Hai bát mì thịt bò xào tiêu xanh được bưng ra, Trần Kỳ đi lấy đồ uống trong tủ lạnh, khi quay lại, cậu đặt chai nước khoáng ở cạnh tay Hiểu Thanh: “Trời lạnh rồi, tủ lạnh không cắm điện.”
Hiểu Thanh đạp xe cả đoạn đường đúng là hơi khát nước. Cô tưởng cậu đưa cô vào quán ăn để tìm chỗ ngồi nhưng hóa ra cậu chỉ đơn giản là thấy đói mà thôi. Một tô mì thịt bò xào không nhìn thấy được thịt bò có giá 16 tệ đối với Hiểu Thanh có hơi đắt, nhưng cô nhớ trước đây cô và cậu từng tâm sự ở đây một lần, thật sự rất nhớ cảm giác trò chuyện vui vẻ đó, vì vậy cô cùng cậu ngồi xuống gửi tin nhắn cho mẹ.
Giọng hồi âm của mẹ cô đã an ủi cô: “Con cứ ăn từ từ, mẹ còn chưa tan làm, con ăn no rồi mẹ cũng không cần nấu cơm nữa.”
Khi giọng nói phát ra, Trần Kỳ cũng nghe thấy: “Mẹ cậu nói tiếng phổ thông với cậu.”
“Ừm, mẹ con tớ lúc thì nói tiếng phổ thông, lúc thì nói tiếng trấn Vĩnh Hiền.”
Trần Kỳ: “Vậy bà ấy có nói tiếng địa phương ở quê với cậu không?”
“Rất ít, bà ấy sẽ nói với bà ngoại, nhưng có một số chữ bà ấy cũng quên cách phát âm rồi.”
“Vậy lúc bà ấy nhớ ra thì nên dạy cho cậu một chút, như vậy thì cậu sẽ biết nói ba… à không, thêm tiếng Anh nữa, cậu sẽ biết nói bốn thứ tiếng.”
Hiểu Thanh cười, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cậu, sau đó mở nắp chai uống một ngụm nước. Món mì nóng làm mờ kính của cô, cô bèn tháo nó ra, Trần Kỳ đưa đôi đũa dùng một lần cho cô. Nghĩ kỹ lại, cô và Trần Kỳ đi ăn chỉ có mấy lần, chưa kể hồi cấp hai mỗi người đều có một cái bàn cố định, cô và cậu chưa bao giờ ngồi ăn cùng một bàn.
Mấy món trong nhà ăn trường cấp hai rất khó ăn, bọn Vương Tư Tề thường ầm ĩ đòi đến căn tin để mua mì gói. Tuy Trần Kỳ hiếm khi đến đó và cũng rất kén chọn, chỉ có điều lúc đó cậu ăn ít, lại ăn rất nhanh, nên dù có ghét đến mấy vẫn có thể nuốt xuống để thỏa mãn cơn đói. Có một lần, sau khi chạy bộ buổi sáng, Hiểu Thanh phát hiện bữa sáng của cậu chỉ là một bát sữa đậu nành, cô còn coi thường cậu, nghĩ rằng cậu gầy như vậy đều là do nhịn đói mà ra. Tuy nhiên bây giờ, nhìn thấy cậu cao hơn cô cả cái đầu, cộng với vóc người hiện tại, cô chợt hơi choáng váng.
“Đừng tưởng tớ không bắt được cậu đang nhìn trộm tớ.” Trần Kỳ dừng đũa: “Vẻ đẹp trai của tớ có giúp cậu no bụng không?”
Hiểu Thanh bị cậu trêu: “Tớ chỉ ngạc nhiên là cậu ăn nhiều như vậy mà lại không béo chút nào.”
“Ăn được là phúc, phúc tới thì sẽ gầy thôi, tớ lại không cần giảm cân.”
“Miệng tớ thì nói muốn giảm cân, nhưng thật ra không hề ăn ít hơn cậu một chút nào.”
Trần Kỳ lặng lẽ liếc nhìn cô, thấy cô gắp từng miếng từng miếng cho vào miệng thì lại thấy rất yên tâm. Lúc trước, bà nội từng mắng cậu tay chân gầy gò, cái miệng quý giá, có lẽ Hiểu Thanh chính là đứa bé không có cảm giác quý giá nhất, cũng là đứa nghe lời, đỡ lo nhất trong lòng bà nội.
Hai người nghiêm túc chén sạch bát mì rồi bước ra khỏi quán mì. Bên ngoài trời đã hơi tối, Hiểu Khánh hơi lo lắng không biết cậu về nhà như thế nào, nhưng Trần Kỳ lại đề nghị đưa cô về nhà.
“Không phải còn nói có lời muốn nói à?”
“... Được thôi.” Hiểu Thanh suýt thì quên.
Cô dắt xe đi theo cậu băng qua quốc lộ, đi đến đường trước thị trấn. Trần Kỳ nghĩ đến mấy ngày nay cô trốn cậu không kịp, lại nghĩ đến sự do dự và không chắc chắn của mình: “Có phải chỉ cần tớ không chủ động tìm cậu, cậu sẽ không chủ động tìm tớ không?”
“...” Hiểu Thanh siết chặt tay cầm.
“Rất lâu rồi cậu không quan tâm đến tớ.” Trần Kỳ không định cho cô cơ hội vòng vo: “Hôm đó tớ chỉ nắm tay cậu một lúc, sao cậu lại trốn tớ lâu như vậy?”
“Tớ…”
“Cậu cái gì?”
Sau khi bị cậu chỉ điểm, Hiểu Thanh lại có lý chẳng sợ: “Vậy ai bảo cậu nắm tay tớ?”
Ha, cũng không biết là ai tâm huyết dâng trào vừa nắm vừa nắn tay cậu, Trần Kỳ muốn nói nhưng vẫn là kìm lại, dù sao thì lúc cô nắm tay cậu cũng rất tự nhiên, tuy miệng cậu trêu đùa nhưng trong lòng sớm đã rạo rực.
Hầu hết những vướng mắc và so đo ban đầu đã biến mất hơn phân nửa sau đòn phản công của cô, Trần Kỳ tự thuyết phục mình: “Vậy tớ xin lỗi cậu là được đúng không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“?”
“Dù sao tớ không muốn lúc nào cũng nghe cậu nói có việc có việc, vậy nên nếu muốn hòa giải thì phải có người xin lỗi, dù sao ai nói xin lỗi thì cũng như nhau thôi.”
Chuyện vớ vẩn gì thế này, Hiểu Thanh nghĩ, lẽ nào việc cô trốn tới trốn lui chỉ là muốn cậu nhận lỗi thôi sao?
… Hình như cũng có.
Vì vậy, cô cũng bước xuống bậc thang: “Nếu đã như vậy, tớ cũng nên xin lỗi cậu, đáng ra tớ nên nói rõ với cậu sớm hơn.”
“Vậy chuyện này coi như kết thúc?”
“Ừm.” Hiểu Thanh có chút vui mừng, lại cũng có chút không được vui, kết thúc quá dễ dàng trông như bọn họ không để ý lắm vậy. Thật ra không phải cô và cậu chưa từng cãi nhau, điều kỳ lạ là lần này không hề cãi nhau, nhưng lại khiến cô khó chịu hơn là đỏ mặt tức giận: “Cậu đến gặp tớ chỉ để nói chuyện này?”
“Còn nữa.”
“Còn cái gì?”
Đầu óc Trần Kỳ xoay chuyển rất nhanh, ngay lúc này tự biên ra một chuyện: “Chu Viên Viên nói với tớ cậu đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, đặc biệt là môn Sử.”
Hiểu Thanh không nghĩ cậu sẽ nhắc tới Chu Viên Viên, tâm trạng vừa mới bình tĩnh của cô lại bắt đầu xáo động: “Tớ cũng không giúp gì nhiều cho cậu ấy, cậu ấy làm rất giỏi những câu hỏi cảm nghĩ về Lịch sử, trả lời cũng rất đầy đủ. Tớ chỉ hướng dẫn cậu ấy vài câu trắc nghiệm có mấy câu khó hiểu cậu ấy thường dễ suy nghĩ nhiều, đưa ra lựa chọn sai.”
“Ồ.”
Hiểu Thanh hỏi: “Sao cậu ấy lại nhắc tớ với cậu?”
“Bởi vì bọn tớ đều biết cậu, tám chuyện ấy mà, có cùng chủ đề nói chuyện rất quan trọng.”
“Vậy nên chúng ta nói chuyện cũng phải nhắc đến cậu ấy à?”
“...”
Trần Kỳ ngừng nói, do dự có nên hỏi cô và Trương Dương, nhưng Hiểu Thanh lại lên tiếng trước: “Cậu có biết chuyện bên khối 12 có người làm vỡ cửa kính không?”
“Tớ có nghe rồi.” Vẻ mặt Trần Kỳ nghiêm trọng: “Tớ biết người đó, anh ấy là trọng tài trận bán kết giải đấu bóng rổ dành cho học sinh mới năm ngoái."
“Anh ấy là trọng tài? Vậy có phải tớ từng gặp rồi không? Nhưng tớ không nhớ anh ấy trông như thế nào.”
“Cậu chỉ gặp có một lần, không nhớ là bình thường, sau giải đấu tớ có chơi bóng với anh ấy hai lần, tính cách khá rất tốt.” Trần Kỳ biết vận động là một cách để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực, nhưng lớp 12 bị kiểm soát nghiêm khắc, có lẽ anh ấy ít khi đến chơi, mà tâm trạng tiêu cực tích tụ đến một mức độ nhất định, anh ấy có thể không còn tinh thần để chơi nữa.
Hiểu Thanh lại hỏi: “Vậy bố mẹ anh ta…”
“Bố mẹ anh ấy đúng là đã ly hôn, nhưng đã ly hôn từ lâu rồi, không phải gần đây.” Trần Kỳ nghe anh ấy nói sau khi bố anh ấy tái hôn đã đưa anh ấy vào thành phố để xem giải đấu, giọng điệu anh ấy có phần vui mừng hơn là tiếc nuối: “Nhìn anh ấy có vẻ dữ nhưng thật ra tính tình thì khá tốt, tớ từng phối hợp với anh ấy một trận, dù không ghi được điểm nào, anh ấy cũng không chê tớ gà. Tất nhiên có thể là sau này anh ấy biết tớ gà và không thích chơi bóng rổ thật nên không rủ tớ nữa.”
Hiểu Thanh ồ một tiếng.