Tiết Hồng nhẹ nhàng vạch xiêm y của Lâm Hiên Phượng ra, lộ ra hình xăm chim phượng trên ngực.
Lâm Hiên Phượng không phản kháng, chỉ chết lặng đứng nơi đó.
Tay của Tiết Hồng chậm rãi mơn trớn đôi cánh của con chim phượng kia, “Lần đầu tiên khi Phượng ôm lấy ta, ta đã yêu con chim này. Cho nên, trên mình mỗi nam sủng ta đều làm một hình xăm đại diện cho bọn họ, vì thế mới có Lục Mỹ Đồ.”
Lúc này tôi mới nhìn rõ tay của bà ta.
Nhấp nhô không bằng phẳng, trông cực kỳ đáng sợ.
Giống như từng bị phỏng, kéo dài đến ống tay áo, khiến người ta không khỏi liên tưởng phía dưới cũng bị bỏng như thế.
Tiết Hồng dường như chú ý thấy ánh mắt của tôi, có hơi không tự nhiên thu tay lại.
Bà ta cuối cùng cũng rời khỏi người Lâm Hiên Phượng, đi đến bên tôi.
Im lặng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt trong nhạt xa xăm, ánh mắt thế này thật sự quá quen thuộc.
“Vũ Hoàng, kỳ thực ta chẳng ghét ngươi chút nào cả. Ngươi vẫn luôn là một đứa trẻ đáng yêu như thế, khiến người ta không nhẫn tâm thương tổn. Nếu ta thật sự hận ngươi thì đã động thủ giết ngươi từ khuya rồi. Tung tích của ta thật sự không rõ, nhưng ta biết tất thảy mọi chuyện xảy ra liên quan đến Trọng Hỏa Cung mấy năm gần đây. Ta có thể nói cho ngươi biết toàn bộ, ngươi nghiêm túc tìm kiếm, chỉ cần để Phượng lại là được.”
Kỳ thực những lời kịch dối trá này tôi đã gặp qua quá nhiều, nhưng ánh mắt của Tiết Hồng khiến tôi không cách nào từ chối.
Tôi chỉ hỏi rằng, “Nếu bà đã không nỡ xa Lâm Hiên Phượng, tại sao lại để huynh ấy đi?”
Tiết Hồng nói, “Hắn cần tự do, Ta có thể để hắn lang bạt mãi trên giang hồ, chỉ cần hắn không rời xa ta.”
Tôi chỉ cười một chút, nhìn vào Lâm Hiên Phượng.
Ánh mắt của y không hề chuyển đến người tôi.
Chưa từng thấy y lạnh lùng đến vậy.
Sau đó Tiết Hồng kể cho tôi một câu chuyện vô cùng thú vị, quả thực nghe mà tôi có phần sửng sốt.
Đoạn trước giống với câu chuyện đã từng nghe, cung chủ tiền nhiệm của Trọng Hỏa Cung tên Trọng Chân.
Trọng Chân không biết cùng người phụ nữ nào sinh ra một đứa con trai, tên gọi Liên.
Trọng Liên từ nhỏ tính cách ôn thuận, trầm mặc kiệm lời, thường một mình im lặng đọc sách, hoặc là luyện võ.
Người trong Trọng Hỏa Cung trước nay vô cùng thích vị thiếu cung chủ bình dị dễ gần này.
Thế nhưng vào năm 11 tuổi thì tính cách của Trọng Liên lại đột ngột trở nên âm trầm, người lưu ý cũng chưa từng dám nhiều lời.
Vào năm hắn 12 tuổi, Trọng Hỏa Cung đột nhiên biến thành ngân khố, vàng bạc của cải tăng lên rất nhiều, trên giang hồ dần dần lưu truyền tin tức thiếu cung chủ có dung mạo kinh người.
Năm 13 tuổi, vô số anh hùng hào kiệt trên võ lâm bỏ mạng vô cớ, tử trạng thê thảm.
Năm 14 tuổi, giống như những gì nhân sĩ giang hồ kia nói, bởi biểu hiện kinh người ở Đại Hội Anh Hùng mà Trọng Liên đạt được danh xưng “Võ bá thiên hạ” và “Quan thế mỹ nhân”.
Năm 15 tuổi, Trọng Chân chết đột ngột trong Trọng Hỏa Cung.
Trên giang hồ có một câu nói thế này: Địa ngục Diêm điện, nhân gian Trọng Hỏa; thần nãi Ngọc Hoàng, chi vi Liên Dực.
Bởi vì người tu luyện “Liên Dực” đã ít nay còn ít hơn, cho nên một khi có người luyện thành, danh hiệu của người đó sẽ trở thành “Liên Dực”.
Tên của Trọng Liên đã biến thành thần thoại.
Kỳ thực vào giây phút Trọng Liên bắt đầu luyện thì đã không còn là thiếu cung chủ dịu dàng nữa.
Lúc đó đại đệ tử trực thuộc Trọng Hỏa Cung tên là Vũ Văn Ngọc Khánh.
Về câu chuyện giữa y và Ban Tư Tư, tôi chỉ biết là thành thân, nhưng cuối cùng thì âm dương hai ngã.
Nhưng tôi không biết đây toàn bộ là do Trọng Liên một tay tạo thành.
Năm đó Vũ Văn Ngọc Khánh và Trọng Liên cùng nhau tiến vào kinh sư Trường An.
Năm đó, có hai người đã động lòng.
Ban Tư Tư. Vũ Văn Ngọc Khánh.
Vũ Văn Ngọc Khánh nói thế nào cũng muốn cưới Ban Tư Tư vào cửa, nhưng trong trái tim Ban Tư Tư chỉ có thể chứa được đôi ngươi tím thẫm kia.
Một lần quay đầu ngoái nhìn của Trọng Liên, định trước Ban Tư Tư một đời trầm luân.
Ngày Vũ Văn Ngọc Khánh và Ban Tư Tư thành thân, Trọng Liên hẹn gặp Ban Tư Tư tại cầu Phi Hồng.
Vừa gặp mặt câu đầu tiên đã là, ta thích ngươi.
Ban Tư Tư đại khái là đã hoàn toàn mê đắm, liên tục ba ngày ở cùng với Trọng Liên.
Sau ba ngày, mộng tỉnh, tim nát.
Không biết Trọng Liên đã nói gì với Ban Tư Tư, sau đó thì bỏ đi.
Ban Tư Tư trở về bên cạnh Vũ Văn Ngọc Khánh, ngã một lần không thể gượng dậy.
Đại phu nói nàng ta mắc phải bệnh tương tư, không phải người buộc chuông thì chẳng ai có thể gỡ.
Vũ Văn Ngọc Khánh cũng đại khái đoán được nguyên do sự tình, nhưng thế nào cũng không chịu trở về tìm Trọng Liên.
Ban Tư Tư cứ thế mà chết.
Cạnh cầu Phi Hồng ở Trường An.
Trong tay vẫn nắm một đóa hồng liên đỏ sắc máu vừa hái.
Vũ Văn Ngọc Khánh trong cơn tức giận trở về Trọng Hỏa Cung tìm Trọng Liên tính sổ, nhưng bị Trọng Liên nhốt vào trong cung, trở thành người hắn độc chiếm, nhục nhã cả ngày lẫn đêm.
Mà Vũ Văn Ngọc Khánh chỉ nhịn, Trọng Liên kêu y làm gì thì y làm đó.
Vũ Văn trưởng lão nhìn con trai bị cung chủ của mình giày vò như vậy, cũng chỉ im lặng khóc thảm.
Thời gian lâu dần, mọi người gần như quên mất sự tồn tại của Vũ Văn Ngọc Khánh.
Lúc Trọng Liên 16 tuổi, đã tu luyện đến thức thứ bảy, chuẩn bị tu luyện thức thứ tám dễ dàng thất bại nhất.
Từ thức thứ bảy luyện đến thức thứ tám cần thời gian hai năm.
Vài hôm trước khi luyện thành, nếu như bị người khác làm gián đoạn, thì sẽ mất hết võ công gần nửa năm.
Nửa năm sau võ công sẽ khôi phục trong một đêm, nhưng muốn tu luyện từ đầu thì phải luyện lại trong hai năm.
Vũ Văn Ngọc Khánh tính chuẩn thời gian, vài ngày trước khi Trọng Liên sắp luyện thành công liền xông vào vung kiếm giết hắn.
Thế nhưng thất bại.
Kỳ thực nếu Vũ Văn Ngọc Khánh tra kỹ lưỡng hơn tí, có lẽ báo thù đã thành công.
Vài ngày trước khi luyện thành thức thứ tám, trên thân thể người tu luyện sẽ xuất hiện đồ đằng hồng liên, làm hắn gián đoạn, đích thực sẽ phế bỏ võ công của hắn, nhưng sẽ không lập tức tán công, mà chậm rãi rút đi.
Ngày hôm đó, thiếu niên tuyệt mỹ vẫn như thường ngày lặng lẽ ngồi trong Dao Tuyết trì.
Trong một nháy mắt, phế bỏ tứ chi của Vũ Văn Ngọc Khánh, rắc bột phấn dẫn dụ dã thú đến ăn trên khắp người y, rồi kêu người ném y đến vùng hoang dã.
Thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người thiên hạ phụ ta.
Trọng Liên chính là loại người như thế.
“Liên Dực” chính là hợp xưng của hai đại chí tôn tà công.
tính âm, tính dương.
Người tu luyện phải tôn sùng võ công này thành tín ngưỡng, trở thành vô tình vô nghĩa, thủ đoạn ác độc, mới có thể đạt cảnh giới cao nhất.
Sau khi luyện thành, hấp thụ tính mạng của người thân có võ công thâm hậu để chuyển hóa thành nội lực của mình, công lực sẽ tăng tiến với tốc độ kinh người, trong một đêm thành thiên hạ vô địch, vĩnh trú thanh xuân.
Tôi không khỏi nuốt nuốt nước miếng, lau mồ hôi, “Theo cách ngươi nói, cái chết của Trọng Chân…”
Tiết Hồng bình thản nói, “Là Trọng Liên giết.”
Thế nhưng lúc này tôi bỗng nhớ đến một chuyện khác, thoáng chốc quên sạch hết chuyện “Liên Dực”, “Tiết Hồng tỷ tỷ, tuy Vũ Hoàng tuổi tác còn nhỏ, nhưng ta vẫn không hiểu, nữ nhân hoài thai đều cần mười tháng mới có thể sinh nở, Hiên Phượng ca đã ra ngoài cả năm rồi…”
Ánh mắt của Tiết Hồng trở nên hơi chút âm lãnh, “Lâm Vũ Hoàng, ta nhìn trên phương diện tình cảm với cha ngươi mới để cho ngươi một cái mạng nhỏ, đừng có không biết xấu hổ.”
Bà ta ôm chặt lấy cần cổ Lâm Hiên Phượng, khẽ nói, “Phượng, ôm ta đi.”
Lâm Hiên Phượng mặt không cảm xúc vươn tay ôm lấy bà ta.
Tôi đã không biết rốt cục là mình đang nổi giận với ai, “Lâm Hiên Phượng, huynh… huynh thật là… huynh sợ bà ta đến thế sao?”
Lâm Hiên Phượng chỉ trầm mặc.
Trên gương mặt Tiết Hồng là nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Nhất thời mặt tôi đỏ bừng lên, nín nhịn một hồi mới kiềm nén được bản thân không rống thành tiếng, “Tiết Hồng, ngươi đã có sáu nam sủng rồi! Ngươi dựa vào cái gì mà nói đó là của Lâm Hiên Phượng?”
Tiết Hồng cười nói, “Ngươi tự mình hỏi hắn đi, đứa trẻ này có phải là của hắn hay không.”
Tôi vội nhìn sang Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng lành lạnh nói, “Là của ta.”
Tiết Hồng nói, “Năm người trước chỉ có Thôi Yến từng phát sinh quan hệ với ta, mà từ sau khi Phượng tới, ta không hề quan tâm bọn họ nữa.”
Tôi vội nói, “Không thể nào, một năm nay huynh luôn ở cùng với ta, sao có thể…”
Tiết Hồng nói, “Chẳng lẽ ta không thể rời khỏi đỉnh Thái Phong sao?”
Tôi nhất thời nín lặng, nhìn chằm chằm Lâm Hiên Phượng không thể tin nổi, “Huynh, tại sao huynh lại với bà ấy… huynh thích bà ta sao?”
Lâm Hiên Phượng hờ hững nói, “Phải.”
Một cơn giận nghẹn trong lồng ngực tôi, tôi đè thấp giọng nói, “Ngươi cảm thấy thế này có xứng với cậu ta không?”
Lâm Hiên Phượng không nói.
Tôi kềm không được mà cười ha hả, “Tốt, tốt, rất tốt. Dù sao cũng là chuyện của các người, không liên quan tới ta. Ngươi cứ ở lại nơi này cho tốt, ở chung với Tiết Hồng tỷ tỷ của ngươi, trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại. Bảo trọng.”
Tôi chỉ chỉ ngực mình, miễn cưỡng cười:
“E rằng Hoàng đệ của ngươi đang trong cơ thể ta khóc ngất đấy, bởi vì nơi đây của ta rất đau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT