Vì sao lại là 100 cái?
Đây là câu hỏi hay đó.
Giờ phút này, Đường Tâm đã tính toán sai hết cả rồi, nghiêm túc mà nói, thật ra nên là 99 cái mới đúng.
Bởi vì tối hôm qua đã hôn một cái rồi.
Sau đó, Đường Tâm vừa mở mắt ra là nhìn thấy mắt thâm trầm của Thương Yến Thời, giống như đã nhìn thấu được cô vậy.
Đường Tâm bỗng nhiên thấy hồi hộp.
Mới nãy, đầu óc cô toàn là sự hưng phấn khi đạt được nụ hôn đầu tiên sau bao nhiêu lần thất bại nhưng giờ đây nó lại trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, Đường Tâm mới phát hiện ra vấn đề này của Thương Yến Thời có chút không đúng lắm nhỉ?
Dường như anh biết nhiệm vụ của cô là hôn môi.
Nhưng cũng không đúng.
Chẳng lẽ nam chính thức tỉnh rồi? Đêm qua hôn cô là vì anh đang thử cô?
Không, không, không, không, không thể nào.
Nếu nam chính thức tỉnh thì chắc chắn sẽ biết trong tương lai cô là người đánh cắp tài liệu quan trọng của tập đoàn Thương thị, hậu quả chỉ có một: đó là anh sẽ đuổi cô ra nhà họ Thương trước khi cô làm điều đó.
Càng khỏi nhắc đến việc hôn cô.
Suy nghĩ của Đường Tâm liên tục thay đổi, đôi mắt trong sáng của cô cũng hiện đầy vẻ căng thẳng.
Mà người đàn ông đang ngồi trên giường đã nhìn thấu hết tất cả phản ứng này của cô.
Anh thấy hai tay Đường Tâm đang nắm chặt trên giường, suy nghĩ trong Thương Yến Thời thay đổi.
Trong lòng anh âm thầm than nhẹ: “Đừng…”
Lời còn chưa nói xong, an hnhìn thấy Đường Tâm thu hết những căng thẳng lại, lại khôi phục lại như trước kia.
“Là thế này, em từng nghe nói rằng, nếu có thể hôn người mình yêu thương nhất 100 lần trong một ngày thì hai người có thể sống với nhau suốt đời suốt kiếp.”
Nói đến đây, Đường Tâm thẹn thùng cười: “Cho nên em mới nghĩ, nếu hôm nay hôn anh đủ 100 cái là chúng ta có thể ở bên nhau lâu thật lâu.”
Đường Tâm suy nghĩ rất đơn giản, nếu Thương Yến Thời không biết đến nhiệm vụ hôn môi của cô, thì cô cứ tùy tiện bịa đại một cái cớ là được rồi.
Đường Tâm nói lung tung: “Thương Yến Thời, không phải em rất yêu anh sao? Vì anh, em còn không sợ anh hôn đến sưng cả môi luôn đó.”
“Thế thì, ông Thương thân yêu à, mau hôn em đi nè?”
Nhưng mà lúc này, cô còn chưa kịp chu môi thì lập tức nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
“Từ từ, vừa nãy anh nói tối hôm qua anh tự mình hôn em trước sao? Thế chẳng phải nói rõ ràng rằng…”
Lời còn chưa xong, Đường Tâm đã lập tức nhíu mày lại.
Không được, nam chính sao thích cô được chứ?
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu thật sâu, thản nhiên nói: “Hình như bà Thương không hy vọng anh thích em nhỉ?”
Đường Tâm ngạc nhiên: “...”
Sao người đàn ông này lại nhanh nhạy như thế chứ? Cô chỉ có chút nghi ngờ thôi, thế mà đã bị anh nhìn ra được rồi sao?
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải chối thôi.
Đường Tâm giả vờ tức giận: “Thương Yến Thời, anh nói vậy là sao? Sao em có thể không hy vọng anh thích em chứ?”
Sau đó cô lại tiến đến sát gần anh: “Thành thật đi, anh có thích em không?”
Bề ngoài thì trông cô rất bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô đã hoảng đến mức không biết phải làm sao rồi.
Nếu Thương Yến Thời thích cô, thế chẳng phải quyển sách này sẽ lộn tùng phèo lên hết sao?
Nếu Thương Yến Thời thích cô thì cô có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ nhưng nếu vậy thì Thương Yến Thời sẽ ra sao? Sau đó anh phải thế nào đây? Thay đổi kết cục có gây ảnh hưởng gì hay không?
Không đúng, cô nghĩ đến mấy cái đó làm gì chứ?
Cơ thể Đường Tâm bất giác lại trở nên cứng ngắc.
Sau đó, người đàn ông ôm cô đặt lên giường.
Vừa rồi cô ngồi trên người Thương Yến Thời thì không cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên nằm dưới người anh thì Đường Tâm cảm thấy như mình phạm phải một tội tày đình gì đó.
Hơn nữa hormone nam tính quen thuộc từ trên người đối phương bao gồm cả mùi hương tươi mát, thoải mái không ngừng xâm nhập vào trong lãnh địa của cô, Đường Tâm bất giác nuốt nước miếng.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô càng trở nên lo lắng: “Sao, sao thế?”
Thương Yến Thời không lập tức trả lời vấn đề này nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tâm như cũ làm cô có cảm giác như anh đã nhìn thấu tất cả.
Xung quanh đều là hơi thở của người đàn ông, cùng với cảm giác áp bức của đối phương truyền đến khiến hai má Đường Tâm dần nóng lên, hai bên tai cũng từ từ đỏ lên.
Đường Tâm cố gắng làm lơ đôi tai đang nóng bừng lên, cắn môi, đối diện với ánh mắt của Thương Yến Thời, hơi hoảng hốt nói:
“Sao lại nhìn em như thế chứ? Này, ông Thương thân yêu, này, cho dù thích em thì cũng không cần nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm thế này chứ?”
Lúc này Thương Yến Thời mới lên tiếng, hỏi lại vấn đề kia thêm một lần nữa, nhưng mà đó là câu hỏi dựa trên câu trả lời của Đường Tâm: “Bà Thương thật sự hy vọng anh thích em sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy ánh mắt né tránh, lo lắng rõ ràng của Đường Tâm, Thương Yến Thời tạm dừng một lát, bổ sung nói: “Mặc kệ bà Thương có hy vọng anh thích em hay không thì anh cũng đều làm theo ý em muốn.”
Nói xong, Thương Yến Thời đứng dậy khỏi người Đường Tâm, bỏ lại một câu: “Đói bụng không? Đói thì ra ngoài ăn sáng đi.”
Anh xoay người, bước ra khỏi phòng.
Để lại Đường Tâm một mình nằm trên giường, cô nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến bên tai rồi ngây ngốc nhìn chằm chằm lên trần nhà: “?”
Thương Yến Thời nói như ý cô muốn là có ý gì?
Vây Thương Yến Thời thích cô, hay là không thích cô?
Đường Tâm mơ màng ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy cửa phòng đang đóng chặt, không hiểu ý của Thương Yến Thời là gì.
Từ từ, Thương Yến Thời cứ thế đi vậy sao?
Còn chưa hôn cô mà.
Đường Tâm không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Thương Yến Thời đang ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy tờ báo trên bàn trà, từ từ nhìn lướt qua, vừa nhìn là biết trong lúc này sẽ không rời khỏi phòng khách sạn.
Không đi là tốt rồi, nếu không cô còn phải mắc công đến nơi khác để “tình cờ” gặp Thương Yến Thời.
Đường Tâm trở lại phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt, tắm rửa.
Chờ đến khi cô quấn khăn tắm đi ra, đã là chuyện của nửa tiếng sau đó rồi.
Lúc Đường Tâm tắm rửa, cô không thấy quá lâu nhưng khi nhìn thời gian thì mới giật nảy mình.
Cũng may Thương Yến Thời vẫn luôn ở trong phòng khách đọc báo, Đường Tâm mới cảm thấy bình tĩnh.
Khoảnh khắc Đường Tâm đi ra Thương Yến Thời còn liếc cô, chủ động cầm lấy túi quần áo mới trên bàn trà: “Đã giặt sạch sẽ rồi, nhìn xem có thích không.”
Hai ngày nay Đường Tâm liên tục uống rượu nên vẫn luôn ở chung trong phòng Thương Yến Thời, đương nhiên không có quần áo để thay đổi.
Đường Tâm nhận lấy túi đồ, thấy bên trong đều là quần áo mới: áo sơ mi trắng cùng với quần jean đơn giản và một chiếc áo khoác kaki màu nâu nhạt đáng yêu.
Mặc lên trông sẽ rất đẹp.
Đường Tâm vui vẻ nhìn Thương Yến Thời thả tim cho anh: “Yêu anh, ông Thương thân yêu.”
Rồi lại về phòng thay đồ.
Khi ra khỏi phòng ngủ lần nữa, Thương Yến Thời đã bỏ tờ báo xuống đi vào trong phòng ăn.
Đường Tâm bước từng bước nhẹ nhàng đi đến đối diện Thương Yến Thời ngồi xuống.
Bữa sáng của khách sạn rất phong phú, độ ấm vừa đủ, Đường Tâm vừa ăn sáng vừa tò mò: “Thương Yến Thời, hôm nay anh cũng muốn làm việc trong khách sạn nữa sao?”
Thương Yến Thời uống xong ly sữa trong tay, gật đầu: “Buổi sáng cần làm việc.”
Bỏ ly sữa xuống, nhìn Đường Tâm: “Bà Thương có việc gì sao?”
Dù sao Đường Tâm cũng cảm thấy hôm nay Thương Yến Thời luôn gọi cô là “Bà Thương”, gật đầu nói: “Có việc, em muốn hẹn hò với anh.”
“Thương Yến Thời, hai chúng ta còn chưa hẹn hò lần nào nhỉ? Hẹn hò một lần nhé? Chỉ một lần thôi?”
Đi hẹn hò gì đó, thì hôn môi sẽ dễ dàng hơn không phải sao?
Ha ha, cô thật là thông minh quá đi mà.
Nhưng sau đó lại sợ Thương Yến Thờ không phân chút thời gian ký hợp đồng để đi cùng cô…
“Được. Em muốn đi… hẹn hò ở đâu?”
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông ngồi đối diện truyền vào tai cô: “Anh đi sắp xếp.”
Đường Tâm ngơ ngác nhìn Thương Yến Thời, nghi ngờ không biết mình có đang nằm mơ không?
“Anh, anh đồng ý hẹn hò với em sao?”
Thương Yến Thời có thể đồng ý hẹn hò với cô sao?
Không phải anh bận rộn lắm sao? Không phải anh chỉ động lòng với nữ chính thôi sao? Sao có thể…
“Nếu đây là chuyện bà Thương muốn, thì được thôi.”