“Quận Chúa, người của Nhị Vương Gia đang tìm kiếm Đinh Lan, thậm chí sắp lật tung Kinh Thành lên rồi!” Tiếng nô tài vang lên, người đó cung kính hướng nữ tử phía trước đang đưa lưng ra.
Còn nữ tử phía trước được gọi là Quận Chúa nghe thế liền xoay người, gương mặt nhỏ nhắn trong khoảng khắc hiện ra, ngũ quan dịu dàng, xinh đẹp như hoa.
Không chỉ thế, nữ tử còn sở hữu đôi mắt tinh xảo tựa ngọc thạch, bên trong lại mang tia sáng nhàn nhạt đặc biệt khiến người nhìn vào khó mà quên.
Sau nữ tử ấy nhếch môi thở dài: “Xem ra Nhị Vương Gia thật lòng thích Đinh Lan...”
“Quận Chúa, nếu người Nhị Vương Gia tìm đến đây, e rằng không che giấu được...” Người nô tài vừa nói, vẻ mặt vừa lo lắng không thôi.
Bởi vì Nhị Vương Gia dù là ngốc, nhưng trước đây hắn không phải, hắn từng là Thái Tử, là người dẫn bình trải qua nhiều cuộc chiến tàn khốc, dành về yên ổn cho quốc gia này.
Chỉ là lúc đánh trận mang chiến thắng hồi kinh lại gặp bất trắc, trở nên ngốc nghếch như hiện tại.
Tuy trở thành Nhị Vương Gia, không còn phong quang, thì bên người hắn vẫn còn cao thủ bảo vệ, giữ lấy quyền lực nhất định cho hắn.
Điều này với Quận Chúa là bất lợi, vì chỉ là nữ nhi của một Vương Gia quá thời không còn nhiều quyền lực.
Nếu thật sự vì một kẻ không đáng như Đinh Lan mà đối chọi Nhị Vương Gia...
Người nô tài nghĩ đến đây chẳng dám nghĩ tiếp, chỉ đành âm thầm đặt ánh mắt lên người Quận Chúa.
Quận Chúa bên này không biết suy nghĩ của nô tài, nàng ta ngược lại mỉm cười đáp: “Không chừng người Nhị Vương Gia chưa đến, hai người họ đã cao chạy xa bay rồi...”
Lời này thốt ra, nô tài tức khắc kính ngạc, không thể hiểu nổi hỏi: “Quận Chúa, người thực sự vì cảm thấy có lỗi mà tác thành cho Quân công tử cùng Đinh Lan? Quận Chúa, người rõ ràng cũng yêu Quân công tử, sao lại nhường cho kẻ khác, trong khi còn có rất nhiều cách để bù đắp thay...”
Quận Chúa bỗng cười thành tiếng, đem lời chôn giấu trong lòng bấy lâu nói ra: “Những tổn thương của Đinh Lan đều xuất phát từ ta, có bù cả tính mạng vào cũng chưa chắc đủ, hơn nữa Quân Lăng sớm không yêu thích ta nữa rồi, sự ấm áp từ huynh ấy và tình cảm trước kia dành cho ta mất đi. Bây giờ chúng ta hai người nặng nề không vui, níu giữ thêm thì tới cuối cùng là tình cảm gượng gạo, không thật lòng nổi. Nên hành động của ta là buông tay để cả hai nhẹ lòng, như vậy về sau có thể tự nhiên mỉm cưới với nhau.”
“Quận Chúa, tổn thương của Đinh Lan là lão Vương Gia cùng Quân công tử một tay gây nên, người một phần cũng chẳng quan hệ vào. Hơn nữa người từ khi sinh ra đã không thấy thứ xung quanh, người nên nghĩ cho bản thân một chút, đừng cứ suy tính vì người khác.” Nô tài nhỏ giọng khuyên nhủ.
Đáng tiếc Quận Chúa không để ý, một mực lắc đầu, “Ta đã ích kỉ từ lâu rồi, bỏ đi, ngươi không hiểu được.”
Nàng ta nếu chưa từng nghĩ cho mình thì khi vừa biết chuyện Đinh Lan bị ép móc mắt xong bị mang đi, từ ấy đã tìm kiếm chuộc lỗi và trả mắt, chứ không phải suốt mấy năm qua mới sai người đi tìm lại.
Suy cho cùng đây là quyết định sai lầm nhất, và nàng ta sợ vì lẽ đó Đinh Lan không thứ tha cho.
Người nô tài không khuyên được Quận Chúa, lặng lẳng bỏ đi, vừa lúc đó Quân Lăng ở một hướng đi đến, chàng ta cất giọng gọi: “Tuyết Nhi.”
“Lăng ca, huynh ra rồi à? Đinh cô nương sao rồi?” Quận Chúa trông thấy Quân lăng, lập tức thu vẻ sầu lo trên mặt, bày ra tươi cười.
Quân Lăng tâm trí nghĩ về A Lan, không để ý nét lạ thường của Quận Chúa mấy, nên chẳng vòng vo nói: “A Lan dần bình phục, tỉnh lại có sức quát mắng ta rồi. Về chuyện kia ta nghĩ cần thời gian để A Lan bình tĩnh mà cân nhắc đến.”
Quận Chúa nghiêm túc lắng nghe, chờ Quân Lăng nói hết, nàng ta khẽ nhăn mày, lưỡng lự mở miệng: “Lăng ca, có một điều muội phải nói với huynh, Nhị Vương Gia sắp tìm đến đây rồi, hai người chỉ còn thời gian ba ngày, huynh phải mau chóng nói sự thật, làm Đinh cô nương hồi tâm chuyển ý, lúc ấy muội nhanh chóng giúp hai người trốn đi.”
“Ta sẽ gắng sức mình, nhất định không làm liên lụy muội. Tuyết Nhi, thật lòng đa tạ muội, ta quả thật thấy mình vô dụng, không làm được gì, chỉ biết nhờ muội giúp đỡ.” Quân Lăng nửa cảm kích, nửa tự trách bản thân.
“Huynh không cần như vậy, ân tình của chúng ta đâu phải ngày một ngày hai hình thành, một ít trợ giúp này là nên có, huống hồ chuyện này có can hệ cả muội nữa mà. Được rồi, huynh lo cho Đinh cô nương đi, xong xuôi tất cả hãng tự trách mình.” Quận Chúa dịu dàng đem lời nói Quân Lăng trở về, đồng thời nhắc nhở chăm sóc A Lan.
Ngoài miệng cười nói, trong nội tâm Quận Chúa lại đau đến rỉ máu, nỗi đau ấy ngày một nhiều lên, đến mức sắp tràn ra ngoài.
Cố gắng kìm nén lại, Quận Chúa thầm quyết định một mình đi gặp A Lan.