Mấy ngày nay Lâm Hiên Phượng vô cùng bí ẩn.

Nói chuyện bí ẩn, biểu hiện bí ẩn, ánh mắt bí ẩn, ngay cả nụ cười cũng rất bí ẩn.

Lâu Thất Chỉ đã định hôn kỳ, là sau tết âm.

Lâm Hiên Phượng chẳng tỏ chút hoang mang, cũng không giống dáng vẻ của một tân lang, mà cũng chẳng giống như đang chuẩn bị từ hôn.

Tôi từng hỏi y rất nhiều lần, rốt cuộc có muốn cưới Lâu tiểu thư hay không.

Y cười thần bí, nói chớ sốt ruột.

Việc mừng tiết xuân cứ dự định sẽ ở trong Linh Kiếm Sơn Trang này.

Đêm trừ tịch.

Sau khi đã ăn xong bữa cơm đoàn viên, ngồi đờ đẫn bên cạnh Lâm Hiên Phượng, nhìn y và Lâu Tần Kha hai người mắt đi mày lại… Xác thực mà nói là Lâu Tần Kha đỏ bừng mặt liếc mắt đưa tình với y.

Nhìn hai người họ cũng đủ rồi, tôi ăn đại vài miếng cơm rồi chạy lạch bạch về phòng ngồi cạnh chậu than mà run rẩy.

Trên bàn là một ấm trà lạnh, đặt cạnh chậu than một hồi.

Ấm lên một chút, trực tiếp uống một hớp nước bằng miệng ấm, đắng chát đến lè lưỡi.

Lúc này cửa bị đẩy mở.

Dáng vẻ nhíu mày dùng tay quạt lưỡi bị Lâm Hiên Phượng đẩy cửa bước vào nhìn thấy hết toàn bộ.

“Huynh nổi điên à, không biết gõ cửa sao, ta muốn thay y phục thì thế nào?”

Nhìn thấy Lâm Hiên Phượng trước là sửng sốt, sau lại đỏ mặt, liền biết trong đầu y lại chứa đầy mấy cảnh bậy bạ rồi.

Chợt nhớ ra thân thể này không cần nói là y từng nhìn thấy, dù là sờ qua đè qua thì cũng có thể đã vài trăm lần rồi.

Nghĩ miết nghĩ miết mặt bắt đầu nóng lên.

Ngọn lửa này thiêu đốt đến cả người phát sốt, quạt quạt gió.

Cũng may Lâm Hiên Phượng thức thời, không nhắc chuyện này, “Thu dọn đồ đạc, đến cửa sơn trang đợi ta.”

Tôi ngạc nhiên nói, “Tối thế này rồi còn thu dọn đồ đạc? Huynh thế này là đang chuẩn bị bỏ trốn hay là thế nào đây.”

Lại nói sai rồi.

Lại một hồi im lặng lúng túng, thật muốn vả miệng mình.

Lâm Hiên Phượng nói, “Hôm nay hình như trang chủ đã uống nhiều, có thể nói với ông ấy việc ta không dự định thành thân sẽ dễ dàng mở lời hơn.”

Tôi hiểu ý gật gật đầu, đứng dậy vươn vai, ngáp một cái, giũ giũ tay chân.

Nhìn nhìn chậu than, lại nhìn nhìn ngoài cửa, kìm không được mà rùng mình vì lạnh.

Thời tiết này mà lẻn đi trốn, thật sự khó lòng chịu được.

Cha Lâu nếu có thẹn quá hóa giận diệt Lâm Hiên Phượng ngay tại trận thì thế mới gọi là tận.

Tôi gật gật đầu với Lâm Hiên Phượng, y đóng cửa ra ngoài.

Tôi thuần thục thu dọn đồ đạc, tốn chưa đến thời gian uống một chung trà.

Xông ra ngoài cửa, gió lạnh ào ào lướt qua, rùng cả mình.

Thời tiết này muốn tôi đứng trước cửa hóng gió đông bắc, Lâm Hiên Phượng cũng thật quá tuyệt tình. Cho nên không đi ra ngoài, xông thẳng về phía cửa phòng Cha Lâu.

Từ thật xa đã nhìn thấy gian phòng của Lâu Thất Chỉ bị ánh đèn rọi đến sáng choang.

