Chương 1: Người đáng chết đâu phải là tôi
“Chào cậu Cảnh Phồn, hoan nghênh cậu đến tham gia buổi phỏng vấn của công ty chúng tôi. Trước tiên, xin hãy tự giới thiệu một chút về bản thân.”
Giọng nói của cô nhân viên phỏng vấn nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt toát lên sự chuyên nghiệp đúng mực của một nhân viên tập đoàn lớn.
Khiến Cảnh Phồn ngồi đối diện suýt chút nữa bị chói mắt.
Cảnh Phồn chớp mắt một cái: “Tôi tên là Cảnh Phồn, tôi đến ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký của tổng giám đốc.”
Cô nhân viên phỏng vấn gật đầu, tưởng rằng đó chỉ là phần mở đầu, nên im lặng chờ cậu nói tiếp.
Căn phòng họp rộng lớn lặng ngắt như tờ trong vài giây.
“Hết rồi à?” Cô nghiêng đầu, hỏi mà như không biết nên nói gì hơn.
Thông cảm cho cô phải hỏi như vậy, vì ba ứng viên có mặt hôm nay đều là những người đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao.
Hai người kia lúc nãy giới thiệu bản thân suýt nữa thì kể luôn cả thành tích giải thưởng hồi tiểu học.
“Hết rồi.” Cảnh Phồn chống hai tay lên đầu gối, siết chặt ống quần, mặt không đổi sắc trả lời.
Nhưng đừng tưởng vẻ ngoài cậu bình tĩnh, bên trong đã loạn như nồi cháo heo.
【Hệ thống ơi, làm sao đây, tao chẳng biết gì hết, nói cái gì bây giờ?】
Hệ thống không thèm đáp lại.
Cái trí tuệ nhân tạo vô dụng này khiến Cảnh Phồn nghiến răng ken két.
May mà người phỏng vấn đã từng thấy nhiều tình huống oái oăm, nên nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp: “Haha, được rồi. Theo như hồ sơ thì cậu tốt nghiệp chuyên ngành truyền thông của Đại học Thế Kinh, sao lại đến ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký ở công ty chúng tôi vậy?”
“Bởi vì… tôi… yêu thích… phục vụ?” Đầu óc Cảnh Phồn trống rỗng, mãi mới nặn ra được một câu. Lý do nghe thì cao đẹp, chính nghĩa thật đấy.
Nhưng thực tế là, cậu chưa từng nghe tên cái đại học đó, cũng chẳng học cái chuyên ngành đó, càng không biết tại sao mình lại đến phỏng vấn vị trí này.
Nếu nói thật… thì là do bị hệ thống ném tới đây.
“…Ừm, cậu Cảnh thật hài hước.” Người phỏng vấn lại bị câu trả lời của cậu làm cho nghẹn họng, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cậu có phải là con cháu của sếp lớn nào đến phỏng vấn cho có lệ.
“Tôi thấy cậu là Beta. Vậy cậu nghĩ mình có điểm mạnh gì so với hai Alpha ngồi cạnh?” nữ phỏng vấn vẫn cười rạng rỡ như cũ, nhìn sang hai Alpha ngồi cạnh cậu.
Rồi, tới rồi đây.
Cảnh Phồn nhìn thẳng vào mắt người phỏng vấn, biết rằng cô đang bắt đầu phần “phỏng vấn áp lực”.
Kiếp trước, vì muốn tìm chỗ thực tập, cậu từng liều mạng đi phỏng vấn ở mấy tập đoàn lớn, kết quả bị HR gây áp lực đến mức rối tung rối mù.
Đời này làm lại, cậu thề sẽ chứng minh bản thân.
Xạo đó.
Từ lúc bước vào tới giờ, cậu đã phải nghe hai người kia thao thao bất tuyệt gần một tiếng đồng hồ. Thành tích của họ mà đặt ở thế giới cũ thì một người là tiến sĩ trường 985, người kia là thạc sĩ du học về. Còn cậu—chỉ là một sinh viên đại học sắp tốt nghiệp.
Dù xét về học lực, kinh nghiệm hay giới tính, cậu đều không có chút ưu thế nào.
Trong lòng Cảnh Phồn lại lần nữa chửi thầm cái hệ thống thất đức kia, cố gắng tìm lý do vớt vát: “Tôi… không có kỳ phát tình, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi làm việc.”
Hai ứng viên ngồi cạnh và cả HR đối diện nghe xong đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
Cảnh Phồn cảm thấy gương mặt mình sắp bị ánh mắt người ta đâm thủng đến nơi.
Không khí lại rơi vào cảnh ngượng ngùng.
Cậu không hiểu tại sao họ lại nhìn mình như thế, cũng không nhận ra mình vừa nói sai điều gì, cậu chỉ nhớ lại kiến thức phổ cập mà hệ thống đã nhồi vào.
Thế giới này không giống với nhận thức ban đầu của anh, ngoài việc phân chia nam nữ, còn tồn tại thuộc tính ABO.
Theo những gì cậu vội vã tìm hiểu được, A và O là loại người sẽ trải qua kỳ phát tình—giống như ổ khóa và chìa khóa vậy.
Trong mắt cậu, điều đó đại khái là một sản phẩm thất bại của tiến hóa.
“Khụ, được rồi, vậy cậu Cảnh, cậu còn điều gì muốn bổ sung nữa không?” Nữ nhân viên phỏng vấn khẽ ho một tiếng.
“Về lương bổng thì sao?” Cảnh Phồn nghĩ lại quy trình phỏng vấn mà mình từng trải qua, hỏi ra điểm mấu chốt nhất.
“Lương bên tôi 15 tháng đầu, từ 38.000 đến 50.000 một tháng, đầy đủ bảy loại bảo hiểm và một khoản quỹ nhà ở. Vì vị trí này cần bất cứ lúc nào cũng có thể hỗ trợ tổng giám đốc, nên đãi ngộ rất tốt.”
Bao nhiêu cơ?
Cảnh Phồn suýt chút nữa đập đùi đứng bật dậy—đừng nói với cậu là giá trị tiền tệ ở thế giới này khác nhé? Một thư ký mà có thể được trả lương cao thế á?
Rời khỏi tòa nhà công ty, cậu đi đến bên đường mua một chai nước khoáng.
Ba tệ.
Cảnh Phồn cầm chai nước trong tay mà đầy hối hận.
Cạua
vừa nói linh tinh cái gì thế này, bỏ lỡ một công việc tốt như vậy! Biết thế thì có bịa cũng phải tâng bốc bản thân lên chút chứ!
Giờ cậu chỉ hận không thể quay lại nửa tiếng trước, bóp chết cái phiên bản nói năng bừa bãi vừa rồi ném về thế giới bên kia. Đời này đời sau cũng đừng mơ có cơ hội vào một công ty đãi ngộ tốt đến vậy.
Không thể trách cậu phản ứng dữ dội như thế—kiếp trước cậu chính là vì tìm việc không được nên mới quay sang thi lên thạc sĩ, ai ngờ còn chưa kịp thành tài thì đã ngỏm.
Cậu chết đột ngột ngay trong ký túc xá của mình, trước khi chết còn đang vật lộn với môn vi tích phân.
【Giờ làm sao đây, chắc chắn là không đậu rồi, này, mày không thể cung cấp một ít gói tân thủ gì đó sao?】Cảnh Phồn ngồi ở bồn hoa, vò đầu bức tóc chất vấn hệ thống.
【Không có chức năng này.】
【Mày đã có thể đưa tao vào tới vòng phỏng vấn cuối cùng, không thể để tao đậu thẳng luôn à?】
【Quyền hạn không đủ.】
【Thôi rồi, tao không nên tin mày, làm không xong nhiệm vụ thì cùng nhau chết vậy.】cậu đứng bật dậy, vỗ bụi cỏ trên quần.
【Xin ký chủ hãy quý trọng sinh mệnh.】
【Không, tao chết một lần rồi, còn sợ gì nữa.】Cảnh Phồn cố tình cãi ngược lại.
【Xin ký chủ hãy quý trọng sinh mệnh.】Âm thanh vô cảm lại một lần nữa lặp lại.
Đối mặt với loại trí tuệ nhân tạo thiểu năng này, Cảnh Phồn sớm đã có trải nghiệm, cũng chẳng định tranh cãi thêm với nó.
Trong khi đó, bên trong công ty, sau khi tiễn ba ứng viên rời đi, cô nhân viên phỏng vấn cầm theo ba bộ hồ sơ, đẩy cửa bước vào căn phòng bên cạnh.
Phòng này nhỏ hơn phòng họp một chút, bên trong bài trí đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế. Lúc này, một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Người đàn ông ngồi trên ghế da, dựa lưng một cách thoải mái, ghế xoay nhẹ theo động tác của anh.
Anh ta cầm một cây bút ký trong tay, ánh mắt vẫn dừng lại trên tấm kính một chiều phía trước mặt.
Từ vị trí này có thể quan sát toàn bộ phòng họp phía bên kia — anh vừa nãy đã ở đây, theo dõi toàn bộ quá trình phỏng vấn.
“Giải tổng, đây là hồ sơ của ba ứng viên vừa rồi, mời ngài xem qua.”
Người đàn ông lúc này mới xoay người lại, nhận lấy tập tài liệu.
Sự im lặng của anh khiến cô nhân viên phỏng vấn thấy hoảng hốt, sợ rằng vị sếp luôn nghiêm khắc này không hài lòng.
Cô cúi mắt, ánh nhìn lơ đãng rơi vào mái tóc dài buông thõng trên lưng ghế của người đàn ông, trong đầu chợt nghĩ: Mái tóc này chăm sóc tốt thật đấy.
Người đàn ông không chú ý đến ánh mắt của cô, chỉ lật sơ vài trang rồi đặt hồ sơ lên bàn.
Anh đứng dậy, chỉnh lại bộ vest trên người, mái tóc dài màu vàng kim theo động tác mà buông xuống. Dáng người cao lớn thẳng tắp, mái tóc dài ấy trên người anh lại không hề khiến người ta thấy yếu đuối.
Anh dùng ngón tay chỉ vào một phần trong tập hồ sơ: “Chọn cậu ta đi.”
Sau khi anh rời đi, cô nhân viên phỏng vấn mới tiến lên, cầm lấy tập hồ sơ được giám đốc chỉ định. Theo phản xạ, cô đoán chắc hẳn sẽ là một trong hai Alpha.
Thế nhưng khi nhìn thấy ảnh thẻ trên hồ sơ, cô sững người tại chỗ mất cả một phút.
“Trời ạ, chẳng lẽ thật sự là con ông cháu cha?”
Cảnh Phồn vòng đi vòng lại cuối cùng cũng tìm ra trạm giao thông gần đó. Nhìn số dư đáng thương trong điện thoại, với tình trạng không có nguồn tài chính, cậu đương nhiên chọn phương án tiết kiệm nhất.
Ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn khung cảnh xã hội trước mặt gần như không khác gì thế giới cũ, trong đầu cậu bắt đầu tua lại từ việc đột tử cho đến mọi chuyện đã xảy ra đến hiện tại.
Tính đến giờ, thời gian cậu đến thế giới này chưa đầy ba tiếng — chính xác là hai giờ hai mươi sáu phút.
Hơn hai tiếng trước, cậu vẫn còn đang thức đêm ôn bài trong ký túc xá đại học.
Là một sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, cậu không thể không suy nghĩ cho tương lai của mình. Ban đầu cậu đã dự định trực tiếp bước vào xã hội để "ăn hành".
Thế nhưng chỉ riêng mấy công việc thực tập thôi cũng đủ vắt kiệt sức lực của cậu. Công ty lớn thì yêu cầu bằng thạc sĩ trở lên, công ty nhỏ thì rắc rối vô cùng.
Với mức lương thực tập hai ngàn tệ mỗi tháng, sau khi sửa bản thiết kế lần thứ hai mươi mốt, rồi lại bị bên A yêu cầu quay về bản đầu tiên và còn phải thêm màu đen "năm sắc cầu vồng", Cảnh Phồn cuối cùng không nhịn được nữa mà bùng nổ.
Cậu ôm hành lý bỏ trốn trong đêm, quay lại trường ôn thi cao học.
Thế nhưng cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi. Dù tự nhận đầu óc lanh lẹ, nhưng khoảng thời gian đó quả thực quá gấp gáp, thế là Cảnh Phồn gia nhập đội ngũ "tăng tốc", bật chế độ học liều mạng — sáu giờ sáng dậy, một giờ sáng đi ngủ mỗi ngày.
Tiến độ học tập của cậu rất nhanh, tất nhiên là tiến độ sinh mệnh cũng vô tình bị tăng tốc theo.
Vì vậy, vào một đêm nọ, trong sự tra tấn của môn Toán cao cấp, cậu cảm thấy tim đập nhanh, chóng mặt, khó thở, rồi cứ thế mà đi đời nhà ma.
Đến khi lấy lại ý thức, cậu phát hiện mình đang lơ lửng trong một không gian trắng toát, không thấy biên giới.
“Đây là đâu vậy?” Cảnh Phồn vẫn chưa kịp hiểu tình hình, còn tưởng bản thân vì quá áp lực mà mơ một giấc mộng hoang đường.
【Đây là không gian của thế giới bên trong.】Một giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên.
Cảnh Phồn bị tiếng nói ngay bên tai dọa sợ nhảy dựng, cậu quay đầu lại, nhưng xung quanh chẳng có gì cả.
“Má ơi, còn là kiểu truyện ma nữa chứ.” Cậu vỗ ngực trấn an chính mình.
Cậu thử vài lần, muốn hạ thấp cơ thể để chạm vào mặt đất, nhưng bất kể cố gắng thế nào, cậu cũng không thể chạm được vào nền đất tưởng chừng ngay trước mắt.
