Lâu Thất Chỉ trông trẻ hơn rất nhiều tuổi kia nhảy lên lôi đài, một tay cầm kiếm.
Thiếu niên một thân xiêm y trắng tuyết tay cầm roi bạc, tư thế ưu nhã bước đến trước đài, đôi mắt hẹp dài chậm rãi đảo qua tất cả mọi người bên dưới đài, vẻ mặt cương quyết.
Chúng nhân đều ngơ ngẩn.
“Tại hạ là đệ tử thứ bảy trực thuộc Trọng Hỏa Cung, Trọng Liên. Xin Lâu trang chủ hạ thủ lưu tình.”
Hắn nhướng mày khẽ mỉm cười, trong mắt có cái vẻ lão luyện thành thục không hợp với tuổi.
Chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi.
Nhưng lại đẹp đến khiến người ta không cách nào hô hấp.
Thần sắc vốn bình thản của Lâu Thất Chỉ trong nháy mắt liền trở nên đông cứng.
Tà khí trên người thiếu niên này quá nặng.
Trọng Liên duỗi thẳng roi bạc, nhẹ nhàng vung một cú trên mặt đất, vang lên một tiếng “bốp”.
Hoàn toàn không cảm giác được một tia nội lực của Trọng Liên.
Người như vậy, nếu không phải là chẳng biết chút võ công gì thì chính là võ công đã đạt đến cảnh giới cực điểm.
Bàn tay cầm trường kiếm của Lâu Thất Chỉ hơi run run.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi qua đi.
Cuối cùng, Lâu Thất Chỉ hung hãn đâm một kiếm về phía Trọng Liên!
Linh Không kiếm pháp!
Một trong Tam Đại Kiếm Quyết của Linh Kiếm Sơn Trang.
Uy lực chưa tới nhưng lại nhanh như điện, hành động bất ngờ khi đối phương còn chưa kịp xuất chiêu, thường thường có thể tạo ra tổn thương nhỏ nhẹ, làm chậm động tác của đối phương.
Lâu Thất Chỉ là người sử dụng chiêu này lợi hại nhất thiên hạ.
Từ sau khi xuất đạo tới nay, chưa một ai có thể né tránh được Linh Không kiếm pháp của ông ta.
Lúc này, thân thể của Trọng Liên hơi nghiêng.
Kiếm đâm vào không khí.
Chúng nhân kinh hãi.
Cánh tay Trọng Liên hơi thu lại, roi dài như độc xà khè cái lưỡi đỏ máu, phút chốc quấn lấy mũi kiếm của Lâu Thất Chỉ!
Lâu Thất Chỉ nắm chặt lấy chuôi kiếm, trở tay muốn giựt lấy cây roi của Trọng Liên.
Tay của Trọng Liên chưa dùng lực, nhưng đã nhấc chân đạp một cước vào tay cầm kiếm của Lâu Thất Chỉ!
Lâu Thất Chỉ không tự chủ mà nới lỏng tay, thanh kiếm liền bay ra ngoài.
Trọng Liên vung roi bạc, nhảy lên đón lấy trường kiếm.
Kiếm hoa như tuyết, thân hình như múa.
Thân hình trắng tuyết lướt nhanh trên lôi đài, kiếm ảnh như pháo hoa nở rộ trong không trung.
Trang chủ Linh Kiếm Sơn Trang vang danh khắp thiên hạ, trong hai chiêu đã bại dưới tay Trọng Liên.
Hai chiêu.
Chính vào lúc mọi người đang kích động vô cùng, Ôn Hồ trưởng lão đột nhiên bước đến bên cạnh Trọng Liên, “Thiếu cung chủ, Vũ Văn công tử đang vội tìm ngài, hình như Ban cô nương đã xảy ra chuyện.”
Trọng Liên vểnh cái cằm xinh xẻo, cười ngạo nghễ.
“Cứ để bọn chúng chết hết đi là xong.”
Ôn Hồ trưởng lão hơi sững người, không biết nên trả lời thế nào.
Không ai dám nói chuyện, không người dám lớn tiếng hít thở.
