Vào ngày Hiểu Thanh chuyển nhà, chủ nhà đã lâu không gặp đến nhận lại nhà. Anh ta quanh năm sống ở huyện, biết Trương Bình chưa bao giờ nợ tiền thuê hay tìm anh ta để sửa chữa nhà, nhìn ngôi nhà bây giờ đã được bỏ trống và dọn dẹp sạch sẽ, cảm giác không khác gì lúc mới cho họ thuê.
Anh ta đứng ở cửa, kẹp điếu thuốc chỉ vào phòng khách: “Cái ghế sofa hỏng này còn dùng được à.”
Trương Bình nói: “Không ổn lắm, sợ cậu giữ tiền cọc nên không vứt.”
Chủ nhà mỉm cười, nhanh chóng đóng cửa và khóa lại: “Được rồi, vậy tới đây thôi, hai người đi trước đi, tôi cũng về đây.”
Anh ta ném tàn thuốc xuống đất, bước ra khỏi sân, Hiểu Thanh đi tới dập tàn thuốc rồi đá vào thùng rác. Ông lão nhà bên cạnh ngồi ở cửa một lúc lâu, từ lúc chủ nhà bước vào nhà cô kiểm tra cửa, cửa sổ, điện nước, ông ấy đã ngồi ở đây.
“Lúc sống ở đây cùng bố mẹ, cậu ấy còn nhỏ xíu, bây giờ tôi không nhớ cậu ấy, cậu ấy cũng không nhớ tôi nữa.” Ánh mắt ông lão rơi vào dãy chậu hoa xếp bên đường, không biết đang nói chuyện với ai.
“Ông giữ gìn sức khỏe nhé.” Trương Bình chào ông ấy, cùng Hiểu Thanh bước ra ngoài. Đi được vài bước, Hiểu Thanh bảo bà đợi lát rồi quay người mang rác trong cái mẹt đi đổ.
Mười lăm phút sau, họ lên xe buýt về phía huyện. Trương Bình thấy nét mặt cô không có gì vui mừng: “Con không nỡ sao?”
“Không có ạ.” Hiểu Thanh tựa vào vai mẹ, từ nay trở đi, họ sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau: “Mẹ, chủ nhà có cho thuê căn phòng đó nữa không?”
“Chắc là có.”
Tốt lắm, Hiểu Thanh nghĩ, như vậy ông lão sẽ không còn lại một mình. Mặc dù họ đã sống cùng nhau trong khu nhà nhiều năm nhưng chưa từng có mối quan hệ thân thiết. Ông lão sống khép kín, mẹ lại bận rộn, còn cô thì cứng nhắc, đáng tiếc thay ba người cô đơn không sưởi ấm cho nhau mà lại tiếp tục sự cô đơn của riêng mình, nhưng cũng vì sự tiếc nuối này mà nỗi buồn khi phải chia tay mới không dai dẳng, ông lão không cần phải tận mắt tiễn họ đi xa, bọn họ cũng không cần phải bỏ lại những lo lắng rẻ mạt.
Đến ngôi nhà mới ở huyện, Hiểu Thanh và mẹ đã tổng vệ sinh. Đồ gia dụng, quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác đã được chuyển đến đây từ tuần trước. Sau khi cẩn thận sắp xếp, căn phòng nhỏ rộng năm mươi sáu mươi mét vuông càng trở nên chật chội hơn. Ở đây không có sân, không có cửa sổ hướng Nam, ngay cả ban công và phòng tắm cũng chỉ to bằng miếng đậu phụ khô nhưng lại rất gần trường Trung học số một, cách chỗ làm của Trương Bình chỉ có hai cây số. Trương Bình có thể nhân cơ hội này đòi Triệu Bân thêm một ngàn năm trăm tệ mỗi tháng, điều này sẽ cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống của bà và Hiểu Thanh.
“Sau này con cứ yên tâm học hành, đợi con lên lớp 12 còn có thể về nhà ở mỗi ngày nữa.” Trương Bình sợ Hiểu Thanh không quen nên buổi tối dẫn cô đi dạo quanh tầng dưới. Đi được nửa đường, Triệu Bân gọi điện, hỏi Hiểu Thanh có thích nơi ở mới của mình không.
“Thích là được, mẹ con muốn làm gì thì làm, tất cả đều vì con.”
Hiểu Thanh không lên tiếng, cô nghe thấy tiếng đứa bé khóc ở đầu bên kia, đợi ông ta cúp máy trước.
—
Buổi chiều sau khi trở lại trường, Diệp Ngọc Linh đưa đề Toán đã làm xong cho Trần Kỳ: “Tớ với cậu so đáp án đi.”
Trần Kỳ đưa tờ đề của mình cho cô ấy, tiếp tục chơi với đồng xu. Hai ngày qua, cậu học được một trò ảo thuật mới, có thể biến đồng xu từ trước mắt mọi người đến những nơi không ngờ tới. Diệp Ngọc Linh thấy cậu đang chuyên tâm tu luyện: “Cậu tìm niềm vui tìm đến cách che mắt người khác rồi à.”
“Chơi vui thôi.”
Diệp Ngọc Linh đối chiếu đáp án một lúc, hỏi cậu hai câu điền vào chỗ trống, Trần Kỳ giải thích cách làm của mình, cô ấy nghe một chút là hiểu: “Vẫn là cách làm của cậu hay hơn, bây giờ tớ cứ nghĩ đến việc không tập trung nghe giảng trên lớp là thấy hối hận, vốn còn định giả ngốc trước mặt Trương Dương, sau lại thật sự biến thành kẻ ngốc rồi.”
Cô ấy đậy nắp bút nhìn Trần Kỳ: “Này, tớ nói với cậu chuyện này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nói đi.”
“Triệu Hiểu Thanh chuyển đến sống gần trường rồi.”
Trần Kỳ thản nhiên đáp: “Tớ biết.”
“Cậu biết? Cậu biết sao lại không nói với tớ.” Diệp Ngọc Linh nhắc đến việc vừa rồi bố cô ấy chở cô ấy đến trường, cô ấy muốn ăn sủi cảo chiên trên đường Lan Hoa nên đã lượn qua đó để mua. Kết quả khi đang xếp hàng thì trông thấy Hiểu Thanh từ khu dân cư cũ bên cạnh bước ra: “Ở đó có nhiều phụ huynh thuê nhà ở cùng con, nhà cậu ấy có rất nhiều tiền à?”
“Mặc kệ có tiền hay không, bố mẹ chắc chắn đều muốn cho con mình thứ tốt nhất.”
“Cũng đúng.” Diệp Ngọc Linh nói: “Có thể sang năm tớ cũng sẽ thuê nhà, phòng ký túc xá của trường ở tám người, sao thoải mái bằng việc ở một mình được.”
Cô ấy cất tờ đề đi, nhìn thấy Trương Dương cầm bóng đi vào từ cửa sau. Cô ấy vô thức né tránh, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy cậu ta lấy thứ gì đó rồi ra ngoài: “Cậu ấy lại đi tìm Hiểu Thanh.”
Trần Kỳ: “Ai?”
“Trương Dương.” Diệp Ngọc Linh lẩm bẩm một mình: “Quên đi, tớ lười quan tâm đến cậu ấy.”
Cô ấy hậm hực đứng dậy, Trần Kỳ lại nghĩ tới gì đó, do dự vài giây rồi cũng ra khỏi lớp. Khi lên lầu bốn, Trương Dương đúng là đã ở đó. Trên hành lang, người đến người đi, cậu ta và Hiểu Thanh cách nhau hơn một mét, thoạt nhìn không giống như đang thì thầm nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Rất nhanh, Trương Dương cũng nhìn thấy Trần Kỳ, trên mặt hiện lên một tia khinh thường không dễ nhận ra, nụ cười với Hiểu Thanh càng sâu hơn: “Chỉ là mấy vé xem phim, nơi bố mẹ tớ làm việc cho đó, cậu muốn xem phim gì cũng được.”
“Tớ không thích xem phim.” Hiểu Thanh nói.
“Đừng như thế, lòng tốt của tớ đó.”
Hiểu Thanh vẫn không nhận, quay người lại thì thấy Trần Kỳ đang đứng ở đầu cầu thang. Trương Dương điều chỉnh nét mặt, rời đi trước khi hai người nói chuyện.
“Cậu ta tìm cậu làm gì?” Trần Kỳ hỏi.
“Không có gì.” Hiểu Thanh lười nói.
Trần Kỳ im lặng, đưa đèn pin cho cô: “Lần trước cậu cho tớ mượn, tớ cứ quên trả cậu.”
“Ồ.” Hiểu Thanh nhận lấy.
Đột nhiên không còn gì để nói nữa, Trần Kỳ muốn nói lại thôi, xuống lầu quay lại lớp.
Lúc tới một bụng tâm sự, lúc đi hai tay trống trơn. Trần Kỳ không biết liệu Hiểu Thanh có quên cái đèn pin hay không, dù sao cũng chỉ là cái cớ, cậu không chỉ nhớ mà còn đợi cô đến lấy, kết quả chẳng đợi được gì cả, chỉ đợi được thỉnh thoảng cầm đèn pin, với thỉnh thoảng điên cuồng nhớ cô.
Trương Dương chờ cậu về, giống như cố ý gây sự: “Xuống sớm như vậy, xem ra cậu ấy cũng không thích nói chuyện với cậu lắm.”
Trần Kỳ: “Cậu rảnh lắm à?”
“Rảnh hơn cậu. Triệu Hiểu Thanh nghĩ tớ là thiên tài, cậu nghĩ cậu là gì?”
Trần Kỳ nhìn cậu ấy: “Thiên tài còn quản chuyện người khác sao?”
Trương Dương cười, nói thẳng: “Cậu thích Triệu Hiểu Thanh, tớ cũng vậy, cậu không dám để mọi người biết, tớ thì dám. Chỉ dựa vào điểm này thì cơ hội chiến thắng của cậu không lớn bằng tớ.”