Chương 2: Beta cũng tốt mà

Cảnh Phồn không phục. Cậu thừa nhận mình mạng mỏng, nhưng rõ ràng đáng chết không phải là cậu.

Cái tên khách hàng ngốc nghếch kia, môn vi tích phân hại người, và cái thế giới khốn kiếp đó — thứ nào chẳng đáng chết hơn?

Tuy trong thời gian ôn thi, cậu ngày nào cũng than với bạn học cùng thi thạc sĩ rằng “không muốn sống nữa”.

Nhưng trước đó cậu cũng từng cầu trời khấn đất bao nhiêu điều — nào là trúng số, thi đậu, gặp được tình duyên — sao ông trời không nghe thấy những cái đó, mà lại chỉ nghe đúng mỗi câu “muốn chết” hả?!

Cậu chẳng qua chỉ muốn học tiếp lên, tìm một công việc tốt, kiếm chút tiền, rồi mua một căn nhà cho riêng mình, có gì là quá đáng đâu?

Vậy mà ông trời lại phái quỷ sai đến bắt hồn cậu ngay trong đêm!

Cảnh Phồn cạn lời, lấy tay che mặt, tức đến mức bật cười vì số phận trớ trêu. Cậu mạnh tay vò mặt vài cái, bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực.

Cuối cùng nhớ ra điều quan trọng, cậu hỏi: “Vậy rốt cuộc mày kéo tao đến đây làm gì?”

[Sau khi kiểm tra, tần số dao động tinh thần của ký chủ phù hợp với ngưỡng của một thế giới khác. Nhưng thế giới đó đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ, cần ký chủ tìm ra nguyên nhân và xử lý.]

“Cái này tao hiểu, xuyên đến thế giới khác làm nhiệm vụ đúng không?”

Cảnh Phồn chống hai tay ra sau ngả người, ngẩng đầu nhìn không gian vô biên trên đỉnh đầu, nhớ lại những tác phẩm xuyên không từng xem trước đây.

[Ký chủ có thể hiểu như vậy.]

“Phải rồi, lúc nãy mày nói đã lưu trữ dữ liệu tinh thần của tao, vậy bây giờ tao là gì? Ma à?” Cảnh Phồn chợt nhớ ra thân xác mình chắc giờ cũng đã bị hỏa táng rồi.

Thế nhưng hiện tại cậu vẫn cảm nhận được đau đớn, thân thể cũng có cảm giác chân thực rõ ràng.

[Ký chủ không phải sinh vật linh dị. Ở thế giới bên trong, thông qua dữ liệu đã lưu, có thể tái tạo lại trạng thái cơ thể của ký chủ.]

“Thôi được rồi, vậy nếu tao không chấp nhận đề nghị của tụi mày thì sao?” Cậu nhìn không gian xung quanh, tính toán xem liệu có thể nằm im sống sót ở đây không.

[Ký chủ có quyền từ chối nhiệm vụ. Nhưng nếu từ chối, dữ liệu tinh thần của ký chủ sẽ bị giữ lại ở thế giới bên trong. Theo sự biến đổi của từ trường nơi đây, dữ liệu sẽ dần tan biến.]

“…” Vậy thì chẳng phải là không thể từ chối à?

“Vậy nếu tao cứu thế giới này xong, sẽ được thưởng gì không? Ví dụ như giúp tao sống lại?” Cảnh Phồn đổi tư thế ngồi, chống cằm hỏi.

[Không thể thực hiện.]

“Vậy cho tao nhập hồn vào người khác, dùng thân xác người ta sống lại?” Trong đầu cậu hiện lên cảnh trong phim truyền hình từng xem – mượn xác hoàn hồn.

[Không thể thực hiện.]

“Quay ngược thời gian, để tao đi ngủ sớm hôm đó?” Cảnh Phồn bắt đầu tưởng tượng viển vông.

[Không thể thực hiện.] Giọng máy móc lạnh lùng lặp lại.

"Giúp tao chuyển kiếp đầu thai?” Hỏi xong, Cảnh Phồn nghĩ lại thấy đầu thai có vẻ thiệt thòi.

Biết đâu nếu không nhận nhiệm vụ cũng được đầu thai, thế là cậu thêm điều kiện: "Nhớ cho tao đầu thai vào nhà tỷ phú.”

[Không thể thực hiện.] Giọng máy móc lạnh lùng lại vang lên lần nữa.

Cảnh Phồn bực mình: “Mày chỉ biết nói mỗi câu đó à?”

[Không phải.]

Cậu bật dậy, muốn kéo con AI ngu ngốc trong đầu ra đánh cho vài cái: “Vậy thì việc tao hoàn thành nhiệm vụ cứu thế giới này có ý nghĩa gì? Làm nô lệ cho tụi bây hả?”

[Chúng tôi sẽ dựa vào dữ liệu cơ thể của ký chủ ở thế giới cũ để tạo ra một thân phận mới hợp lý tại thế giới nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ có thể tiếp tục sống trong thế giới này với thân phận mới.]

Cảnh Phồn xoa cằm suy nghĩ, phải nói đề nghị này cũng không tệ, dù sao thì cậu cũng không lưu luyến gì với thế giới cũ, sống ở đâu chẳng là sống.

Cậu lại hỏi: “Thế cái thế giới nhiệm vụ đó có nguy hiểm không? Kiểu như có ma pháp, tinh linh, siêu năng lực hay tận thế?”

[Đang truy xuất… Truy xuất hoàn tất. Thế giới ký chủ sắp đến là thế giới quan ABO, ngoài sự khác biệt về giới tính thì không khác gì thế giới gốc của ký chủ.]

Ồ, xã hội văn minh, chắc là an toàn thôi.

“Thế nếu thất bại thì sao?” Cảnh Phồn thử bước một bước vào khoảng không xung quanh, cảm giác giống như đang đi dưới nước, cũng hơi giống bước đi trong không gian vũ trụ như trên TV.

[Nếu nhiệm vụ thất bại, tiểu thế giới sẽ sụp đổ, ký chủ sẽ bị tiêu hủy cùng với dữ liệu của tiểu thế giới.]

“Được rồi, ý là lại chết thêm lần nữa.” Cậu thở dài, không ngờ có một ngày lại phải sống trong trạng thái bị đe dọa tính mạng mọi lúc.

“…Thế tôi có sao lưu được không? Nhỡ đâu tôi tự làm mình chết thì sao?”

Cảnh Phồn lo lắng, cậu chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, yếu ớt đến mức thức đêm cũng có thể chết.

[Không hỗ trợ lưu lại, mạng sống chỉ có một, xin ký chủ hãy trân trọng.]

Cảnh Phồn còn muốn hỏi thêm gì đó, thì trong đầu vang lên tiếng báo động “tít tít”, khoảng không trước mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

[Cảnh báo, từ trường của không gian bên trong bất ổn, ký chủ có đồng ý tiến vào thế giới nhiệm vụ không? Nếu từ chối sẽ bị từ trường nuốt chửng.]

“Đồng ý đồng ý.” Cảnh Phồn nghe thấy tiếng cảnh báo là đã buồn nôn, cậu vẫn muốn sống, lập tức đồng ý ngay.

[Ký chủ đồng ý, bắt đầu truyền tống đến thế giới nhiệm vụ, đang tạo danh tính mới… Danh tính mới đã tạo xong, xin ký chủ lưu ý.]

Trong âm thanh lèo xèo như dòng điện, Cảnh Phồn chỉ nghe thấy câu cuối cùng “xin lưu ý”, còn chưa kịp phản ứng xem phải lưu ý cái gì, đã cảm thấy một trận mất trọng lực.

Không biết rơi bao lâu, cuối cùng cũng có cảm giác tiếp đất.

Cậu rơi xuống một bãi cỏ xanh mướt.

“Ai da…”

Cảnh Phồn quỳ sụp trên mặt đất, nghỉ một lúc lâu rồi than thở: “Sao mày không nói trước là tao sẽ xuất hiện kiểu này hả?”

Lần này hệ thống không đáp lại. Cảnh Phồn lật người ngồi dậy, ngẩng đầu liền thấy một cô dì đội nón rơm đang cầm cái xẻng nhìn cậu.

“?!” Bị thấy rồi à?

Giữa thanh thiên bạch nhật mà từ trên trời rơi xuống một người sống.

Không lẽ cậu vừa đến đã bị bắt vì bị nghi là yêu quái?

“Cháu trai à, đừng có dẫm bừa lên bãi cỏ nhé.” Dì ấy hơi không vui nói, nhưng lại không hề phản ứng gì bất thường về chuyện cậu đột nhiên xuất hiện.

Cảnh Phồn lập tức đoán rằng chắc là thân phận do hệ thống tạo ra đã phát huy tác dụng, cậu xấu hổ gãi má xin lỗi: “À xin lỗi dì, tại cháu thấy trời đẹp quá nên muốn phơi nắng chút.”

“Nhưng cũng đừng ngồi bệt xuống cỏ thế này chứ, không sạch đâu.” Dì ấy vừa nói vừa dùng xẻng đào vài cái xuống đất trống.

Nhìn lớp đất đen đen được xúc lên theo từng nhát xẻng, Cảnh Phồn bỗng thấy có dự cảm không lành: “Dì ơi, cái đất đen đó là gì vậy?”

“Đây là phân bón hữu cơ đó, trồng hoa tốt lắm, dì định xúc ít về bón cho mấy cây hồng nguyệt quý ở nhà.” Dì ấy trả lời.

Phân bón hữu cơ = phân động vật + rơm rạ.

Bảo sao lúc nãy cậu đã thấy có mùi hôi. Cảnh Phồn ngẩng tay kia lên — bàn tay vẫn đặt trên đất nãy giờ — nhìn thấy thứ gì đó không rõ dính đầy trên tay, trong lòng lập tức chửi thề.

[Hệ thống chết tiệt, mày đưa tao tới cái chỗ quỷ quái gì thế này!]

Những thông tin liên quan đến thế giới này lần lượt truyền vào trong đầu Cảnh Phồn.

Nhưng hiện tại cậu không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, bởi hệ thống lập tức đưa ra nhiệm vụ khẩn cấp.

Cậu cần phải đến tham gia phỏng vấn tại một công ty.

Còn chưa đến bốn mươi phút nữa là đến giờ phỏng vấn. Cảnh Phồn nhìn bộ đồ T-shirt trắng và quần thể thao đang mặc trên người, liền muốn hỏi thăm cả nhà hệ thống một trận.

May mà vị trí hệ thống truyền tống cậu tới rất gần công ty, chỉ cần đến trung tâm thương mại gần đó mua một bộ vest là được.

Cảnh Phồn vất vả lắm mới chọn được một bộ đồ công sở phù hợp trong phạm vi túi tiền có thể chi trả. Cậu đứng trước gương, thắt cà vạt, vừa chỉnh vừa đánh giá gương mặt của mình.

Ngoài quầng thâm nhẹ dưới mắt, mặt vẫn là gương mặt của cậu ở thế giới cũ, điểm này khiến cậu khá hài lòng.

Ông trời tuy không cho cậu thân phận con nhà giàu, nhưng cũng bù lại cho cậu một ngoại hình không tệ, hồi còn đi học cũng từng được lên “bảng tỏ tình” không ít lần.

Do thời gian ôn thi ở trường toàn ngày đêm không thấy ánh mặt trời, làn da hiện giờ trắng hơn trước khá nhiều, hai bên má còn có lúm đồng tiền sâu mỗi khi cậu nói chuyện.

“Thật ra tao thấy mình cũng có thể vào giới giải trí làm bình hoa sống mà.” Cảnh Phồn xoay người, khoe khoang với hệ thống.

【Thân phận phù hợp nhất được hệ thống tạo ra cho ký chủ là ứng viên thư ký của tập đoàn Bắc Phong, hiện tại không khuyến nghị ký chủ gia nhập giới giải trí.】

Hệ thống rõ ràng không nhận ra cậu đang khoe khoang tự luyến, vẫn tiếp tục phân tích một cách lý trí, khiến Cảnh Phồn chỉ biết lườm nó một cái rõ to.

Ngồi trong phòng chờ, Cảnh Phồn nhìn hai ứng viên cạnh tranh trước mặt, ăn mặc chỉnh tề, vest thẳng nếp, tự tin tràn đầy, bất giác cậu đưa tay cắn nhẹ móng tay.

Theo những thông tin mà cậu tiếp nhận được đến hiện tại, thì cậu đã xuyên vào một thế giới có thiết lập cơ bản tương tự thế giới ban đầu của mình.

Chỉ là điều khiến cậu khó hiểu nhất, chính là vấn đề giới tính ABO vốn không tồn tại ở thế giới cũ.

