Cô vẫn muốn tôi hôn cô sao?
Cái này còn có gì không chắc chắn à?
Đường Tâm mơ mơ màng màng nghĩ: cô cực cực khổ khổ lâu như thế, không phải vì muốn người đàn ông này hôn cô sao?
Vì thế Đường Tâm cười ngọt ngào, ra sức gật đầu: “Thương Yến Thời đừng nhiều lời nữa, mau hôn em đi.”
Nếu không hôn, cô thật sự sẽ thấy nghi ngờ bản thân, sao lại có người đàn ông có thể chịu đựng sự chọc ghẹo như thế chứ? Cô đã sử dụng tất cả các thủ đoạn của bản thân, nhưng sao Thương Yến Thời lại có thể không chút rung động vậy?
Không được.
Cô mặc kệ.
Cô muốn người đàn ông này phải hôn cô.
Hoặc là, cô hôn người đàn ông này?
Đường Tâm đã không còn phân rõ cái gì gọi là nhiệm vụ hôn môi gì gì nữa, chỉ cần Thương Yến Thời hôn cô, hoặc là cô hôn Thương Yến Thời.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là: phải hôn người đàn ông này.
Cô muốn hôn người đàn ông này.
Nhưng cô lại không biết, ở trong mắt Thương Yến Thời thì dáng vẻ tủi thân đầy mong chờ của Đường Tâm, khiến đôi chân của anh giống như bị đổ chì không thể động đậy được.
Đôi môi của cô gái cong cong lên, cánh hoa xinh đẹp sắc sảo sáng bóng mê người.
Bởi vì uống rượu mà mặt cô trở nên phiếm hồng, đôi mắt to tròn sáng ngời lấp lánh ánh nước, nhẹ nhàng chớp một cái sẽ có một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống làn da trơn mềm dưới phần cổ thon dài trắng nõn của cô, lại lướt ngang qua phần xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng rơi xuống chiếc váy dạ hội màu ánh trắng được chọn lựa cẩn thận.
Nhìn cô như một bức tranh mềm mại, lạnh lùng không nói nên lời, lại lộ ra chút cảm giác khiến cho người ta cảm thấy nóng bỏng.
Gió lạnh tháng mười hai thổi những sợi tóc của cô gái đung đưa.
Có vài sợi tóc tung bay đến gần gương mặt đỏ ửng, phản chiếu ánh mắt ấm áp trên đỉnh đầu, thêm một chút dịu dàng và tan vỡ không thể nói rõ được, khiến người ta thương tiếc và động lòng.
Đôi mắt người đàn ông thâm trầm và sâu như biển sâu không đáy.
Ngay sau đó, lực nắm lấy cà vạt của cô gái càng thêm lớn hơn, cảm xúc xa lạ ấm áp chợt kéo đến.
Hai đôi môi chạm vào nhau, tất cả động lực tự kiềm chế của Thương Yến Thời bỗng chốc sụp đổ không còn lại gì.
Nụ hôn lộn xộn của cô gái giống như cơn gió lạnh buốt giá, sự đụng chạm rõ ràng rơi xuống trên đầu lưỡi, mang đến từng đợt sóng mạnh mẽ.
Trên người đối phương mang theo một hương vị tươi mát khiến người ta mê muội, càng ngang ngược xâm nhập vào tất cả lãnh địa của anh.
“Thương Yến Thời, anh, anh không hôn em, thì em hôn anh.”
Hơi thở của cô gái mang theo mùi rượu nhạt: “Dù sao chúng ta cũng phải làm, muốn hôn…”
Hơi thở Thương Yến Thời càng trở nên gấp gáp hơn.
Một lát sau, bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy của cô gái, cánh môi ướt át dán sát lên đôi môi nóng bỏng của Đường Tâm.
Mà Đường Tâm bởi vì uống rượu mà đầu óc mê muội, cả người nóng bừng lên, khoảnh khắc nụ hôn của người đàn ông xâm lấn, đôi môi cô bỗng chốc trở nên tê dại như có một dòng điện chạy ngang.
