Editor: Dì Annie
Mặc dù Khương Nghiên vô tư nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.
Trước kia cô cảm thấy Chu Văn Hiên là một người hoàn hảo, đó là bởi vì khoảng cách sẽ tạo thêm ánh hào quang cho người bạn thích, giống như khi fan hâm mộ theo đuổi thần tượng.
Nhưng ở bên nhau hai tháng, cô vẫn không hề phát hiện bất kỳ khuyết điểm nào, điều này có gì đó không đúng. Cô biết trên đời này làm gì có ai hoàn hảo.
Dĩ nhiên không phải cô cảm thấy anh đang cố tình lừa dối cô. Vì tất cả những người quen biết Chu Văn Hiên đều không ai nói rằng anh xấu xa. Cho dù là Tần Mặc, người trước kia xem anh như tình địch, cũng có thể trở thành bạn bè của anh.
Vì thế điều gì đó không đúng ở đây khiến cô có phát huy kỹ năng chuyên môn cũng không phát hiện được vấn đề nằm ở đâu.
May mà cô không phải là người có suy nghĩ phức tạp, người hoàn hảo cũng không phải là chuyện gì xấu.
Cả nhà cô đều ở thành phố này, hôm sinh nhật, vợ chồng Khương thị gác lại công việc và xã giao, ở nhà chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con gái.
“Ai ui, đến rồi ạ.”
Gần sáu giờ, Khương Nghiên ngồi xe Chu Văn Hiên, vừa nhắn Wechat cho ba mẹ vừa chỉ đường cho người lái: “Là tòa nhà ngay phía trước đấy anh.”
Chu Văn Hiên dừng xe ở cổng biệt thự.
Xe còn chưa tắt máy, đôi vợ chồng trung niên phúc hậu cười hiền từ đã đứng ở cổng chào đón: “Ai ui bảo bối, cuối cùng con cũng dẫn con rể về!”
“Ôi, nhiều năm không gặp, dáng dấp Văn Hiên còn đẹp trai hơn khi còn bé, đẹp trai hơn ảnh Nghiên Nghiên chụp nhiều, tấm ảnh kia quả thật là quá tệ.”
Chu Văn Hiên ngượng ngùng đỏ mặt.
Năm đó ở cùng tiểu khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vợ chồng Khương gia rất nhiệt tình, quan hệ với ông bà anh khá tốt, anh cũng không xa lạ với bọn họ.
Có điều nhiều năm rồi không gặp, bỗng dưng lại trở thành bạn trai của con gái người ta, anh có chút không quen.
Khương Nghiên thấy bạn trai bị ba mẹ mình dọa, xuống xe nói: “Ba mẹ, hai người đừng nói lung tung, dọa anh ấy chạy mất thì không có con rể đâu.”
Chu Văn Hiên: "..." Câu này của em thà không nói thì hơn.
Anh lấy quà ở ghế sau, âm thầm hít sâu một hơi, xuống xe cười chào hỏi: “Chào chú, chào dì, đã lâu không gặp ạ.”
Mẹ Khương trắng trẻo, mặt tròn phúc hậu, cười tươi như hoa: “Năm đó dì và ba của Nghiên Nghiên cảm thấy con là đứa nhỏ ưu tú nhất mà chú dì từng gặp, còn nghĩ thầm, nếu sau này Nghiên Nghiên lớn lên có thể tìm một người giống con thì chú dì yên tâm rồi, không ngờ hôm nay điều mong muốn lại thành sự thật.”
Ba Khương phụ hoa: “Đúng vậy đúng vậy, biết con và Nghiên Nghiên yêu nhau, chú dì vui mừng hết sức, ngày nào cũng giục nó dẫn con về nhà ăn cơm, nha đầu chết tiệt kia kéo dài mãi đến hôm nay.”
Khương Nghiên cười hì hì kéo tay Chu Văn Hiên: “Không phải bây giờ con dẫn anh ấy về rồi sao? Mau vào nhà thôi, đừng để con rể tương lai của ba mẹ đứng ở cổng hứng gió chứ ạ!”
Vợ chồng Khương thị vội nói: “Mau mau mau, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, chờ các con về là dọn lên thôi.”
Lúc mọi người vào nhà, hai dì giúp việc đã bày xong bàn ăn, giữa bàn có một chiếc bánh sinh nhật lớn, xung quanh bày mười mấy món Trung Tây kết hợp, không thua kém gì khách sạn cao cấp.
“Nghiên Nghiên, đều là món con thích đấy. Con nhìn con đi, ở một mình bên ngoài, người gầy thành như vậy rồi.”
Khương Nghiên chu môi nói: “Con sợ cứ ở nhà sẽ được ba mẹ nuôi thành heo một lần nữa nên mới ra ở riêng đó. Nếu không cả nhà mình đi ra đường cứ như sắp xuất chuồng thì mất mặt lắm ạ.”
Mẹ Khương cười, nói với Chu Văn Hiên: “Con đừng nghe nó nói hươu nói vượn, mập một chút mới đẹp, bây giờ nó gầy như lợn rừng mất rồi.”
Đúng là gia đình kinh doanh thức ăn gia súc, nói chuyện thế nào cũng dính tới gia súc.
Chu Văn Hiên cười không nói.
Lúc trước anh đã biết đây là một gia đình hạnh phúc, nhưng mỗi nhà có sinh hoạt cá nhân riêng, không ai biết trong một gia đình hạnh phúc rốt cuộc là thế nào.
Nhà anh không phải cũng là một gia đình hạnh phúc trong mắt người ngoài đó sao?
Từ khi bước chân vào ngôi biệt thự này anh đã biết, gia đình họ còn hạnh phúc hơn vẻ bề ngoài.
Khó trách Khương Nghiên có tính cách thoải mái sáng sủa.
Lúc trò chuyện, ba Khương lấy bật lửa ra đốt nến bánh sinh nhật.
Chu Văn Hiên nhìn động tác của ông và chiếc bánh sinh nhật trên bàn, cảnh tượng năm bảy tuổi đó chợt hiện lên trong đầu, sau đó cả người anh liền bị cảm xúc đen tối bủa vây.
Đã lâu anh không còn bị trầm cảm chi phối cảm xúc, bây giờ cũng không phải lúc phát bệnh nhưng anh không thể khống chế nổi, đến mức biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, huyết sắc trên môi gần như biến mất.
"Mau lên, Nghiên Nghiên mau cầu nguyện đi con, Văn Hiên cũng đến thổi nến cùng nha." Tiếng ba Khương thoáng kéo Chu Văn Hiên ra khỏi bóng tối.
Anh quay đầu nhìn cô gái bên cạnh đang vỗ tay, hai mắt nhắm lại cầu nguyện.
Cô hạnh phúc như thế, không nên bị bất kỳ bóng ma nào xâm hại.
Mà anh chính là bóng ma.
Khương Nghiên mở to mắt, đang định cúi đầu thổi nến, phát hiện bạn trai mình bất động, cô nghiêng đầu nhìn anh, cười nhắc nhở: “Cùng thổi đi anh!”
“Ừ.”
Hai người thổi tắt nến, vợ chồng Khương thị vui vẻ vỗ tay.
Ba Khương cắt bánh kem, sau khi chia bánh kem cho con gái, con rể và vợ, ông định lặng lẽ rút lui, nào ngờ vẫn chậm một bước, bánh kem trong tay Khương Nghiên và mẹ Khương đã úp lên khuôn mặt béo của ông.
"Ai ui!" Ba Khương quát to một tiếng, “Năm nay lại không thoát được rồi!”
Mẹ Khương cười nói: “Chút đạo hạnh của ông sao thoát được hai mẹ con tôi?”
Mặt ba Khương dính đầy bánh kem, cười tủm tỉm nói: “Văn Hiên, con nhìn địa vị đàn ông nhà chúng ta đi, đúng là không có chút uy quyền nào, ba còn không bằng Mập Mập nhà chúng ta.”
Mập Mập là con lợn cưng Khương gia nuôi.
Khương Nghiên xí một tiếng: “Ba, ba còn muốn so địa vị với Mập Mập hả? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Ba Khương cười to, không quên nhắc nhở mọi người: “Ăn bánh ngọt tượng trưng một chút là được, chúng ta mau ăn cơm thôi, đừng để Văn Hiên đói bụng.”
Chu Văn Hiên vội nói: “Không có không có đâu ạ.”
Bữa tiệc sinh nhật này trôi qua trong vui vẻ hòa thuận.
Vợ chồng Khương thị càng nhìn con rể tương lai càng thấy thuận mắt, hận không thể đóng gói người mang ngay về nhà.
Ăn cơm xong nhất quyết giữ anh lại trò chuyện.
Lúc ra khỏi nhà đã hơn chín giờ.
Ba Khương tạm biệt Chu Văn Hiên, mẹ Khương kéo con gái sang một bên, nhỏ giọng nói: “Con gái à, không phải mẹ đã dạy con rồi sao? Phải thật quả quyết trong mọi chuyện, chú rể con chọn là người đàn ông tốt như thế, chỉ sợ phụ nữ nhớ thương cậu ấy không ít, chúng ta phải ra tay trước giành lợi thế, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, nắm chắc lấy cậu ấy.”
Khương Nghiên lẳng lặng nhìn mẹ ruột mình: “Mẹ à, lúc trước con độc thân, không phải mẹ nói con gái không nên quyết định quá sớm, tốt nhất là quan sát kỹ một chút, ba mươi tuổi rồi hãy kết hôn, thậm chí cả đời không kết hôn cũng không sao. Bây giờ mẹ lại nói với đứa con gái vừa được hai mươi ba tuổi của mình hãy gạo nấu thành cơm. Mẹ có thể nói đạo lý một chút được không ạ?”
Mẹ Khương nói: “Đó là mẹ sợ con không tìm được đối tượng nên an ủi con vậy thôi. Bây giờ tìm được người tốt như vậy, đương nhiên là không thể để con vuột mất rồi.”
Khương Nghiên: "..." Con cảm ơn lời dạy bảo của mẹ vậy.
“Mẹ nói thật đó.”
Khương Nghiên: “Mẹ không thể để bọn con trước hết có một tình yêu không phải gánh vác gì sao ạ?”
“Cũng đúng, vậy các con cứ yêu đương đi.”
Khương Nghiên gật đầu, đi đến cạnh xe, vỗ tay Chu Văn Hiên ra hiệu anh có thể đi rồi.
Chu Văn Hiên cười nói: “Vậy bọn con đi trước đây ạ.”
“Được được được, có rảnh thì thường xuyên về nhà chơi nha con!”
“Được ạ.”
Xe khởi động.
Khương Nghiên duỗi lưng dựa vào ghế: “Cuối cùng cũng được thanh tĩnh, em không ở nhà là sợ hai người họ niệm kinh đến nỗi tai em mọc kén. Anh có thấy phiền không?”
Chu Văn Hiên cười: “Sao lại phiền? Ba mẹ em rất yêu em.”
Khương Nghiên nói: “Cũng đúng, nếu không phải vì em, hẳn là bây giờ bọn họ vẫn còn làm việc ở cục chăn nuôi. Mẹ em là người phụ nữ hay ghen tị*, thấy người khác có thì em cũng phải có, nếu không sẽ mất ngủ.”
*柠檬精: Tinh dầu chanh"có nghĩa là "Chanh chua đã thành tinh". Vị chua của chanh đồng nghĩa "chua ngoa" hay "cảm giác ghen tị trong lòng". Bởi vậy mà ban đầu cụm từ "Tinh dầu chanh" chỉ dùng để trào phúng châm biếm người khác với hàm nghĩa tương tự như "ghen tị hờn dỗi".
Chu Văn Hiên nói: “Cho nên bọn họ yêu em thật lòng.”
Khương Nghiên gật đầu, bỗng nhiên lại ý thức được điều gì đó, nhìn anh.
Gia cảnh của anh không phải bí mật gì, khi còn bé ba mẹ anh ly hôn, sau đó mẹ xuất ngoại không quay về, ba bị tai nạn bất ngờ qua đời, anh về sống cùng ông bà.
Cô cười nói: “Ba mẹ em rất thích anh.”
Chu Văn Hiên cười không đáp.
Anh biết bọn họ thích anh, nhưng vì thế lại khiến anh cảm thấy lo lắng, anh sợ bản thân không xứng với sự yêu thích đó.
Khương Nghiên nhìn anh, thử thăm dò: “Em cảm thấy tối nay anh có gì đó là lạ, có phải là có chuyện gì không?”
Chu Văn Hiên hơi sửng sốt, cười lắc đầu: “Sao thế được?”
Khương Nghiên: “Có thật là không có gì không ạ?”
“Không có gì cả, tối nay anh rất vui vẻ.”
Khương Nghiên: “Anh, nếu anh có chuyện gì thì nhất định phải nói với em, có được không ạ?”
Chu Văn Hiên trầm mặc một lúc, gật đầu: “Được.”
Nghe anh hứa, Khương Nghiên yên tâm, cười nói: “Vậy tối nay anh đến nhà em có được không? Ngày mai là chủ nhật, vừa hay chúng ta có thể hẹn hò cả ngày.”
Chuyện gạo nấu thành cơm mà mẹ cô nói không phải là không được.
Chu Văn Hiên cười: “Hôm nay anh phải về nhận một bưu kiện, ngày mai lại đến tìm em.”
“Được ạ.”
Biểu cảm mất mát trên mặt cô gái rơi vào mắt Chu Văn Hiên, cảm giác ghét bỏ bản thân lại xộc lên, bóng ma đen tối lại ập xuống người anh.
Anh nhắm mắt hít sâu một hơi cố giữ cho mình bình tĩnh. Cuối cùng cũng đến dưới nhà Khương Nghiên.
"Được rồi, em lên đây, anh làm xong việc thì nghỉ ngơi sớm một chút." Khương Nghiên tháo dây an toàn, lại chỉ chỉ vào miệng mình.
Chu Văn Hiên hôn môi cô, nói: “Em ngủ ngon.”
Khương Nghiên ôm quà sinh nhật anh tặng, vừa ngâm nga hát vừa lên lầu.
Chu Văn Hiên ngồi trong xe yên lặng nhìn bóng lưng của cô dần biến mất trong ánh đèn đường, cảm xúc đen tối như ngọn thủy triều hoàn toàn nuốt lấy anh. Anh luống cuống móc trong ngăn kéo ra hộp thuốc nhỏ, nuốt vào mấy viên.
Đã lâu rồi anh không cần uống thuốc, nhất là khi ở bên cạnh Khương Nghiên, thậm chí nhiều ngày liền anh còn có thể ngủ ngon. Nhưng mấy ngày nay, quan hệ của hai người dần tiến xa hơn, cảm giác lo được lo mất và sự chán ghét bản thân lại khiến tâm trạng anh rơi vào tiêu cực.
Tựa như đang nói với anh, mày không xứng có được hạnh phúc như thế.
Cô gái hoạt bát vui vẻ như cô cũng không nên bị người sống trong bóng tối như anh níu chân.
Đến đây thôi.
Anh nghĩ.
*
Hôm sau tỉnh dậy, Khương Nghiên lấy điện thoại gửi tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành cho Chu Văn Hiên, lại hỏi khi nào anh đến nhà mình.
Nhưng đến trưa đối phương mới trả lời lại: Anh không đến nhà em.
Khương Nghiên: Có chuyện gì sao ạ? Vậy anh cứ làm việc đi, khi nào rảnh lại nói chuyện.
Chu Văn Hiên: Khương Nghiên, tối qua anh đã suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy chúng ta không hợp, mình chia tay đi em.
Suýt chút nữa Khương Nghiên nghĩ mình nhìn nhầm, vội vàng gọi video cho anh.
Đầu kia trực tiếp tắt máy.
Khương Nghiên gõ chữ lốp bốp: Chu Văn Hiên, anh có ý gì? Tối qua không phải còn rất tốt sao ạ? Có phải em hoặc ba mẹ em làm gì khiến anh không vui không?
Chu Văn Hiên: Không có, mọi người đều rất tốt, là anh không đúng.
Khương Nghiên: Cái rắm, anh không cho em một lý do chính đáng thì đừng hòng chia tay.
Một lúc sau, đầu kia mới nhắn lại: Nếu anh nói thật ra anh không yêu em, vậy có tính là một lý do chính đáng không?
Khương Nghiên vốn định mắng anh, nhưng nghĩ lại, mối tình này vốn là do cô cưỡng ép, anh vẫn luôn bị động đi theo tiết tấu của mình.
Mặc dù cô cảm thấy anh yêu mình, nhưng dù sao cũng chỉ là ảo giác của bản thân, đời người luôn có những loại ảo giác như thế.
Khó trách cô vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thì ra vấn đề là ở đây.
Với tính cách của Chu Văn Hiên, chắc chắn không phải là người đùa giỡn những chuyện như thế này, nếu anh đã nói, thì hẳn là anh không yêu cô, anh muốn chia tay thật.
Đương nhiên cô có thể tiếp tục dây dưa, đối với người có tính cách ôn hòa như anh, cô đối phó dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh đã nói chia tay thì có cần thiết phải như vậy không?
Cô yêu anh, ở bên cạnh một người không yêu mình thì có ý nghĩa gì ngoại trừ việc khiến hai người không vui vẻ?
Đột nhiên Khương Nghiên nghĩ thông suốt.
Nhưng cô không nhịn được nước mắt ào ào rơi xuống.
Một chuỗi tin nhắn dài mắng anh cuối cùng bị xóa toàn bộ, chỉ gửi một câu đơn giản: Đã như thế em cũng không gượng ép anh nữa, hẹn gặp lại.
Lúc này ở đầu kia điện thoại, Chu Văn Hiên đang ngồi trên ghế sô pha, màn cửa trong phòng bị kéo kín mít, dù là ban ngày nhưng trong phòng vẫn là một mảnh đen kịt.
Trên bàn trà, vỏ thuốc và chai rượu ngổn ngang.
Cơ thể anh cuộn thành một khối, đèn màn hình điện thoại chiếu vào gương mặt không có chút sinh khí nào.
*
Khương Nghiên không kéo Chu Văn Hiên vào danh sách đen, để chứng tỏ bản thân không bị thất tình ảnh hương, cả ngày cô tụ hội cùng đám bạn bè của mình. Vài ngày sau còn cố ý đăng một tin lên vòng bạn bè.
Là một buổi tiệc rượu, cô mặc lễ phục chụp ảnh cùng một người đàn ông, kèm thêm một câu: Có mục tiêu mới, chúc tôi thành công!
Không lâu sau đã có rất nhiều người xem, nhưng không hề có Chu Văn Hiên.
Hứ, đúng là chia tay dứt khoát mà.
Tức chết cô mất thôi!
Rời khỏi buổi tiệc, soái ca kia muốn đưa cô về nhà, cô khéo léo từ chối, tự mình gọi xe.
Xe vừa chạy nửa đường, bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.
Cô liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, ấn nghe: “Học tỷ, có chuyện gì không ạ?”
Đầu kia Diệp Mân nói: “Gần đây Chu Văn Hiên có bận gì không em? Tần Mặc hẹn anh ấy đi chơi bóng mà không liên lạc được, gọi điện thoại cũng không nghe, đến văn phòng luật sư cũng nói là anh ấy không đi làm, nên chị mới hỏi em một chút.”
Khương Nghiên không quan tâm lắm, nói: “Em không biết nữa, bọn em đã chia tay rồi.”
“Cái gì?”
“Chia tay hơn một tuần rồi ạ, anh ấy đề nghị trước, là em bị đá.”
“Sao như thế được? Anh ấy rất yêu em.”
Trong lòng Khương Nghiên chua xót, hừ một tiếng: “Mới là lạ đó ạ, anh ấy nói anh ấy không yêu em, vì thế nên muốn chia tay.”
Diệp Mân trầm mặc một lúc, nói: “Khương Nghiên, chuyện này chị vốn không phải là người nên nói cho em, nhưng bây giờ chị nghi ngờ trạng thái của anh ấy không ổn, nên chị nhất định phải nói với em.”
"Sao ạ?" Khương Nghiên vốn hơi say lập tức tỉnh táo tám phần.
Diệp Mân nói: “Chị không biết Chu Văn Hiên đã từng trải qua chuyện gì, nhưng anh ấy bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, nửa năm qua, nhất là hai tháng nay hẳn là đã khá lên nhiều. Bây giờ em đến nhà anh ấy ngay đi, chị sợ anh ấy đã xảy ra chuyện.”
Khương Nghiên hoảng hốt, không phải cô cảm thấy bệnh trầm cảm của Chu Văn Hiên là thứ gì đáng sợ, mà một người mắc bệnh trầm cảm, bỗng dưng mất liên lạc nhiều ngày như vậy, thật sự không dám nghĩ nhiều.
Cô vội cúp điện thoại, bảo tài xế chuyển hướng.
Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, phần lớn là Chu Văn Hiên đến nhà cô, số lần cô tới nhà anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cũng may là có tới.
Nửa tiếng sau, cô thở hồng hộc dừng trước cửa nhà Chu Văn Hiên.
Chuông cửa nhấn vang.
Không có người đáp lại.
Cô lại dùng sức gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại.
Cô đành thử nhấn mật khẩu mở khóa cửa.
Ngày sinh nhật âm lịch của Chu Văn Hiên.
Không đúng.
Những số khác cô không biết, suy nghĩ một lúc, cô ấn thử sinh nhật mình.
Cách một tiếng, khóa cửa vậy mà mở ra.
Cô không khỏi kinh ngạc, vội vàng đẩy cửa vào.
Trong nhà tối đen như mực, mùi rượu và đồ ăn hỏng xộc vào mũi.
Cô bật công tắc điện ở gần cửa, nhìn thấy chai rượu và hộp thức ăn hỗn loạn trên bàn trà trong phòng khách. Cô nhíu mày bước qua, điện thoại của anh bị kẹp giữa ghế sô pha.
“Chu Văn Hiên!”
Không có người đáp lại.
Cô mở cửa phòng ngủ, chăn nệm trên giường lớn rất chỉnh tệ, dường như đã lâu chưa có ai nằm lên.
Mặc dù căn hộ này không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một hộ chung cư, không đến hai phút đã đi hết nhà, vậy mà không tìm được người.
Cô đang suy nghĩ, định bước ra ngoài, chợt nghe trong phòng khách có tiếng gì đó.
"Chu Văn Hiên!" Cô kêu lên, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Bên trong vẫn là dáng vẻ vừa nãy, không hề có ai.
Cô nhíu mày, trong căn phòng yên tình, ngoài hơi thở của cô dường như còn có động tính nhỏ bé gì đó. Cô bỗng nhận ra điều gì, bước đến tủ quần áo, dùng sức mở cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa khiến cô ngừng thở.
Chỉ thấy Chu Văn Hiên co người ngồi trong tủ quần áo, thấy ánh sáng chiếu vào, dường như anh sợ hãi, cúi người tựa vào đầu gối.
"Chu Văn Hiên! Anh!" Giọng Khương Nghiên run rẩy.
Chu Văn Hiên khàn giọng: “Em đi đi, đừng nhìn anh, sẽ dọa em mất.”
Khương Nghiên sắp khóc, khom người ôm lấy anh, cảm tạ ba mẹ đã nuôi nấng cô thật tốt, khiến cô có sức lực kéo một người đàn ông trưởng thành ra khỏi tủ quần áo.
Mới vài ngày không găp mà người dưới tay rõ ràng đã gầy hơn, xương bả vai như muốn lồi ra.
Có thể tưởng tượng được, mấy ngày qua trong lúc cô điên cuồng ăn chơi thì anh phải trải qua cuộc sống thế nào.
Cô đỡ người nằm xuống giường.
Chu Văn Hiên vẫn luôn lấy tay che mắt, dường như rất sợ ánh sáng.
Tựa như khi còn bé, mỗi lần người đàn ông kia uống say trở về, anh đều muốn giấu bản thân mình sâu trong bóng tối.
Khương Nghiên xoa chân cho anh, nhìn dáng vẻ anh đau khổ, cô ôm chặt lấy anh, khóc lớn nói: “Không phải là anh không thích em đúng không? Anh chỉ là không muốn để em thấy bệnh tật của anh thôi đúng không? Sao anh không nói với em gì cả? Em không thể khiến anh tin tưởng em được sao?”
Cô không phải là một cô gái thích khóc, đương nhiên cũng chưa từng gặp chuyện gì khiến cô phải đau khổ như thế.
Nhưng nước mắt không thể nào nhịn được cứ tuôn xuống như mưa.
Nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay Chu Văn Hiên, lăn xuống cổ anh, cuối cùng anh cũng cử động, gỡ tay che mắt ôm lấy cô, khàn giọng nói: “Em không sợ sao?”
“Em sợ gì chứ?”
“Anh không phải là người tốt như em nghĩ.”
Khương Nghiên ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông tiều tụy: “Anh không tốt như thế thì mới đúng!”
Thấy anh hơi hồi phục, cô ngồi thẳng người nói: “Bao lâu rồi anh không ăn?”
Chu Văn Hiên lắc đầu: “Anh không đói bụng.”
Khương Nghiên: “Em đi nấu cho anh bát mì, không đói cũng phải ăn, ăn xong thì chúng ta nói chuyện.”
Cô không yên tâm nhìn anh, đi vào phòng bếp.
Đợi cô nấu xong đặt lên bàn, Chu Văn Hiên cũng đã rửa mặt thay quần áo sạch, mặc dù dáng người gầy gò hơn trước, nhưng trong mắt Khương Nghiên vẫn rất đẹp trai.
Cô đi tới dìu anh: “Em đăng trên vòng bạn bè chỉ là cố ý chọc tức anh thôi, muốn anh quay lại tìm em, nào ngờ anh không hề nhắn cho em tin nào, tối nào em cũng tức phát khóc.”
Cũng không đến nỗi! Mặc dù quả thật rất tức giận.
Chu Văn Hiên nhìn cô, mặt lộ vẻ áy náy: “Thật sao?”
Khương Nghiên ủy khuất gật đầu.
Chu Văn Hiên thở dài: “Là anh không tốt.”
“Em không trách anh, anh mau ăn đi.”
Người đói quá mức quả thật không có khẩu vị gì, nhưng nhìn ánh mắt trông đợi của Khương Nghiên, Chu Văn Hiên vẫn gắng gượng ăn hơn nửa bát mì.
Khương Nghiên lại lấy cho anh cốc sữa nóng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Anh đã đến gặp bác sĩ chưa?”
Chu Văn Hiên nói: “Vẫn đang điều trị, ban đầu đã khá hơn nhiều, gần đây bỗng dưng lại nghiêm trọng.”
“Là bởi vì em sao? Có chỗ nào em không tốt phải không?”
Chu Văn Hiên cười khẽ, lắc đầu nói: “Không phải, em rất tốt, mà anh thì không tốt, nên mới như thế này.”
Khương Nghiên khó hiểu: “Anh nói gì vậy? Anh tốt đến tận trời.”
Chu Văn Hiên rầu rĩ thở dài, trầm mặc một lúc, nói: “Khương Nghiên, anh rất thích em, nhưng trước khi em xác định muốn ở bên anh, anh nghĩ hẳn là mình nên nói với em một số chuyện, sau đó em hãy quyết định.”
Khương Nghiên nói: “Chuyện gì ạ?”
Chu Văn Hiên nhắm mắt lại, nhớ đến chuyện chưa từng được nói ra ngay cả với bác sĩ tâm lý, anh ngập ngừng mở miệng: “Em biết chuyện ba anh không may qua đời năm anh mười hai tuổi đúng không?”
Khương Nghiên gật đầu: “Mọi người đều biết ạ.”
Chu Văn Hiên mím môi, khàn giọng nói: “Thật ra không phải là tai nạn ngoài ý muốn, ông ấy bị anh gϊếŧ chết.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Còn 2 chương nữa
là Chu Văn Hiên hoàn, sau đó là Giang Lâm.