Gió lạnh thấu xương thổi cửa giấy kêu lạch cạch, tôi dù có mặc thêm áo bông dày hơn thì vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.

Tôi rón rén nhảy đến trước cửa phòng Lâu Thất Chỉ, rụt cổ hà hơi vào lòng bàn tay.

Hơi còn chưa hà xong, đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nói của Lâu Thất Chỉ, “Ban đầu ta nể thể diện của Tiết Hồng mới thu nhận ngươi làm môn đệ của Linh Kiếm Sơn Trang, vốn cũng chẳng kỳ vọng gì với ngươi, thế nhưng ngươi rất cố gắng, căn cơ võ công và tốc độ tiến bộ đều khiến người ta thán phục, trọng điểm là Kha Nhi thích ngươi, cho nên ta luôn coi trọng ngươi.”

Tiết Hồng?”

… Lâm Hiên Phượng quen biết Tiết Hồng?

Tôi vội vàng lấy Lục Mỹ Đồ từ trong túi ra, dụi dụi đôi mắt có hơi đau nhức, tiến gần nơi có ánh sáng, mở bản vẽ ra.

Lúc này mới tỉ mỉ nhìn rõ con chim đó.

Đó không phải là một con chim thông thường.

Mà là vua của muôn chim có thể mang đến điềm lành trong truyền thuyết.

Mạch suy nghĩ của tôi bị tiếng nói của Lâm Hiên Phượng cắt đứt, “Con biết.”

“Nếu như ngươi đã biết, tại sao lại muốn từ hôn? Chẳng lẽ Kha Nhi không đủ tốt?” Giọng của Lâu Thất Chỉ chứa đựng sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Lâm Hiên Phượng thấp giọng nói, “Không phải. Chỉ là Hiên Phượng đối với Tần Kha muội chưa từng có tình cảm nam nữ, e chỉ là…”

“Chỉ là mong muốn đơn phương của con bé?”

“Trang chủ, muội ấy sẽ gặp được một nam tử thích hợp với muội ấy hơn.”

“Bây giờ cả võ lâm đều biết chuyện hôn sự của ngươi và con bé, nay ngươi muốn thể diện của con bé để vào đâu, thể diện của cả Linh Kiếm Sơn Trang nên để vào đâu?”

“Trang chủ, Hiên Phượng thà bị trục xuất khỏi Linh Kiếm Sơn Trang.”

Im lặng dài dằng dặc.

Trong khoảnh khắc, tiếng rút kiếm “xoẹt” một tiếng phá vỡ sự yên lặng quỷ dị!

Giọng nói hơi tức giận của Lâu Thất Chỉ có chút u ám lại có phần khiến người ta sợ hãi, “Lâm Hiên Phượng, nếu ngươi không đồng ý, vậy ta chỉ có thể để lại thi thể của ngươi.”

Tôi thật sự là có một cái đầu quạ, nghĩ cái gì là đúng cái đó.

Tiếng rút kiếm lanh lảnh hơn cũng vang lên sau đó.

Âm thanh này tôi đã nghe vô số lần, Phượng Linh!

Lâm Hiên Phượng thật sự có ý lấy đá chọi đá với ông ta!

Tiếng va chạm leng keng nhanh chóng vang lên bên trong phòng, và lực lượng cũng tương đương nhau.

Tôi nắm chặt nắm tay mình, trong đầu lướt nhanh qua vô số phương thức để cứu y ra ngoài, nhưng chẳng có cách nào khả thi.

Dần dà, âm thanh của kiếm Phượng Linh càng lúc càng yếu, càng lúc sức lực càng không đủ.

“Roẹt!”

Quần áo bị xé rách, Lâm Hiên Phượng rên lên một tiếng.

Gió bắc rít gào, trời đông giá rét.

Thế nhưng mồ hôi lạnh đã làm tóc tôi ướt nhẹp.

Lúc đang chuẩn bị rút đao giúp y, một nỗi hả hê chảy tràn trong óc tôi.

Tôi luống cuống tay chân quào loạn trong túi, mò được mấy chiếc lọ lạnh băng.

Nhờ vào ánh lửa mà tìm được cái lọ màu nâu.

Rút nút bần ra, tiện thể một cước đạp văng cửa phòng!

Y phục của Lâm Hiên Phượng đã bị cắt rách, xiêm y một bên rũ xuống thắt lưng, da thịt trắng nõn lộ rõ dưới ánh nến vàng yếu ớt, khiến lòng người vô cùng rối loạn.

Thấy tôi đạp cửa ra, động tác của hai người đều không tự chủ mà ngừng lại.

Tôi chạy đến một phắt nắm lấy tay Lâm Hiên Phượng, ra sức ném chiếc lọ xuống dưới đất!

Xì –

Âm thanh như của thể lỏng hóa khí vang lên, cả gian phòng trong phút chốc bỗng dâng lên màn sương mù trắng dày đặc.

Lờ mờ nhìn thấy Lâu Thất Chỉ dùng kiếm khua loạn trong không trung vài cái, xông ra ngoài cửa, nhanh chóng đóng cửa lại!

Ánh mắt lưỡng lự nhìn nhìn lồng ngực của Lâm Hiên Phượng.

Lại vội vàng kéo y phục của y lên che thân thể lại, sau đó kéo tay y xông ra ngoài cổng lớn của Linh Kiếm Sơn Trang.

Lần này tôi chạy nhanh hơn tất cả những lần trước.

Không phải bởi vì sợ có người truy sát, mà bởi vì nhìn thấy lồng ngực của Lâm Hiên Phượng.

Ông trăng sáng tỏ như khay bạc.

Lông vũ của con chim trên da thịt mềm mại như mây, tung cánh muốn bay, tư thế cao quý mà thần thánh không thể khinh nhờn.

Đó không phải loài chim bình thường. Mà là vua của muôn chim có thể mang đến điềm lành trong truyền thuyết.

Chim phượng.

***

Nhà nhà lên đèn, ngoài đường vắng vẻ.

Duy chỉ tôi và Lâm Hiên Phượng hai người nắm tay nhau đi trên đường không mục đích, một lời không thốt.

Đi qua vô số đình đài tiểu tạ điện ngọc quỳnh lâu.

Xa xa một cửa tiệm nhỏ, ánh nến trơ trọi lay động theo chiều gió.

Ông lão góa vợ tuổi cao ngồi một mình nơi đó, xách đèn chiếu sáng cửa tiệm nhỏ, thê hàn vô cùng tận.

Đế nến trong tay ông cụ đầy sáp nến chảy xuống, khói xanh lơ thơ hiện lên.

Chưa chuẩn bị dọn sạp, cũng không về nhà ăn tết.

Có lẽ là không có nhà.

Hai người tôi và Lâm Hiên Phượng cũng ngồi trong cửa tiệm, mỗi người gọi một phần mã thầy nấu.

Đó là món thức ăn nhẹ trong nhà phổ biến vào ngày đông ở Giang Nam, vị ngọt thanh, hương vị mượt mà, đặc biệt lại mang bầu không khí của hộ nhà giàu.

Cho dù tay cóng đến đỏ ửng, gió lạnh đến thấu xương, sự ấm áp của mã thầy vẫn khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

Sau này tôi thường hay nhớ lại cảnh này, đầu óc vẫy cũng chẳng ra được, hẳn bởi vì vẫn còn thoang thoảng mùi của chén mã thầy nấu.

Ánh lửa vàng mờ, le lói đến gần như biến mất.

Nốt ruồi mỹ nhân trên trán Lâm Hiên Phượng ánh màu đỏ thẫm.

Ngón tay mảnh đến giống như không thể nào bưng được cái chén lớn cũ nhưng sạch sẽ đó lên.

Tôi muốn đặt chén lên bàn, nhìn chung quanh lại chẳng thấy cái bàn nào, chỉ đành đặt trên đầu gối.

Dùng tay lau lên người, toét đôi môi có phần khô khốc tạo thành nụ cười, nói rằng, “Hiên Phượng ca, huynh cứ thế mà đi sao? Cưới Tần Kkha muội muội của huynh thì tiền đồ vô lượng.”

Bàn tay cầm chén của Lâm Hiên Phượng hơi rung một chút, rồi chợt ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi lại bưng chén lên, nuốt chửng một miếng.

“Đệ đã biết, có phải không.”

Dưới bầu không khí vắng lạnh này, âm thanh càng trở nên biến ảo.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, há miệng một hồi, vẫn là ngậm lại.

Lâm Hiên Phượng nghiêm túc nhìn chằm chặp vào tôi, nói, “Bất kể đệ tin hay không, ta không thích người ấy.”

Ông cụ đang ngồi sưởi bên lò cười lắc lắc đầu, tóc trắng như tuyết.

Tôi lại ăn một miếng mã thầy, ngậm trong miệng nói chẳng rõ tiếng, vừa cười vừa nói, “Huynh không cần thiết phải giải thích với ta, ta không phải là hắn.”

Đôi môi của Lâm Hiên Phượng hơi tím tái, đặt chén mã thầy vẫn còn đầy xuống bên đường.

Ông cụ thở dài một hơi, đi đến thu dọn.

Lâm Hiên Phượng vùi đầu xuống đầu gối.

Tôi im lặng ăn hết chén mã thầy, ăn mà chẳng mùi vị.

Nhìn mái tóc dài từ đầu vai xõa xuống của Lâm Hiên Phượng, đưa tay gạt chúng ra sau lưng.

Lâm Hiên Phượng ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nói, “Ta sẽ trở về.”

Từ chối cũng không phải, đồng ý cũng không xong.

Tôi không có lập trường phát biểu ý kiến, cũng chẳng có lập trường hỏi y muốn trở về là vì cái gì.

Trả xong tiền, im lặng trời khỏi cửa tiệm.

Sánh vai đi một đoạn.

Ngõ phố đen đặc, mặt sông lăn tăn ánh trăng màu bạc, ánh đèn từ từ bị thổi tắt đi trong từng căn nhà.

Một bàn tay lạnh ngắt bỗng nắm lấy tay tôi.

Tôi theo bản năng chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn khuôn dung tuấn mỹ của Lâm Hiên Phượng.

“Đệ rốt cuộc là đến từ nơi nào?”

Tôi chẳng suy xét gì đã trực tiếp trả lời, “Niên đại cách hiện tại rất xa rất xa.”

Y kinh ngạc nhìn tôi, “Vậy… đệ liệu có khả năng là đệ ấy.”

Tôi cười, “Kiếp trước kiếp này à? Ta không biết.”

Đôi mắt của Lâm Hiên Phượng trở nên ảm đạm, “Có lúc luôn cảm thấy hai người là cùng một người, chỉ là hiện tại đệ không nhớ ra ta mà tôi.”

Tôi nói, “Tính cách của ta và hắn thật sự giống nhau thế sao?”

“Đệ ấy cũng rất nghịch ngợm, thế nhưng đệ ấy không háo sắc bằng đệ, không ích kỷ tùy hứng bằng đệ, cũng không thích chọc người ta nổi điên bằng đệ.” Y dịu dàng cười nói, ngón tay khẽ vuốt theo khóe mắt của tôi, “Thế nhưng ánh mắt thì chẳng có gì khác biệt.”

Mũi tôi đột nhiên cay cay, trông dáng vẻ thời tiết này đúng là quá lạnh.

Lâm Hiên Phượng nói, “Đệ cũng sẽ phải đi thôi, lưu lại càng ít càng tốt.”

Tôi im lặng gật gật đầu.

“Thế nhưng ta vẫn muốn một món đồ từ đệ, cứ coi như là vật kỷ niệm một năm chúng ta quen biết, được không?”

Tôi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn y.

Ánh sáng vốn yếu ớt đằng trước bỗng bị cái đầu sấn tới đột ngột của y che lấp hoàn toàn.

Ánh sao lấm tấm duy nhất sót lại rơi trên mái tóc đen như mây trôi của y.

Nụ hôn không vướng chút sắc dục, rơi xuống đôi môi, chớp mắt đã rời đi.

Tựa như giấc một nháy mắt liền biến mất.

Rất nhiều năm sau tôi mới biết Lâm Hiên Phượng thật sự là một tên ngốc.

Ngay cả thứ muốn đòi từ tôi cũng đòi sai.

Cắt lệ tương tư sao mà khó,

Ngấn cũ chưa mờ ngấn mới loang. [1]

Tôi chẳng lưu lại cho y hồi ức, hay là hôn.

Chỉ lưu lại một trái tim.

