Lâm Hiên Phượng nhè nhẹ đóng cửa lại, tia sáng bên ngoài nhất thời bị ngăn lại phần lớn.
Tôi không tự chủ được mà lùi sau một bước, trên mặt thì vẫn treo nụ cười ung dung chế giễu, “Hiên Phượng ca, tiết trời thế này quả không tệ… mở, mở cửa ra đi.”
Khói lạnh vờn quanh rừng trúc.
Thỉnh thoảng có vài tia nắng mặt trời xuyên qua rừng trúc rọi vào cửa sổ, rơi xuống trên chiếc giường con ấm áp.
Lâm Hiên Phượng bước đến bên tôi, tôi cũng chẳng biết mình ra làm sao, lại khẩn trương đến toàn thân run rẩy.
Một tay của y ôm lấy lưng của tôi, một tay khác thì quơ lấy chân tôi, ôm ngang cả cơ thể tôi lên không.
Tôi vùi mặt vào lòng y, không dám nhìn y nữa.
Sau đó tôi được đặt lên giường, y bắt đầu cởi y phục của tôi.
Quần áo trên người càng lúc càng ít đi, thân thể bắt đầu chẳng còn gì che chắn, bày ra trước mặt đối phương.
Rất nhanh, hai phiến môi nóng mềm liền ập tới, một nụ hôn đơn giản, dần dần sâu thêm, hôn đến cuối cùng thần trí hai người đều không còn rõ ràng, quên mất liêm sỉ.
Những tưởng tượng lúc tôi tự xử đều biến thành hiện thực.
Thân thể lõa lồ của hai người quấn lấy nhau như thể chiếc bánh quẩy.
Cả hai dán lên làn da mềm mại và thân thể nóng rực của đối phương.
Tôi cúi đầu xuống, chậm rãi liếm láp con phượng hoàng sắc kim trước ngực y.
Y khoan khoái đến ngửa đầu lên, nắn bóp cặp mông tôi hết lần này đến lần khác, tôi xấu hổ đến nhắm mắt lại.
Đến khi hai người đã ở vào trạng thái chạm vào là nổ ngay, y đột nhiên ôm tôi lên, đặt trên người mình, “Đệ ở phía trên, thế nào?”
Tôi nhìn y với ánh mắt rối loạn, “Cái cái… cái gì phía trên?”
Lâm Hiên Phượng đỏ mặt nói, “Chính là đệ, đệ vào trong ta…”
Mặc dù lúc đó tôi đã hồ đồ đến cực điểm thì vẫn hiểu ý của y.
Tôi nhoáng cái từ trên người y trở người xuống, vô lại nói, “Ta không muốn, ta lười cử động. Huynh ở phía trên đi.”
Lâm Hiên Phượng khẽ hôn gò má tôi, “Ở bên dưới sẽ rất đau.”
Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nâng hông tôi lên.
Ngón tay của y bị mồ hôi thấm ướt, hơi hơi run rẩy.
Khẽ khàng tách chân tôi ra, bắc lên hông mình, đâm cái vật cứng ngắc của y vào hậu huyệt của tôi.
Vật cứng nóng rát tiến gần, tôi sợ đến nhắm mắt lại, kềm không được mà rụt lùi một chút.
Y ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, “Đệ sợ… có phải không?”
Tôi liều mạng cắn chặt hàm răng run cầm cập của mình, ra sức lắc đầu, “Không sợ, ta không sợ. Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên.”
Mặt của tôi lại lần nữa đỏ bừng lên, ngón tay vô lực bấu vào chăn nệm trắng tuyết.
Tôi thật sự không sợ hãi.
Chỉ cần huynh thoải mái là được…
Lâm Hiên Phượng chăm chú nhìn biểu hiện của tôi, chậm rãi nhét dục vọng của mình vào trong.
Tôi nhẹ nhàng hít lấy một hơi, thân thể dần dần bị lấp kín.
Tay túm chặt ra giường, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Y lập tức dừng động tác, đau lòng nói, “Không thoải mái thì nói, đệ cười còn khó coi hơn cả khóc.”
Tôi ngượng ngùng lắc đầu, nhưng bởi vì cơ thể hưng phấn mà mặt đỏ lên.
Tuy y đã thật cẩn thận nhét vào trong, nhưng cơn đau của tôi vẫn không ngừng tăng lên.
Y lại chậm rãi rút ra, dịu giọng nói, “Còn đau ư?”
Tôi thẹn thùng nói, “Chúng ta có thể cứ thế này làm tới năm sau đấy.”
Mặt y cũng đỏ lên, “Vậy ta nhanh một chút, đệ đừng kêu đau nữa.”
Tôi gật gật đầu.
Trán của y cũng rịn đầy mồ hôi lấm tấm.
Phần hông vừa dùng lực, toàn bộ lút vào trong cơ thể tôi.
“Hiên, Hiên Phượng ca… đau, đau quá…” Tôi trưng gương mặt cầu xin mà rằng.
Nhét đến toàn thân tôi đều căng trướng, đau đớn quá.
Lâm Hiên Phượng thương tiếc cũng không phải mà tức giận cũng không đúng, chỉ có thể chậm rãi rút ra, nâng hông tôi lên cao một chút.
Tôi lau mồ hôi trên đầu y, thở hổn hển nói, “Ta chỉ tùy tiện kêu thôi, đừng có để ý ta, tiếp tục.”
Nhìn y như thế, đoán hẳn cũng nín nhịn đến khó chịu.
Y lại thử thăm dò tiến vào một chút, tôi đai đớn nắm chặt tay y.
Trái tim tùy theo nhịp ra vào của y mà lên xuống thấp thỏm.
Ánh dương chiếu trên cơ thể trần trụi của hai người.
Ấm áp, long lanh.
Tay của Lâm Hiên Phượng và bắp đùi tôi đều không ngừng đổ mồ hôi.
Tôi ôm lấy lưng y, để y dán vào thân thể mình.
Càng lúc càng nhanh, mỗi lần đi sâu vào…
Những lần cuối cùng đã chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi.
Khoái cảm như sóng cả ngoài biển, đợt trước chưa dứt đợt sau đã tới, từ hạ thân tiến đánh lên đại não…
Tôi đưa bàn tay run lẩy bẩy ra lên bụm miệng mình lại.
Lâm Hiên Phượng kéo tay tôi ra, cười xấu xa nói, “Chẳng ai nghe thấy đâu, cứ kêu đi.”
Nói xong còn cố ý dùng sức thêm một chút.
Như ý nguyện của y, tôi bị đẩy đến ưỡn ngực lên, vô cùng xấu hổ phát ra tiếng kêu đầu tiên.
Gió xuân thổi qua, ngọn măng xuân lắc lư trong gió, lá trúc đong đưa.
Mùi hương trúc xen lẫn với mùi cơ thể của Lâm Hiên Phượng lẳng lặng phiêu đãng trong bầu không khí xung quanh.
Mặt trời chiếu sáng làn da căng mịn trên thân thể Lâm Hiên Phượng, chiếu sáng những giọt mồ hôi lấm tấm trên người y.
Toàn thân hai người đều ướt đẫm.
Tôi kẹp y lại thật chặt, cả hai người cùng đạt đến đỉnh cao dục vọng hết lần này đến lần khác …
“Hiên Phượng ca…”
“Hưm?”
“Ta… loại cảm giác này… ưm a… giống như huynh biến thành ta, ta biến thành huynh… hu… thật… kỳ quái…”
“Như thế không tốt ư?”
“Không, rất tốt… rất tốt… ưm… ta không biết nên nói thế nào nữa.”
“Hiên Phượng ca…”
“Đồ ngốc, đệ không thể tập trung một chút sao.” Lời là trách mắng, giọng điệu lại cưng chiều.
“Sau này chúng ta có thể ngày nào cũng thế này, có được không?”
Mặt Lâm Hiên Phượng đỏ lên, hạ thân dùng lực ưỡn một cái, đâm đến trái tim tôi nhất thời hẫng lên.
“Á á… ưm… đau quá, huynh, huynh cố ý, huynh…”
Tôi đau đớn siết chặt cơ thể, Lâm Hiên Phượng cũng kềm không được mà hừ một tiếng, khàn khàn nói, “Tiểu sắc quỷ. Coi chừng sư phụ phát hiện, hai chúng ta đều đừng mong sống tiếp.”
“Tại sao hai chúng ta không thể làm chuyện này?”
“Bởi vì chúng ta đều là nam.”
Nhỏm người lên một chút, ôm chặt y vào trong lòng, mãn nguyên nhắm mắt lại.
Đều là nam, thế thì sao chứ?
Hiên Phượng ca không phải người nào khác, huynh ấy chính là tôi, tôi chính là huynh ấy.
Thích Hiên Phượng ca.
Thích cùng huynh ấy làm những chuyện thế này…
***
“Hoàng Nhi, dậy nào. Đại Hội Anh Hùng sắp bắt đầu rồi.” Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai.
Vội vàng kéo chăn che lên, dè dặt nhìn Trọng Liên một cái.
Đã bị hắn nhìn thấy hết.
Gương mặt nháy cái biến thành quả cà chua, “Ra ngoài ra ngoài, nhìn gì mà nhìn, chuyện này bình thường thôi.”
Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, mỉm cười nói, “Ta quên Hoàng Nhi đương tuổi trẻ khí thịnh, muốn thì nhớ hãy nói ta biết, đừng có nín nhịn.”
Tôi một chưởng đánh lên người hắn, “Nói những chuyện này, có biết xấu hổ hay không hả.”
Trọng Liên chỉ mỉm cười.
Tôi ngây người một hồi, chợt tựa vào vai hắn, thở dài một hơi.
Hiện tại tôi đã không còn hơi sức tìm hiểu bản thân rốt cục là ai nữa.
Hưởng thụ khoảng thời gian rực rỡ nhất của kiếp phù du.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi.
***
Tiết trời giữa hè, nắng như đổ lửa.
Thẩm Thủy lầu Nam, Phượng Hoàng gác Bắc.
Chỉ cần là người có chút danh tiếng trên giang hồ đều chạy tới chốn này.
Một lôi đài lớn bằng gỗ tếch trang trí lụa phướm màu vàng pha xanh như sắc lông trên lưng chim oanh, quần hùng nối nhau mà đến, nườm nượp không dứt.
Trên lôi đài treo vải bố màu lửa đỏ, dùng chỉ vàng thêu bốn chữ lớn –
Đại Hội Anh Hùng.
Đại Hội Anh Hùng mặc dù có thể tham gia với hình thức môn phái hoặc cá nhân, nhưng người đoạt được hạng nhất sẽ giành được vinh quang tột đỉnh.
Tùy Châu và Kinh Ngọc đã đi bốc thăm thay cho Trọng Hỏa Cung, tôi và Trọng Liên đứng trên khoảng đất trống phía bên ngoài hội trường.
Đầu có hơi váng vấp.
Cảnh tượng này tựa như đã từng gặp qua.
Tôi hình như… đã từng đến nơi này.
Trọng Liên dường như cũng tâm sự ngổn ngang, hồn vía lên mây.
Sau lưng có người nhỏ tiếng bàn luận.
“Ta nghe nói Đại Hội Anh Hùng năm nay Trọng Hỏa Cung phái người đến tham gia, không biết là thật hay giả.”
“Ta cũng nghe nói thế! Nhưng ta nghĩ chắc hẳn không phải là Trọng Liên đâu.”
“Liên cung chủ đã biến mất quá nhiều năm, ta đoán xác suất hắn ra ngoài không cao.”
Đầu càng lúc càng mơ màng, có thể nguyên do là bởi mặt trời quá chói mắt chăng.
Rõ ràng mọi người chỉ lác đác đi vào bên trong, nhưng tôi lại giống như nghe được rất nhiều tiếng vỗ tay.
Khán giả vây kín.
Tiếng vỗ tay như thủy triều…
“Vũ Hoàng, ngươi trông trên đài nhiều người chưa kìa.”
“Hồng Đinh thúc thúc, trên đó chỉ có hai người, mắt của người có vấn đề à?”
“Tiểu quỷ chết tiệt, ta nói nghiêm túc với ngươi. Có nhìn thấy đứa trẻ mặc bạch y không?”
“Hắn làm gì giống đứa trẻ, ít nhất cũng mười lăm tuổi rồi.”
“Cái tên nhóc nhà ngươi nói chuyện càng ngày càng bắt bẻ! Hiên Phượng, ngươi cũng qua đây. Bắt đầu từ hôm nay, đệ nhất thiên hạ chính là hắn. Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung, Trọng Liên.”
“Hắn là đệ nhất thiên hạ thì thế nào? Cháu cảm thấy mặt của hắn còn coi được hơn chút.”
“Bỏ đi, nói với ngươi cũng bằng thừa.”
“Hiên Phượng, ngươi làm sao vậy?”
“Không… không biết, sư phụ, con sợ hắn.” Giọng của Tiểu Hiên Phượng có một chút run sợ.
“Có gì mà đáng sợ. Yên tâm đi, cả đời ngươi sẽ không bao giờ giao thiệp với loại người như vậy đâu.”
Tựa như trên lôi đài đang có hai người đứng sóng vai.
Đứng dựa vào bên trái là một người đàn ông trung niên, thân mặc áo khoác phủ thất màu xanh đen, đầu đội mũ tía đính đá vân mẫu xanh.
Tóc mai hoa sương, thần thái quắc thước.
Đứng dựa vào bên phải là một thiếu niên mặc áo lụa màu hoa mơ trắng, đôi mắt lóng lánh, môi đỏ răng trắng.
Vẻ mặt lãnh đạm.
Giống như một tượng khắc bằng băng đá, không có cảm xúc.
Mà hai người này chỉ đứng đó, im lặng không tiếng động.
Giọng của Thất Sát Đao vang lên bên tai tôi, “Vị thiếu cung chủ này mai sau nhất định sẽ vang danh thiên hạ. Chỉ là có được tất có mất, không biết hắn dùng vật gì để trả giá cho việc luyện thành.”
Lão cúi đầu, nhìn nhìn bàn chân tàn tật của mình.
Càng ngày càng mơ hồ…
Đợi khi tôi hoàn hồn lại, Trọng Liên đang kéo lấy tay của tôi, đi vào trong hội trường.
Tôi sợ đến vội vàng rụt tay lại, “Ngươi làm gì vậy, người đông thế này.”
Trọng Liên nói, “Nãy giờ em cứ ngẩn ra.”
Tôi hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Xin lỗi nhé.”
Trọng Liên đeo mạng che mặt, “Ta không có trách em. Vòng thứ ba tổ thứ mười ba. Môn phái đến tham gia lần này ta đều đã xem qua, ngoại trừ một phái Niết Bàn Cốc không rõ lai lịch ra thì những môn phái khác cũng không khó đối phó.”
Tôi cười, “Đại mỹ nhân, ngươi còn cần đi xem không? Ngươi không phải là thiên hạ đệ nhất sao.”
Trọng Liên nói, “Đã sắp mười năm rồi, không thể khinh địch.”
Tôi vuốt mặt một cái, “Khá lắm khá lắm, khi Tiểu Liên Nhi nghiêm túc thì thật đáng yêu.”
Đôi mắt hẹp dài của Trọng Liên hơi cong lên, tựa như đang cười.
Tôi đang chuẩn bị chọc ghẹo hắn thêm mấy câu, thì hắn đã tiến gần, cách mạng che mặt hôn môi tôi một cái.
Trái tim tôi nảy lên, nhìn trái ngó phải, toi rồi, có nhiều người đang nhìn.
“Liên, ngươi, ngươi, ngươi…”
Ý cười trong mắt Trọng Liên càng thêm đậm, “Hoàng Nhi, mặt em đỏ lên rồi.”
Tôi chợt che mặt mình lại ngồi sụp xuống đất, “Ôi ôi, ta đau bụng quá.”
Trọng Liên đưa tay kéo lấy tay tôi, “Ta xoa cho em.”