Trọng Liên ném trường kiếm xuống đất, liếc nhìn dưới đài một cái, rồi lại nhìn lên trên đài.
Một thiếu nữ tuổi tác tương đương hắn chạy lên trên đài, nhặt lấy roi bạc.
Môi thắm như son, da trắng nõn nà.
Hải Đường.
Trọng Liên ung dung bước xuống dưới đài, ánh mắt ngạo mạn.
Mọi người tự nhiên nhường ra một con đường cho hắn.
Phía kia của con phố, một nữ tử chậm rãi bước đến. Bởi vì đứng đấu lưng, nên không rõ tướng mạo của nàng ta.
Chỉ nhìn tấm lưng thôi cũng gợi lên vô hạn suy tư xa xôi.
Nàng ta đi đến trước mặt Trọng Liên, hơi uốn gối, nói một câu, không rõ ràng lắm.
Chúng nhân kinh ngạc nhìn bọn họ.
Khóe miệng Trọng Liên nhếch lên một tia cười đắc ý, nói với giọng không lớn nhưng rõ ràng, “Đời này ta hận nhất người khác phản bội ta. Ngươi không muốn sống tiếp nữa thì đi chết đi.”
Hắn bước vòng qua nàng ta, thân thể nàng ta run lên khe khẽ dưới ánh mặt trời nóng bức.
Thân hình của hắn tiến gần.
Bên cạnh có người nắm tay tôi, ngón tay lạnh lẽo.
Tôi nhìn Lâm Hiên Phượng kế bên, y cúi đầu thật thấp, dường như có chút sợ hãi.
Tôi gọi y một tiếng, trước mặt lại có một đôi giày ủng ngắn hoa lệ vượt qua.
Ngẩng đầu lên, Trọng Liên đang nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
Ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển đến bàn tay đang nắm chặt nhau của tôi và Lâm Hiên Phượng, mắt hơi cong lên, là đang cười.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao Lâm Hiên Phượng lại sợ thành thế này.
Hắn thật sự rất đáng sợ.
Có một gương mặt đẹp đến nhường thế, nhưng một lời nói một hành động lại khiến người khác cảm thấy tanh máu và sợ hãi.
Dường như chỉ cần một phút không cận thận, thì sẽ biến thành vong hồn dưới mũi kiếm của hắn.
Nụ cười kia chỉ dừng trên gương mặt hắn thoáng chốc, sau đó hắn gia tăng cước bộ, tiếp tục bước về phía trước.
Áo mỏng trắng như hoa như tuyết, khẽ bay chấp chới trong gió nhẹ.
Một âm thanh đánh vỡ dòng suy nghĩ của tôi –
“Hộ pháp Hải Đường của Trọng Hỏa Cung chiến thắng!”
Hải Đường đứng trên lôi đài, hai tay ôm quyền, “Đã nhường rồi.”
Chỉ biết là Hải Đường đã thắng, nhưng chẳng nhìn được gì cả.
Ôm đầu lắc lắc, “Bỏ lỡ mất tiên pháp tuyệt mỹ của Hải Đường tỷ tỷ rồi… ta thật xúi quẩy…”
Trọng Liên sửa lại mạng che mặt của hắn, ánh mắt hẹp dài khẽ liếc về phía tôi một cái, “Hóa ra Hoàng Nhi thích kiểu hình này.”
Mắt tôi cong thành hai khe hẹp, “Ghen đó à, ghen đó à, ghen – đó – à!”
Trong mắt Trọng Liên nhoáng qua một tia kinh ngạc, cúi đầu không nói gì.
Tôi dùng cùi chỏ huých huých hắn, “Sao ngươi lại muốn đeo mạng che mặt? Sợ người khác nhận ra mình à? Rất có khả năng ngươi phải lên đánh, đến lúc đó người ta hỏi ngươi tên là gì thì ngươi đáp thế nào?”
Hắn thấp giọng nói, “Ta chỉ biết ta không muốn người khác nhìn thấy ta nữa.”