【Ngoài nam và nữ, còn có giới tính thứ hai, cái gọi là Alpha, Beta, Omega. Ý là thế giới này có tổng cộng sáu giới tính sinh lý hả?】Cảnh Phồn hỏi hệ thống.

Thế này còn tiên tiến hơn cả túi mua sắm của Walmart ở thế giới cậu sống trước kia.

【Đúng vậy.】

【Vậy còn tao thì sao, lúc nãy mày bảo tao là Beta đúng không? Cũng được nhỉ, coi như tầng lớp trung lưu.】

Cảnh Phồn lật xem chứng minh thư của mình, trên đó ghi rõ giới tính: Nam (Beta).

【Beta là giới tính chiếm đa số, khoảng 60% dân số toàn thế giới. Alpha và Omega mỗi bên chiếm khoảng 20%. Alpha có ưu thế bẩm sinh về thể lực, trí lực và năng lực lãnh đạo, vì vậy địa vị xã hội cao nhất. Tiếp đến là Omega—những người có thể kết đôi với Alpha và sinh sản. Cuối cùng là nhóm phổ thông—Beta.】

【Khoan đã, ý mày Beta là tầm thường nhất?】Cảnh Phồn nhanh chóng tóm được trọng điểm trong bài diễn thuyết dài dòng của hệ thống.

【Beta không chịu ảnh hưởng của pheromone hay kỳ phát tình, tuy bình thường nhưng không thể thiếu.】Hệ thống “tốt bụng” giải thích thêm cho cậu.

【Chẳng phải vẫn là thánh thể làm trâu làm ngựa của tầng lớp đáy xã hội sao, sao mày không cho tao cái thân phận Alpha luôn đi?】

Cảnh Phồn không phục. Khó khăn lắm mới được sống lại một lần, vậy mà vẫn không được “đầu thai” vào một chỗ tốt hơn.

【Thân phận được tạo ra dựa trên dữ liệu ở thế giới ban đầu của ký chủ.】

Ý là thể năng và trí lực của cậu chỉ đạt tiêu chuẩn của Beta trong thế giới này.

Cảm thấy như bị chửi xéo, Cảnh Phồn thở dài: 【Thôi bỏ đi, vậy cái "pheromone" mà mày nói lúc nãy là gì?】

Cậu từng nghe từ đó khi xem các chương trình thế giới động vật.

【Pheromone là chất hóa học đặc trưng do tuyến thể của Alpha và Omega tiết ra, dùng để thu hút và đánh dấu lẫn nhau giữa AO. Alpha mỗi tháng sẽ có kỳ mẫn cảm, tương ứng thì Omega sẽ có kỳ phát tình. Trong thời gian đó, cả hai sẽ bị pheromone ảnh hưởng và thu hút lẫn nhau để kết hợp.】

【…Bị hormone chi phối, chắc chắn không phải là thế giới động vật phiên bản loài người đấy chứ? Tổ tiên của họ chẳng lẽ đã tiến hóa thất bại à.】

Cảnh Phồn đột nhiên cảm thấy làm một Beta cũng không tệ, ít ra không bị hormone điều khiển dễ dàng như vậy.

Thời gian chờ không đủ dài, chỉ vừa đủ để Cảnh Phồn hiểu sơ sơ về cách phân chia giới tính của thế giới này.

Cậu cũng không quá để tâm đến buổi phỏng vấn sắp tới, cứ nghĩ đây chỉ là một phần để hoàn thiện nhân vật mà hệ thống dựng lên thôi.

Vì vậy, khi Cảnh Phồn ngồi vào phòng phỏng vấn và nghe thấy hai ứng viên còn lại trình bày những thành tích nghiên cứu và kinh nghiệm làm việc “nghịch thiên” thì cậu lập tức hoảng loạn.

Hệ thống không hề nói đây là buổi phỏng vấn của một công ty lớn như thế.

Ban đầu còn tưởng hệ thống sẽ hỗ trợ hậu trường, ai ngờ từ đầu đến cuối nó không hé răng lấy một lời.

Cảnh Phồn chỉ dựa vào chút hiểu biết về bản thân gần như bằng 0, gắng gượng giữ bình tĩnh, run rẩy vượt qua cuộc phỏng vấn kéo dài chưa đến mười phút.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play