Cảnh Phồn rất quen với cảm giác bất lực này — giống như trong mơ, muốn mở mắt nhưng không mở nổi, muốn lật sách mà tay không nắm được trang giấy, muốn chạy cũng chẳng thể nhấc nổi chân.
“Quả nhiên là đang mơ rồi.” Cậu khẳng định.
【Không phải mơ. Đây là thế giới bên trong — nơi không có khái niệm về thời gian hay không gian. Ở đây sẽ không cảm nhận được dòng chảy của thời gian, cũng không có ranh giới không gian.】Giọng nói máy móc lại vang lên.
Lúc này Cảnh Phồn mới nhận ra — tiếng nói đó phát ra từ trong đầu cậu.
“Cái quỷ gì vậy?”
【Tôi là hệ thống, không thuộc loại sinh vật linh dị.】Giọng nói tự xưng là “hệ thống” giải thích.
“Cái hệ thống gì cơ?” Cảnh Phồn vẫn còn nghi ngờ bản thân đang mơ.
Chỉ là giấc mơ lần này hơi khác so với trước đây — cậu có thể nhận thức rõ ràng rằng mình đang mơ, thậm chí còn có thể suy nghĩ và đối thoại.
【Bạn đã tử vong. Do sóng tinh thần trùng khớp với yêu cầu của một thế giới khác, nên chúng tôi đã lưu trữ và truyền tải dữ liệu tinh thần của bạn đến đây.】
“Đùa tôi chắc? Chết á? Ai cơ?” Cảnh Phồn không thể tin nổi vào tai mình.
【Qua kiểm tra xác nhận, bạn đã thực sự tử vong tại thế giới gốc của mình, nguyên nhân tử vong được xác định là đột tử do thức khuya.】
Cảnh Phồn véo mạnh vào má mình, cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ quái này.
Cậu không có thời gian để ngủ lâu thế — sáng mai còn phải dậy học từ vựng tiếng Anh nữa kìa.
“Đau thật!” Cậu ra tay không nương tình, véo đến mức má đỏ ửng.
【Đây là thế giới bên trong, không phải mộng cảnh. Mong ký chủ đừng tiếp tục hoài nghi.】
Cảnh Phồn buông tay xuống, nhưng vẫn bán tín bán nghi lời giải thích đó. Cậu xoay một vòng tại chỗ trong không trung.
Xung quanh ngoài bản thân cậu ra vẫn chỉ là một khoảng trắng trống rỗng. Cậu hỏi: “Thế mày là thứ gì? Sao tao không thấy mày?”
【Tôi là hệ thống, nhiệm vụ là đưa bạn đến thế giới khác và hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ cứu vãn thế giới. Tôi không phải là vật chất, không có hình dạng cụ thể, chỉ tồn tại trong hải dương tinh thần của bạn.】
“Đợi, đợi đã… Tao vẫn không tin đâu. Làm sao tao lại chết lãng xẹt như thế được chứ?” Cảnh Phồn ngồi khoanh chân xuống, vẫn chưa chấp nhận được lời giải thích.
【Tôi có thể cung cấp một phần bản ghi từ thế giới gốc của bạn.】
Âm thanh máy móc vừa dứt, trong đầu Cảnh Phồn liền hiện lên một vài cảnh tượng.
Không phải là hình ảnh thu được qua mắt, mà là trực tiếp truyền thẳng vào não.
Trong hình ảnh, cậu vẫn đang nằm gục trên bàn. Vì phải thức đêm học hành, cậu đã xin chuyển sang ký túc xá đơn để tiện tập trung, dẫn đến việc không ai kịp thời phát hiện ra chuyện xảy ra với cậu.
Sáng hôm sau, người bạn thân kiêm bạn học cùng ôn thi đẩy cửa bước vào, thấy cậu gục trên bàn liền cười đùa đẩy nhẹ một cái, miệng còn trêu ghẹo vài câu.
Nhưng chỉ một giây sau, người đó khựng lại, cả cơ thể nghiêng ngả ngã xuống đất vì sốc, khiến người mới đến hoảng loạn.
Cảnh tượng sau đó trở nên hỗn loạn. Cậu thấy cố vấn học tập hốt hoảng liên lạc với bố mẹ mình, xe cấp cứu đến rồi lại rời đi.
Cuối cùng, cậu nằm trong nhà tang lễ lạnh lẽo.
Cậu thấy bố mẹ mình – mỗi người đều mang theo người bạn đời mới – đứng trước thi thể của mình mà không ngừng đổ lỗi cho nhau vì sự lơ là.
Không khí lạnh băng của nhà xác như bám lấy cơ thể Cảnh Phồn theo từng dòng ký ức, khiến cậu run lên một cái, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã đột tử.
“Vãi thật… Người đáng chết đâu phải là tôi chứ.”