Tôi há miệng thật rộng, “Ụa… ngươi tự luyến quá rồi đó, còn sợ người ta thích ngươi đến chết đó à? Hồ ly tinh đực.”
Trọng Liên ngẩng đầu thản nhiên nhìn tôi, rồi đưa tay ra ôm lấy hông tôi.
Tôi nhắm mắt hô lớn, “Sao ngươi có thể là hồ ly đực chứ, trước nay ta chưa từng cảm thấy mắt ngươi giống hồ ly đực đâu, trước nay chưa từng cảm thấy ngươi có ý mê hoặc người khác, trước nay chưa từng!”
Trọng Liên hơi híp mắt lại, đương chuẩn bị dùng thêm bàn tay khác, trên đài đột nhiên vang lên một tiếng “keng”.
Hắn quay đầu đi, tôi nhân cơ hội hất bỏ tay hắn.
Đao của Chu Sa đang gác trên cổ Lâu Ngạn Hồng.
Nhưng cánh tay phải của cô nàng cũng ồ ạt túa máu tươi.
Tùy Châu ôm Tuyết Chi, đang ngồi bên cạnh Trọng Liên.
Tuyết Chi hưng phấn huơ múa tay nhỏ, chỉ đại đao của Chu Sa, đôi mắt trông giống như đang phát sáng.
“Chi Nhi ngốc, là xinh đẹp, xinh đẹp!”
Nói ra lời này, trái tim đột nhiên nhoi nhói.
Cậu bé nhỏ xíu, trên trán có một nốt ruồi mỹ nhân xinh đẹp hút mắt.
“Hộ pháp Chu Sa của Trọng Hỏa Cung chiến thắng!”
Chu Sa bịt miệng vết thương của mình, bước xuống hơi chút khó khăn.
Đi đến trước mặt chúng tôi, hai chân chợt nhũn ra, quỳ trên đất.
Lưu Ly xông đến đỡ cô nàng dậy, nhíu mày nói, “Sao lại thành thế này, Lâu Ngạn Hồng khó đánh thế sao.”
Chu Sa lắc lắc đầu, “Ngươi có bản lĩnh ngươi đi đánh đi.”
Hai trận sau là Xà Cừ và Lưu Ly ra trận, gần như đánh đâu thắng đó, chẳng gì cản trở.
Người của Linh Kiếm Sơn Trang đều đã lên hết, duy chỉ có Lâm Hiên Phượng là không nhìn thấy.
Ngay cả Hoa Di Kiếm cũng không xuất hiện.
Bởi vì người tham gia dự thi quá nhiều, cho nên lôi đài phân bốn phía đông nam tây bắc, lôi đài chính ở phía đông, chúng tôi đang ngồi trước lôi đài chính.
Mấy canh giờ trôi qua, bốn lôi đài đều đã chọn ra người mạnh nhất.
Đông tây và nam bắc lại thi đấu riêng, người chiến thắng của lôi đài chính chính là Hải Đường của Trọng Hỏa Cung thuộc lôi đài phía đông.
Lôi đài nam bắc tỷ võ, lôi đài bắc thắng.
Chính là cốc chủ của Niết Bàn Cốc.
Địa điểm quyết chiến cuối cùng chính là lôi đài chính.
Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, không biết vòng nguyệt quế của trận này sẽ rơi vào tay ai.
Trọng Liên đột nhiên quay đầu sang nói với tôi, “Đao của em có mang theo không.”
Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Cuối cùng vẫn là lấy thanh đao từ bên hông ra.
“Liên, ta… ta không phải cố ý mang theo.”
Càng bôi càng đen.
Trọng Liên im lặng nhận lấy đao Hoàng Vũ, đứng dậy nói, “Ta lên đánh.”
Nhất thời tôi có hơi hưng phấn, từ sau khi quen biết đến giờ vẫn chưa từng thấy hắn ra tay, tôi cười gượng hai tiếng, “Hay lắm hay lắm, nhanh lên đi.”
Trọng Liên chỉ gật gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.
Trong lòng có hơi khó chịu, cụ thể là ở đâu, tôi cũng chẳng nói rõ được.
Đột nhiên cứ cảm thấy…
Hắn không hề để ý đến tôi.
Hoặc là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Một nam tử áo xanh bước lên đài.
Thế nhưng ánh mắt của chúng nhân không dừng trên người y, mà là người mà hắn đẩy.
Người đó ngồi trên một chiếc xe lăn, thân hình hơi gầy, khung xương khá nhỏ, tóc mai điểm hoa râm, mái tóc cực dài, xõa xuống che nửa bên mặt.
Bàn tay đặt trên xe lăn sẹo giăng chằng chịt, cổ tay đeo một sợi xích vàng.
Quỷ dị không nói nên lời.
“Địa ngục Diêm diện, nhân gian Trọng Hoa, thần nãi Ngọc Hoàng, chi vi Liên Dực.”
Người đó vẫn cúi đầu, âm thanh khàn đặc đến mức khiến người nghe không kềm được mà nhìn khắp người y mấy lượt.
Đôi mắt hẹp dài của Trọng Liên híp lại.
Người đó dùng bàn tay còn lại cũng đầy sẹo vuốt ve bàn tay đeo xích, “Liên cung chủ, những năm qua… sống có vui vẻ không?”
Trọng Liên trợn to mắt, mặt hơi tái đi, “Đại sư huynh.”
Người đó ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi. Cả tôi cũng không ngoại lệ.
Một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, hình như từng bị một đám động vật gặm cắn thê thảm, những vết sẹo lớn nhỏ đan nhau lộn xộn không một quy luật, hoàn toàn không ra hình người.
Chỉ nhìn mặt y, đã không cách nào suy đoán được tuổi tác của y.
Chỉ có cặp mắt đó, vẫn tràn đầy anh khí.
Nhưng lại mang căm hận gấp bội.
“Liên cung chủ nhận nhầm người rồi. Tại hạ họ Ban, tên Ngọc Khánh. Tự, Niết Bàn.”
***
Gió mát thổi qua, tóc của Ban Ngọc Khánh bị gió hất lên.
Một vết sẹo dài chạy xéo từ khóe mắt đến đuôi tóc, cực sâu cực thô, đoán hẳn lúc bị thương người này suýt chút thì đã mất mạng, cũng chẳng biết y làm cách nào sống sót.
Trọng Liên siết chặt đao Hoàng Vũ, nhảy lên lôi đài.
Ánh dương bỏng mắt.
Hai bông tai sen bạc lóe ánh đỏ bạc đan xen, chói sáng đến nhức mắt.
Ban Ngọc Khánh lấy từ dưới xe lăn ra một cây trường cung ngọc bích, bàn tay đầy sẹo nhẹ nhàng mơn trớn thân cung.
“Liên cung chủ, chúng ta đã bao lâu không cùng luyện võ rồi nhỉ.”
Trọng Liên không đáp lời, chỉ xoay người nói với người chủ trì, “Cung chủ Trọng Hỏa Cung, Trọng Liên.”
Khán đài kinh hoàng.
Trán của người chủ trì nháy mắt vã đầy mồ hôi lạnh.
Ban Ngọc Khánh dùng tay đỡ đầu, cười khẩy một tiếng, “Liên cung chủ, sau khi ta đi, ngài có từng luyện võ một cách bán mạng như khi trước không?” Y phất phất tay mình, sợi xích vàng trên tay phát ra ánh vàng óng ánh.
Chất giọng khàn khàn của Ban Ngọc Khánh vang vọng khắp hội trường.
“Rừng phong Nhiễm Hỏa, uống rượu dưới trăng, lầu cao hát xướng. Tháng tháng năm năm, bên hoa dưới trăng, một vò rượu thơm.”
Sắc mặt của Trọng Liên càng lúc càng khó coi.
Vạt áo lụa mỏng, ánh vàng chói lọi.
“Liên cung chủ, lời từ hay như vậy, Ban mỗ dến nay vẫn còn ghi nhớ.”
Trầm mặc hồi lâu, Trọng Liên đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn ban nãy.
“Sen đỏ đã tàn, khánh ngọc đã vang, nhưng tình nãy vẫn vậy.”