Cái hôn này khác xa với nụ hôn trong sáng của cô khi nãy, nó rất mới lạ và dẫn dắt cô đi đến vùng đất mới.
Nụ hôn này khơi lên ham muốn từ sâu trong đáy lòng của Đường Tâm, cô bất giác vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng khẽ liếm nhẹ lên cánh môi ướt át có chút lạnh lẽo của cô.
Hình như còn có chút ngọt ngào?
Đường Tâm thả môi người đàn ông ra, hai mắt ngập nước đầy sương mù chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, rồi cắn môi mình, giọng nói nũng nịu có chút khó chịu: “Thương Yến Thời, anh, anh ăn cái gì thế? Ngọt thật nha, em cũng muốn ăn…”
“Ưm… Thương, Thương Yến, ưm…”
Sau đó Đường Tâm bị nhấc bổng lên, cô dùng chút sức còn sót lại ôm lấy cổ của anh, hai chân chẳng còn sức quấn lấy eo anh và như thế cô với anh vừa ôm hôn nhau vừa rời khỏi sảnh tiệc.
Đường Tâm được hôn đến mức mụ mị đầu óc, cô không hề biết những người tham gia bữa tiệc này khi nhìn thấy cảnh tượng như thế đã khiếp sợ đến mức nào.
Cô càng không biết là cảnh tượng này kéo dài đến tận ngày hôm sau và nó xuất hiện đầy rẫy trên trang nhất của các báo mạng lớn…
#Khiếp sợ! Ông chủ lớn thần bí trong giới kinh doanh thì ra là người có đầu óc yêu đương điên cuồng, đêm khuya ở tầng cao nhất của hội sở mặc sức khoe tình cảm#
#Kiếm đâu ra người chồng thế này cơ chứ? Ở trên mạng chờ, vội lắm rồi á#
Mà cuộc sống cá nhân của ông chủ tập đoàn Thương Yến Thời vẫn luôn rất ít được để ý, thậm chí ít khi lộ ra tin tức trên mạng, thế nhưng đây là lần đầu tiên tin hot này xuất hiện trước mặt mọi người suốt cả một ngày, cũng không có ý định rút xuống.
Nhưng mà đây cũng là chuyện sau này.
Giờ phút này, Đường Tâm đang được Thương Yến Thời ôm vào trong xe đang đậu bên ngoài hội sở tư nhân, cửa xe vẫn còn chưa đóng, cô đã ngủ mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô cũng chẳng thèm kiêng dè gì mà tựa lên vai người đàn ông ngủ mất, hai tay còn ôm lấy cánh tay anh, không ngừng cọ mặt vào trong lòng ngực anh.
Mà Thương Yến Thời đang ngồi bên cạnh, cũng tùy ý để bà Thương làm bậy trong lòng mình, cuối cùng bàn tay lơ đãng của Đường Tâm vô tình đụng đến nơi không nên đụng, anh mới bất đắc dĩ cầm lấy tay cô, ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng nói nhỏ: “Đường Tâm, ngoan một chút.”
Lúc này Đường Tâm cũng thành thật lại, mãi đến khi về phòng khách sạn, cô cũng không còn lộn xộn nữa.
-
Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ lớn đang mở chiếu vào trong phòng.
Đường Tâm đang đắm mình trong ánh mặt trời, đầu cô thì rất rất đau.
Cô khó khăn mở mắt lên, lọt vào mắt là căn phòng khách sạn quen thuộc, bên cạnh vẫn là sự trống trải thân quen.
Đường Tâm ôm lấy cái trán choáng váng, những chuyện tối hôm qua bắt đầu hiện lên trong đầu.
Cô liên tục chuốc rượu Thương Yến Thời, dù bản thân cô đã uống sẵn một viên thuốc giải rượu nhưng lại say trước anh? Cô còn nhất quyết muốn ôm lấy cây cột không chịu về nhà? Cuối cùng thì sao? Cuối cùng cô hỏi vì sao Thương Yến Thời không hôn cô? Sau đó thì sao? Còn sau đó nữa…
Còn sau đó nữa, Thương Yến Thời hôn cô?
Thương Yến Thời… hôn cô?
Đường Tâm hoảng sợ lập tức bật dậy khỏi giường.
Cô nâng những ngón tay lên khẽ chạm lên môi của mình, trên môi dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ đôi môi của Thương Yến Thời, có lẽ chỉ là ảo giác thôi nhỉ?
Hình ảnh tối hôm qua hôn môi với Thương Yến Thời như một thước phim liên tục xuất hiện trong đầu của Đường Tâm, đầu óc cô dần trở nên mơ hồ.
Thương Yến Thời hôn cô thật sao? Sao ký ức này lại chân thật thế nhỉ?
“Cốc cốc cốc cốc ~” Tiếng gõ cửa từ phía sau vang đến.
Đường Tâm ngước mắt, nhìn ra cửa: “Mời vào.”
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, người đàn ông quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Đường Tâm.
Thương Yến Thời vẫn mặc áo sơ mi cùng với quần tây, đeo kính gọng vàng, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào người anh, lộ ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng vô cùng gợi cảm.
Trong tay anh còn cầm một ly nước, bàn tay thon dài lạnh lẽo những khớp xương rõ ràng…
Khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy áy náy trong lòng.
Không hiểu vì sao nhịp tim của Đường Tâm đập ngày càng nhanh, tiếng thình thịch vang liên hồi bên tai.
Người đàn ông đã đi đến bên cạnh cô.
“Nước mật ong, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.” Thương Yến Thời tập trung nhìn Đường Tâm.
Đường Tâm nhìn thoáng qua ly nước trong tay người đàn ông, im lặng gật đầu, nhận lấy ly nước mật ong, cười tươi: “Cảm ơn.”
Uống xong.
Cổ họng cô không quá thoải mái nhưng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà uống xong ly nước, Đường Tâm lại không biết nên nói gì.
Rõ ràng trước đó nhìn thấy Thương Yến Thời chỉ hận không thể dính chặt trên người anh, lúc này trái lại có chút mất tự nhiên không biết nên nói gì.
Cũng may Thương Yến Thời đã lên tiếng trước: “Đỡ hơn chưa?”
Đường Tâm lập tức gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ừm.”
Thương Yến Thời khẽ gật đầu, xoay người, nhưng còn chưa bước đi thì Đường Tâm đã nắm lấy tay anh.
Thương Yến Thời xoay người, Đường Tâm ngước mắt nhìn, cả hai đối mặt với nhau.
Đường Tâm thấy Thương Yến Thời ngoại trừ đưa nước mật ong đến cho cô thì không có phản ứng nào khác, thì không nhịn được cảm thấy khó chịu: chẳng lẽ tối hôm qua Thương Yến Thời không hôn cô sao?
Không phải chứ, cô nhớ nhầm hả ta?
Có lẽ do tác dụng của nước mật ong, nên suy nghĩ của Đường Tâm càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nắm lấy ngón tay Thương Yến Thời, kéo nhẹ, buông tay anh ra rồi cô dang rộng hai tay: “Thương Yến Thời, ôm em…”
Thương Yến Thời nhìn chằm chằm Đường Tâm, nghiêng người, chuẩn bị ôm lấy cô.
Đường Tâm dùng sức ôm lấy cổ anh rồi nhanh nhẹn xoay người, thành công kéo anh xuống giường.
Để tránh cho Thương Yến Thời chạy trốn, cả người Đường Tâm dính chặt lấy anh, khóe môi cong lên nụ cười khẽ: “Thương Yến Thời, anh nói thật cho em biết đi. Tối hôm qua… anh có hôn em không?”