Ngày kế chúng tôi đi về ngọn núi Thái Liên, tốc độ đi không nhanh không chậm, tâm tình không tốt không xấu.

Trên đường thỉnh thoảng chuyện trò, uống trà luận kiếm, còn lại không đề cập đến.

Đi đi ngừng ngừng, đợi đến đỉnh Thái Liên thì đã cuối xuân tháng tư.

Đỉnh Thái Liên không phải kiểu đá lởm chởm quái lạ, gập ghềnh muôn trùng như tôi tưởng tượng,

Ngược lại, nơi này cỏ cây tươi tốt, trăm hoa đua nở.

Quả thật là nơi ở của phụ nữ, ngay cả lầu gác cũng thanh nhã xinh đẹp.

Vốn tưởng Tiết Hồng là một người phụ nữ phong trần quyến rũ yêu mị, thế nhưng sau khi nhìn thấy con người bà ta thì tôi mới biết mình hoàn toàn sai lầm.

Tiết Hồng đẹp, đẹp đến khiến người ta gần như không thể dời mắt, thế nhưng lại cao quý lại vừa trang nghiêm.

Nét đẹp kinh người thế này khiến tôi nhớ đến một người.

Không nếp nhăn nơi khóe mắt, không một sợi tóc bạc, thế nhưng ánh mắt tang thương tiều tụy, khiến người ta nhất thời không đoán ra được tuổi tác của bà ta.

Phần bụng của bà ta hơi hơi phát phì, những nơi khác thì lại vô cùng thon gầy.

Thấy chúng tôi đến, Tiết Hồng chỉnh lại mái tóc dài của mình, tóc như ngọc đen, dài đến thắt lưng.

Bà ta chống hông, ưỡn bụng chậm rãi đi về phía chúng tôi.

Thật sự quá giống người đó.

Bà ta đi đến trước mặt Lâm Hiên Phượng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, dịu giọng nói, “Phượng, cuối cùng ngươi cũng trở về.”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt Lâm Hiên Phượng.

Nắm chặt lấy tay tôi, âm thanh như mắc trong cổ họng.

Bầu không khí quái dị đến khiến người ta không kềm được mà nuốt nước miếng.

Lâm Hiên Phượng hờ hững nói, “Bây giờ ta trở về rồi, toàn bộ Lục Mỹ đều do Lâm Vũ Hoàng tìm được. Bà có thể nói ra tung tích của rồi chứ.”

Tôi vốn tưởng Tiết Hồng sẽ khó dễ y vài câu.

“ không cần ta nói thì hẳn các ngươi đều biết là trên người Liên… Trọng Liên.” Bà ta lại chẳng chút ngập ngừng nói hết ra, “ thì trên người Mai Ảnh giáo chủ. Hai quyển bí bảo này đều không viết trên giấy, mà là bên trên bảo vật bên người của hai người đó, cụ thể là gì, ta cũng không biết.”

quả thật trong tay Mai Ảnh giáo chủ.

Xem ra đích thực là như thế, hai bảo vật đó chính là bí tịch của và.

Mà hai người kia chính là Trọng Liên và Lộng Ngọc.

Chỉ có chút không được rõ, luôn cảm thấy thái độ của Tiết Hồng đối với Lâm Hiên Phượng hình như là thẽ thọt khúm núm.

Bà ta thậm chí còn chẳng nhìn tôi một cái, ôm lấy cần cổ của y, nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm cổ của y.

“Phượng, ta cảm thấy chắc sẽ là con trai.” Bà ta dịu giọng nói.

Lâm Hiên Phượng tê dại nhìn nơi xa, dường như đã từ bỏ việc giãy dụa.

Nhìn bà ta ôm Lâm Hiên Phượng không chút kiêng kỵ, lòng tôi khó chịu đến hoảng loạn, nhịn không được mà hỏi, “Con trai cái gì?”

Bà ta hững hờ nhìn tôi một cái, sờ sờ bụng của mình, “Con trai, con của Phượng.”

[1] Trích trong “Khởi Sơ Di Hận chi Đao” của Đường Dần, một nhà thơ thời Minh.

Nguyên văn: 只有相思泪难剪, 旧痕才断接新痕.

Hán Việt: Chỉ hữu tương tư lệ nan tiễn, cựu ngấn tài đoạn tiếp tân ngấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play