(Sen đỏ đã tàn, khánh ngọc đã vang [水落红莲, 唯闻玉磬] – thủy lạc hồng liên, duy văn ngọc khánh: trên baidu có người giải thích ý của hai vế có nghĩa là “hoa đã héo tàn rơi rụng xuống nước, tiếng khánh đơn điệu đã vang lên” – hai vế này nói về vật đổi sao dời, thời gian thoi đưa.)
Trọng Liên cười suy nghẫm, Đại sư huynh, sao huynh có thể quên mấy câu sau đi thế? Đó chính là những lời bộc bạch thật tâm của Thất sư đệ đấy.”
Ban Ngọc Khánh trước là sững người, sau đó thì cười lớn.
Như tiếng cát ma sát, nghe mà khiến người nổi gai ốc.
Mà Trọng Liên thì vẫn chỉ cười mỉm.
Ban Ngọc Khánh rút ra một mũi tên tím thẫm, gác lên trường cung, ánh mắt dần dần trở nên âm lãnh.
“Thời gian lâu rồi, bệnh cũ của ngươi vẫn không sửa được. Tính cách đổi qua đổi lại, không mệt sao.”
Trọng Liên rút đao Hoàng Vũ ra, “keng” một tiếng –
Ánh bạc làm chói mắt tất thảy mọi người!
Thoạt nhìn, đao Hoàng Vũ quả thật là một thanh trường kiếm, dài mảnh, bén ngọt, sắc nhọn, nhưng lại thiếu đi mấy phần bá khí vốn có của một thanh đại đao.
“Đại sư huynh, đừng trách sư đệ không nhường huynh. Dù sao ta cũng đã đến tham gia rồi, thì tất phải thắng.”
Ánh mắt của Ban Ngọc Khánh nhất thời quét về phía tôi, “Ha, ta tưởng ngươi còn thật sự là đến đoạt cho hắn ta, xem ra trò chơi này chẳng mấy vui vẻ.”
Ánh nhìn của Trọng Liên vẫn luôn không dời khỏi người y.
“Hoàng Nhi ta dĩ nhiên thích…”
Lời còn chưa dứt, chỉ là dùng một nụ cười nhạt để kết thúc.
Nhưng tôi thì lại không thể nán lại được nữa.
Hải Đường vỗ vỗ vai tôi, thở dài.
Ngay cả Chu Sa cũng dùng ánh mắt vô cùng đồng tình để nhìn tôi.
Tôi đè lên lồng ngực mình, cười nói với Hải Đường, “Chuyện này sao lại rơi xuống đầu ta, ha ha, ha ha.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi.
Tất cả mọi người đều biết ý tứ phía sau câu nói của hắn.
Hắn dĩ nhiên thích tôi.
Nhưng mà, cũng chỉ đến cái mức “thích” mà thôi.
Thật sự rất xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn che mặt phóng như bay ra bên ngoài.
Thế nhưng tôi chỉ ngồi đần tại chỗ nhìn bọn họ.
Tôi phải kiên trì đến giây cuối cùng.
Tôi phải đợi Trọng Liên đi xuống, nói với hắn, tình cảm của tôi đối với hắn và của hắn đối với tôi hoàn toàn không giống nhau.
Tôi phải nói với hắn rằng, đừng có làm nhục tôi.
Dưới ánh nắng chói chang như lò lửa.
Trọng Liên và Ban Ngọc Khánh cứ thế đứng song song chẳng nhúc nhích.
Ánh mắt của hai người đều trở nên nghiêm trọng.
Cao thủ đọ sức với nhau, một chiêu phân định thắng thua.
Bỗng, ánh mắt của Ban Ngọc Khánh trở nên bừng bừng sát khí, tay cầm trường cung chợt siết lại!
Trọng Liên lùi sau hai bước, giơ cánh tay lên, nhanh chóng đưa đao Hoàng Vũ lên ngang ngực mình.
Keng!
Keng! Keng!
Giây phút ngắn ngủi, liên tục ba mũi tên.
Trong mắt Trọng Liên hiện một tia kinh ngạc.
Ban Ngọc Khánh cười đắc ý, gác hai mũi tên lên cung, bắn ngay lập tức.
Trọng Liên huơ đao trái phải, mũi tên bị gạt ra.
Nhân khoảng trống lúc Ban Ngọc Khánh còn đang rút tên, Trọng Liên nhảy lên, y phục ma sát với gió vang tiếng sột soạt, tơ lụa trắng tuyết bên hông như bướm bay lượn trong không trung.
Bước chân uyển chuyển đáp xuống trước mặt Ban Ngọc Khánh, một tay cầm đao.
Lông vũ trắng tuyết trên chuôi đao vẽ một đường cong ưu mỹ trong không trung.
Mũi đao như băng, ánh đao như bạc.
Trọng Liên giơ cao đao Hoàng Vũ, tốc độ cực nhanh, ra tay hung mãnh, chẳng dấu vết cầm đao nặng nề chậm chạp, càng không một dự tính dành con đường sống cho Ban Ngọc Khánh, bổ đao về phía y!
Ánh mắt của Ban Ngọc Khánh chợt tối, đâm cung về phía đao Hoàng Vũ.
Coong!
Hai người đều bị chấn động lùi một bước.
Đao Hoàng Vũ và trường cung ngọc bích cùng văng ra ngoài.
Hải Đường từ bên cạnh tôi nhảy lên, đón lấy đao Hoàng Vũ, trao lại vào tay tôi.
Tôi còn chưa kịp hỏi nàng ta nên làm thế nào, thì đã thấy Trọng Liên rút từ hông ra một thanh chủy thủ, bỏ vỏ, ném sang một bên.
Trong tất cả các vũ khí, đao được công nhận là chậm chạp nhất nhưng lực sát thương mạnh nhất, chủy thủ thì ngược lại.
Trọng Liên lúc dùng đao tốc độ đã nhanh đến mức khiến mọi người kinh ngạc, chứ đừng nói đến chủy thủ.
Tôi căn bản không nhìn rõ được hắn đã làm thế nào.
Trong đôi con ngươi tím sậm ánh lên một tia lạnh giá.
Xổm người xuống, giơ ngang chủy thủ, cả người chợt bay lên tại chỗ, lượm mấy vòng trong không trung.
Những nơi chủy thủ lướt qua đều máu bắn tung tóe.
Tôi bụm miệng mình, máu huyết đỏ thắm khiến tôi gần như nôn thốc.
Thế nhưng người bỏ mạng không phải Ban Ngọc Khánh, mà là người đẩy xe ở phía sau y.
Y kéo người kia chắn trước mặt mình, thân thể của người kia chớp mắt bị cây chủy thủ của Trọng Liên rạch thành một tổ ong vò vẽ.
Tất cả mọi người đều nhận ra hiện trường của đại hội có vấn đề.
Trọng Liên và Ban Ngọc Khánh không phải tỷ võ, mà là đang giết nhau.
Lúc này rốt cục tôi cũng hiểu nguyên nhân hắn là thiên hạ đệ nhất.
Những năm nay mỗi ngày không có việc gì hắn chỉ biết luyện võ công, Hoa Di Kiếm cũng chẳng điên cuồng bằng hắn, người ta còn biết đi ngủ, còn hắn cả ngủ cũng không.
Chỉ cần là vật có lực sát thương, rơi vào tay hắn đều biến thành vũ khí.
Hơn nữa còn có thể dùng vô cùng thuận tay.
Hai chân Trọng Liên khẽ chạm đất, áo quần mỏng mảnh cũng chậm rãi hạ xuống.
Đồ đằng nơi cổ lưu lại một vết tàn ảnh màu lửa đỏ trong không trung.
Hắn ném chủy thủ từ tay phải sang tay trái.
Tay phải một chưởng đánh qua, chủy thủ trên tay trái vạch một vòng trong không trung, đâm mạnh về phía Ban Ngọc Khánh!
Vũ khí của Ban Ngọc Khánh rời khỏi tay, hết cách phòng ngự.
Thắng bại đã phân.
Rất có khả năng còn gây ra án mạng.
Chính vào lúc này, y lại rút một mũi tên ra, dùng sức ném đi, nhưng không ném về phía Trọng Liên.
Mũi tên tím sậm như chớp điện, bay về phía tôi.
Tôi kinh hoàng trợn to mắt, muốn tránh né, thế nhưng tốc độ của mũi tên nhanh đến khó bề tưởng tượng.
Vút –
Mũi tên đâm xuyên qua cánh tay tôi!
“Hự –!”
Tôi ngã xuống đất, vốn không muốn kêu lên, nhưng vẫn không kềm được, khẽ rên một tiếng.
Cơn đau xé rách thân thể đang nhanh chóng khuếch tán trong cơ thể tôi, tôi đau đớn cuộn mình lại.
“Phập!”
Trên đài lại vọng lên tiếng trúng tên.
Trán túa mồ hôi lạnh, mọi vật trước mắt tôi đều nhòa thành hai.
Vùng vẫy ngẩng đầu, nhìn về phía lôi đài.
Dưới ánh mặt trời chói mắt.
Trọng Liên cau chặt mày, tay nắm nửa đoạn tên trước ngực, vạt áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trọng Liên gằn từng chữ, “Ngươi đã luyện thành …”
Máu tươi hộc ra từ miệng Ban Ngọc Khánh, “Không… sai, giết ngươi rồi, khụ khụ… ta chính là đệ nhất thiên hạ.”
Trọng Liên sững sờ nhìn hắn.
Giọng nói khàn khàn của Ban Ngọc Khánh lại lần nữa vang lên.
“Thất sư đệ, đây cũng là ngươi dạy ta. Cá lớn nuốt cá bé. Vì để đạt mục đích, không từ bất cứ thủ đoạn. Muốn lấy đúng không… khụ khụ, ba tháng sau, gặp tại Niết Bàn cốc.”
Trọng Liên từng được ca tụng là thiên hạ đệ nhất trong thần thoại, cuối cùng đã chiến bại.
Ban Ngọc Khánh nói, “Liên cung chủ, đừng vùng vẫy nữa, người ngươi thật sự yêu là ai, nói ra đi.”
Trọng Liên cắn chặt răng, không nói.
Ban Ngọc Khánh đẩy xe lăn lên mấy bước, dùng tay nhấc cằm hắn lên, “Bé con ~~”
Trọng Liên ngẩng đầu, “Hừ.”
Chính vào lúc này, một tia sáng tím đen chợt lướt qua!
Tay của Ban Ngọc Khánh bị đâm trúng, chủ động rụt tay lại.
Võ lâm đồng bào… đều kinh hãi.
Chỉ thấy một cây trâm dài khảm hắc mai cắm vào da thịt của Ban Ngọc Khánh.
Một thân ảnh cao gầy từ trên trời đáp xuống.
Mái tóc đen dài bóng mượt như ngọc đen, chiếc cằm thon nhọn.
Dưới con mắt phượng quyến rũ tà khí, một nốt ruồi lệ đỏ tựa chu sa.
Võ lâm đồng bào lại lần nữa kinh hãi.
Nam tử đó bước đến bên Trọng Liên.
Thân thể của Trọng Liên hơi run lên, rụt về phía sau.
Người nọ ôm ngang Trọng Liên lên, trên ngón áp úp trắng nõn là một đóa mai tím đậm.
Mặt của Trọng Liên, đỏ lên…
Người đó khẽ hôn lên môi Trọng Liên một cái, rồi nói, “Liên Nhi, ta đến đón ngươi về.”
Trọng Liên ngượng ngùng gật đầu, tựa đầu vào vai y, “Ngọc…”
Người nọ cười ngả ngớn, khẽ bóp hông Trọng Liên.
Mặt của Trọng Liên, càng đỏ hơn…
Sau đó, hai người đó, cùng nhau, bay lên.
Biến mất, dưới ánh nắng, vàng rực rỡ…
Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, bi thương dị thường nhắm nghiền hai mắt, “Ta bị các ngươi, làm cho cảm động rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT