điện cho Thương Yến Thời.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông truyền đến khiến người ta cảm thấy rất an tâm: “Anh tới rồi, em ở đâu?”
Rõ ràng chỉ là giọng nói rất bình thường của người đàn ông nhưng nó lại tăng thêm một chút sức hấp dẫn.
Như thể là người này đang mân mê lỗ tai cô vậy.
Đường Tâm cắn môi dưới, miễn cưỡng lấy lại chút ý thức, hơi thở nặng nề: “Thương Yến Thời, cứu, cứu em…”
Bởi vì không biết ai là người hại cô, Đường Tâm biết rõ, bây giờ cô ở yên một chỗ không an toàn.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, điện thoại lại tự động tắt máy vào thời khắc quan trọng như thế này.
Mà lý trí của Đường Tâm cũng từ từ đã bị sự khô nóng ăn mòn.
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông liên tục vang lên bên tai cô, hơi thở của Đường Tâm càng hỗn loạn hơn.
Cô không nhịn được, cô muốn anh ở bên cạnh.
Nhưng nghĩ lại xem, người đàn ông như Thương Yến Thời thật sự rất khiến người ta say mê, nếu anh mà đến cạnh cô thì chẳng khác nào như câu “Dẫn lửa hại thân”.
Trong sách cô chính là nữ phụ làm đủ mọi chuyện xấu xa với Thương Yến Thời, cô lại nhìn màn hình điện thoại, khẽ cắn môi.
Cô cất điện thoại, nhìn thấy hành lang thật dài phía trước rồi hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải bước đi.
Có một chàng trai xuất hiện đối diện cô.
Cổ áo sơ mi của cậu ta mở lớn, đường nét cơ thể màu kiều mạnh như ẩn như hiện. Cậu ta lập tức nắm lấy tay Đường Tâm:
“Chị ơi, chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không ổn, chị sao thế?”
Lúc này hơi thở của Đường Tâm đã không còn bình thường nữa nhưng vẫn rút tay tránh né Trình Ngôn Chí theo bản năng. Cô cắn môi dưới của mình đến mức bật ra máu tươi, khoang miệng đau đớn khiến cô tỉnh táo được một chút xíu.
“Không, không cần. Tôi không sao, cậu, cậu cách xa tôi một chút. Cảm ơn.”
Vốn dĩ cô tưởng rằng sau khi cô từ chối thì cậu ta sẽ để yên cho cô nhưng không ngờ là cậu ta lại nhíu chặt mày, tỏ vẻ đáng thương: “Chị ghét em như thế sao? Em chỉ là, chỉ là muốn giúp chị mà thôi, giống như chị đã từng giúp em vậy.”
Nghe thấy lời nói này của cậu ta, đầu Đường Tâm “ong” lên một tiếng, cô lùi về phía sau theo bản năng hòng muốn thoát khỏi thằng điên này.
Cô nghĩ trong đầu “Thương Yến Thời, Thương Yến Thời nhanh tới đi. Anh nhanh tới đi.”
Cô mặc kệ cái gì mà lửa cháy đốt thân, mặc kệ cái gì mà nội dung tiểu thuyết, cô chỉ cần Thương Yến Thời thôi.
Thương Yến Thời là của cô, chỉ có thể là của cô.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì Trình Ngôn Chí đã chắn trước mặt cô.
“Chị ơi, chị để em giúp chị có được không?”
Trình Ngôn Chí không thể che giấu sự đê tiện, bỉ ổi của mình được nữa nhưng cậu ta cũng nhanh chóng đeo bộ mặt giả tạo lên: “Cho dù chúng ta chỉ là hai người bạn bình thường, em cũng có quyền giúp đỡ chị mà, có phải không?”
Hai chữ “giúp đỡ” được cậu ta nhấn mạnh.
“Trình Ngôn Chí, cậu…”
Hơi thở Đường Tâm nóng bừng, cô sắp không thể khống chế nổi bản thân mình nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tôi không cần cậu giúp.”
“Chị ơi…”
Trình Ngôn Chí cắn chặt môi, không ngừng tiến sát lại: “Bây giờ chị thật sự rất không ổn, để em giúp chị…”
Trình Ngôn Chí chưa nói xong đã tính nắm tay Đường Tâm. Nhưng cậu ta còn chưa kịp đụng tới tay Đường Tâm thì có một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cậu ta.
Trình Ngôn Chí quay người, đối diện với một đôi mắt u ám.
Người vừa đến rất cao ráo và mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng cao cấp, cực kỳ khí thế và vô cùng lạnh lùng.
Anh ta dùng ánh mắt kiêu ngạo như bề trên nhìn xuống cậu ta, giống như anh ta đang đứng trên đỉnh cao và nhìn xuống một thứ rác rưởi.
“Thương Yến Thời?”
Đường Tâm không ngờ Thương Yến Thời lại xuất hiện nhanh như thế.
Cô đã chuẩn bị xong việc phải đẩy Trình Ngôn Chí ra rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Thương Yến Thời đến, cơ thể vốn dĩ đang căng chặt của cô cũng dần được thả lỏng, cả người cũng cảm thấy yên lòng.
Ngay sau đó, cô nắm lấy tay người đàn ông cô đang mong chờ. Anh kéo cô ra sau lưng mình để ngăn cách tầm mắt của Trình Ngôn Chí nhìn cô.
Khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại.
Dưới góc nhìn của Đường Tâm, khóe môi của người đàn ông cao lớn trước mặt đang mím chặt lại, gương mặt anh vô cùng lạnh lùng.
Chỉ cần anh đứng ở đó, không cần nói nhiều lời cũng có thể khiến người khác cảm thấy khiếp sợ, áp bách.
Một ngọn lửa bừng cháy trong tim Đường Tâm khiến trái tim đang hơi ổn định vì thấy anh đến lại đập loạn xạ cả lên.
Cổ tay nơi bị người đàn ông nắm lấy như có tầng tầng lớp lớp hơi nóng bao lấy khiến cô cảm thấy hỗn loạn và bất an.
Mà lúc này, Trình Ngôn Chí cau mày vì cơn đau đột ngột ở cô tay:
“Ôi… Anh có ý gì? Tôi chỉ là muốn giúp đỡ chị…”
Cậu ta chưa nói xong thì cổ tay đau dữ dội hơn, đau đến mức mặt mày tái mét và không thể thốt ra được chữ nào.
“Giúp đỡ? Giúp đỡ cần cởi quần áo sao?”
Thương Yến Thời cười lạnh, giọng nói không hề mang chút độ ấm nào: “Tôi nhớ rõ là tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là chính cậu không cần đấy.”
Ngay sau đó, Trình Ngôn Chí bị Thương Yến Thời dừng sức hất ngã xuống đất, rồi bị hai người vệ sĩ to lớn phía sau giữ lại, xách lên lơ lửng giữa không trung.
Mà Thương Yến Thời khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thâm trầm cất giấu lửa giận: “Trình Ngôn Chí à, trách tôi trước đó đã quá nhân từ với cậu.”
“Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.”
Khoảnh khắc Thương Yến Thời nghe thấy lời cầu cứu của Đường Tâm thì đã bắt đầu điều tra.
Sau đó phát hiện bóng dáng Trình Ngôn Chí và Phó Ngưng Ngưng.
Nghĩ đến việc chỉ còn thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện khiến Thương Yến Thời chỉ hận không thể băm nát tên Trình Ngôn Chí này.
Ngại Đường Tâm đang ở đây, nên Thương Yến Thời kiềm chế lửa giận, ôm Đường Tâm vào lòng, sải bước ra khỏi cửa hàng áo cưới.
-
Mấy phút sau, Đường Tâm được Thương Yến Thời đặt lên giường trong phòng của một khách sạn gần đó.
Lúc này khí nóng trong cơ thể cô đã chạm đỉnh rồi. Sự khô nóng nhanh chóng len lỏi vào khắp các lỗ chân lông trong cơ thể cô, giống như kết thành một lớp màng ở dưới làn da mỏng của cô, trên làn da trắng nõn nà của cô dần trở thành màu hồng nhạt.
Chỉ không biết đến bao giờ thì ngọn lửa đó mới phun trào ra bên ngoài.
“Đường Tâm, em sao rồi?”
Người đàn ông nghiêng người đến gần, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng rơi vào trong lỗ tai của Đường Tâm.
Hơi thở ấm áp như có như không phả xuống môi mềm mại của Đường Tâm, trong phút chốc cô như bị điện giật mà ngứa ngứa, tê tê.
Đồng thời bởi vì chóp mũi của người đàn ông đến gần nên Đường Tâm cảm thấy bầu không khí xung quanh dần trở nên loãng đi, hơi thở không nhịn được mà trở nên dồn dập.
Cô vừa nhìn đã nhìn thấy đôi mắt đen láy, lo lắng của người đàn ông.
Đường nét gương mặt của người đàn ông không thể nào bắt bẻ được, nút áo sơ mi được cài chặt đến tận nút trên cùng, yết hầu gợi cảm, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng cấm dục.
Nhưng có thể do thuốc nên cảm giác mơ hồ, Đường Tâm cảm nhận được người đàn ông trước mặt này càng thêm mạnh mẽ hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai nay lại càng quyến rũ hơn dưới ánh đèn ấm áp, đôi môi đang mím chặt nhưng lại đầy đặn, gợi cảm.
Vào lúc này, hơi thở hormone nam tính rất mạnh mẽ, không chịu được đập thẳng vào mặt của Đường Tâm.
Mà người đàn ông này còn dùng giọng nói đầy từ tính nói với cô: “Có cần anh gọi bác sĩ đến cho em không?”
Mê người không thể chịu được.
Cô muốn phạm tội!
Cả người Đường Tâm run lên liên hồi.
Cô vừa mới muốn làm gì thế?
Kết cục giữa hai người bọn họ rất thê thảm, nữ phụ có xứng đứng cùng nam chính không?
Nhưng tiềm thức càng kháng cự, thì khí nóng trong cơ thể càng kích thích cô đến gần người đàn ông này hơn.