Hai tháng tròn hai ngày Nhị Vương Phi mất tích, mọi người trong Kinh Thành đều biết, bởi vì bọn họ thấy Nhị Vương Gia ngốc vì tìm Vương Phi kia gần như sắp lật tung cả thành lên.
Rõ ràng là người ngã vực sâu, nhưng khăng khăng nói nàng còn sống và ở trong Kinh Thành, đang chơi trốn tìm với hắn ta.
Khiến người người âm thầm nói vị Vương Gia vừa điên vừa ngốc.
Tuy nhiên bên ngoài Nhị Vương Gia cuồng loạn kiếm tìm như thế, A Lan lại không hề hay biết, nàng lúc này còn đang đối mặt với Quận Chúa mù.
Trong vô thức chìm đắm vào đôi mắt của Quận Chúa đó.
Tinh xảo như thạch ngọc, được móc từ chính hốc mắt nàng, để có được nó, những kẻ năm xưa đã tàn nhẫn cỡ nào, khiến nàng giãy giụa đau đớn khôn xiết, hét lên tuyệt vọng, đôi tay cảm nhận từng giọt máu ở hốc mắt chảy xuống...
Kể cả chẳng nhìn cũng đủ biết máu chảy thành dòng, ướt đẫm mọi thứ.
Vậy mà giờ người Quận Chúa ấy không để tâm gì, ngang nhiên đến trước nàng.
A Lan càng nghĩ càng tức giận, tay nắm thành quyền kìm chế cảm xúc sắp bùng phát. Quận Chúa đối diện thấy A Lan phản ứng căm hận, nhìn mình với ánh mắt đỏ rực thì hiểu thấu cất giọng: “Đinh cô nương, nhiều năm qua ta dùng nó trên nỗi đau của cô, thật sự xin lỗi.”
Nghe Quận Chúa nhỏ giọng xin lỗi, A Lan hơi lạnh mặt, hé môi cười khinh, “Ngươi cũng hiểu là nhiều năm qua, vậy xin lỗi như vậy có tác dụng sao? Hay ngươi nghĩ thời gian dài ta sẽ quên dần, sẽ nhẹ lòng thứ tha đối với lời xin lỗi muộn màng của ngươi và Quân Lăng đây?”
“Ta biết cô sẽ không tha thứ, nên không dám nghĩ đến điều này... Ta chỉ mong cô nghe ta nói một lần.” Quận Chúa nói xong quỳ gối xuống đất, không màng tôn nghiêm khom lưng dập đầu tạ tội với A Lan.
Một, hai, ba, trông Quận Chúa dập đầu từng cái, A Lan nhếch mép xem thường, cuối cùng mở miệng: “Dập đầu thành tâm thế này, ta lại muốn nghe lời ngươi nói có thật lòng như lúc dập đầu không, nói đi.”
Quận Chúa nghe thế mừng rỡ, nhưng vẫn quỳ gối không đứng lên, cứ ở phía dưới nói: “Năm đó Quân Lăng thật sự thích và không có ý muốn tổn thương cô nương, còn muốn cùng cô trải qua ngày tháng tốt đẹp. Ngay khi huynh ấy có ý từ hôn để cùng cô thì cha ta biết được, ông ấy vì không để ta buồn lòng đã chẳng nói gì, ngược lại dùng sinh mạng của Quân gia uy hiếp Quân Lăng, ông ấy điều tra biết cô có đôi mắt đẹp, liền kêu Quân Lăng đem mắt cô tới, nói dối rằng chỉ cần độ mắt cô, ông ấy sẽ buông tha Quân gia cùng hai người...”
Quân Lăng không thể chống lại, bởi lão Vương Gia lúc ấy còn quyền thế lớn mạnh, Quân Lăng lại chỉ là công tử của Quân gia nhỏ nhoi có chút danh tiếng, thế nên đành tâm nghe theo.
Nhưng lão Vương Gia sau khi có đôi mắt, lập tức định giết Đinh Lan, thời điểm đó Quân Lăng nhận thức sớm mà liều mạng tìm Quận Chúa, đem mọi chuyện kể hết.
Quận Chúa biết hết thẩy sự tình, vội vàng xin lão Vương Gia nương tay, tha Đinh Lan một mạng, lão Vương Gia yêu thương Quận Chúa đương nhiên thuận theo, có điều chỉ tha ném Đinh Lan ra ngoài, chứ vẫn giữ Quân Lăng, tiếp tục ra lệnh Quân Lăng không được để ý Đinh Lan, nếu không cả Quân gia lẫn Đinh Lan đều mất mạng.
Lão Vương Gia làm tất cả vì Quận Chúa thích Quân Lăng.
“Quân Lăng đã lén lút tìm cô nương, nhưng lại chẳng thấy đâu cả, còn bị cha ta phát hiện, bị trừng phạt, chứng kiến cảnh sáu người ở Quân gia bị ông ấy giết. Huynh ấy cho đến một năm trước cha ta sinh bệnh không còn sức lực mới có cơ hội tìm cô.” Tiếng Quận Chúa tới đây nghẹn lại, nét mặt cố che giấu xót xa đang dần hiện hữu.
Quận Chúa cố nói mọi việc là ẩn tình, hiểu lầm, bày tỏ Quân Lăng có yêu, không phải tuyệt tình như nàng nghĩ, chàng ta còn đôi lần hi sinh vì nàng.
Tiếc rằng A Lan từ đầu đến cuối không có cảm xúc gì ngoài hững hờ, nàng ở trong lòng giữ nguyên những thứ đau đớn mà mình chịu đựng sẽ không mềm lòng vì sự tình đằng sau Quận Chúa kể kia.
Dù là Quân Lăng bị ép, dù là chàng ta từng có ý cùng nàng thì sao? Không phủ nhận được rằng chàng ta đã nhẫn tâm đem nàng đẩy vào nguy hiểm đó.
Có lẽ vào phút cuối cứu được mạng của nàng, nhưng đó lại cũng vừa là bù đắp thứ nàng tổn thất.
Nói đi nói lại, coi như chẳng còn nợ đi.
A Lan nghĩ trong lòng xong nâng mắt nhìn Quận Chúa, “Chuyện cũ nói xong, vậy chuyện hiện tại thì sao? Ngươi cứu ta lần hai chắc không phải chỉ đơn giản để ta nghe ngươi kể chuyện ngắn chứ?”
Nhìn A Lan giọng điệu thờ ơ xen lẫn bình tĩnh không phản ứng với chuyện xưa, Quận Chúa hơi thất vọng, nhưng không từ bỏ đáp: “Quân Lăng cứu cô nương, chứ không phải ta, huynh ấy nhưng nhớ hối hận, rất yêu cô...”
Lời Quận Chúa chưa hết đã bị giọng nhàn nhạt của A Lan xen ngang: “Tình cảm ta và kẻ đó hết rồi, ta không muốn nghe lời dư thừa này đâu.”