Mặc Hoa Nguyệt mê man mở mắt, thứ đầu tiên cảm nhận là bản thân đang nằm trên giường, chỉ là cơ thể còn cứng đờ, mặc kệ muốn cử động thế nào cũng không được.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, làm Mặc Hoa Nguyệt chuyển tầm mắt, rất nhanh trông thấy Lạc Liêm Nguyên nửa say nửa tỉnh bước vào, khiến nàng thêm căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn ta.
Lạc Liêm Nguyên liêu xiêu đi đến cạnh giường, hắn nâng mắt quan sát thiếu nữ nằm bên trên, dung nhan vẫn kiều diễm như vậy, nhưng ánh mắt nàng bất ổn khác lạ với thường ngày, đáng tiếc hắn không nhận ra, ngược lại ngây ngốc mỉm cười nói: “Lan nhi à, hình như ta lại mơ thấy nàng rồi.”
Sau đó hắn ta cứ thế nằm xuống bên cạnh, không quên giơ tay ôm lấy nàng mà nhắm mắt ngủ, phần nàng mở to đôi mắt hoen đỏ ra nhìn, là trong lòng hiện hữu muôn vàn lo sợ cùng uất hận, nhưng tất cả hóa thành nỗi bất lực, vì chính nàng chẳng có nổi phần phản kháng nào hết.
Mặc Hoa Nguyệt không biết thời gian trôi qua thế nào, chỉ biết bản thân đã mở mắt to, thức cho đến lúc tia sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi, khi cả cơ thể nàng bắt đầu cử động được, nàng vội vã đạp Lạc Liêm Nguyên ra khỏi người mình.
Lạc Liêm Nguyên ngã dưới đất, mơ hồ mở mắt nhìn, ánh sáng rõ rảng chiếu vào nữ nhân ở trên giường, nửa thân trên nàng hở ra, để lộ vết bớt trước ngực, vết bớt này đối với hắn ta mà nói là vô cùng quen thuộc, vì nó luôn ở trên người Mặc Hoa Nguyệt.
Nhận thức điều đó làm Lạc Liêm Nguyên phải đứng dậy, ánh mắt quan sát kĩ người hắn ta đã lơ mơ ôm ngủ cả đêm hôm qua.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của Đông Du Lan, nhưng cơ thể và vết bớt kia lại thuộc về Mặc Hoa Nguyệt.
Khi Lạc Liêm Nguyên còn đắm chìm trong khó hiểu, Mặc Hoa Nguyệt bên này chợt đứng lên, hận thù cất tiếng: “Lạc Liêm Nguyên, ta đã tha thứ cho ngươi rất nhiều lần, hôm nay ngươi lại bức ta đến nước này, vậy thì ta sẽ chẳng nể tình nghĩa thanh mai trúc mã gì nữa!”
Nàng từng nghĩ dù có ra sao cũng giữ lại những ân tình năm xưa, yêu không có được, nhận lấy vô vàn tổn thương, ừ coi như nàng thất bại, nhưng rốt cuộc chưa hề nghĩ tới chữ hận, vì đối phương cũng từng giống như huynh trưởng, che chở cho nàng nhiều năm.
Đáng tiếc bây giờ nghĩa tình kia đều không cần rồi, hắn ta tuyệt tình, nàng cớ gì phải giữ gìn?
Đối diện với lời đoạn tuyệt của Mặc Hoa Nguyệt, Lạc Liêm Nguyên cuối cùng bừng tỉnh, xác định nàng là ai, cũng nghĩ ra ai đưa nàng đến đây, chỉ là hắn ta vẫn không thể tin sự thật này, liên tục lắc đầu tự nhủ: “Không phải, Du Lan không thể làm thế đâu!”
“Sao? Ngươi không chấp nhận được chuyện người mình thích nhất lại lợi dụng ngươi để được thay ta gả cho Phương Dương Liên à, chính ta cũng không nghĩ còn có kẻ yêu tới mức hèn hạ như thế, nhưng mà rất xứng với ngươi.” Mặc Hoa Nguyệt vừa mỉa mai nói, vừa khoác áo choàng hắn ta trèo trên tấm bình phong lên người, che đi cơ thể mình.
Lạc Liêm Nguyên bỗng có dự cảm chẳng lành từ lời nàng thốt, cơ mà hắn ta chưa kịp hỏi, cánh cửa bên ngoài bị người ta đá văng, tiếp diễn rất nhiều người từ ngoài xông vào, nàng và hắn đồng thời quay đầu nhìn.
Trông thấy người tới là ai, Mặc Hoa Nguyệt lập tức bật khóc, cánh môi run rẩy gọi: “Phụ thân! Nữ nhi tưởng người sẽ không quan tâm con.”
Đại vương gia nghe tiếng nữ nhi nhà mình, ông khẽ cau mày, nét mặt hiện hữu lo lắng, mặc dù không nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh, ông vẫn cảm giác nữ nhi nhỏ đang tủi thân và sợ hãi, nên ông nhanh chóng dang tay hướng về Mặc Hoa Nguyệt.
Hành động đó, khiến Mặc Hoa Nguyệt khóc òa thành tiếng, nàng yếu đuối chạy sang, sà vào lòng Đại vương gia.
“Phụ thân, nữ nhi sai rồi, năm ấy con đáng lẽ phải nghe lời người, không thì hôm nay cũng chẳng chịu nhục như này!” Nàng khóc lóc hối hận, ít lâu sau nghẹn ngào nấc lên, Đại vương gia nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Chờ nàng khóc xong mới thấp giọng bảo: “Không sao đâu Hoa Nguyệt, hôm nay phụ thân dạy con sửa chữa sai lầm, bây giờ hãy nghĩ những gì Lạc Liêm Nguyên từng gây ra cho con, sau ấy suy xét xem thứ gì hắn ta để tâm nhắt, rồi hãy cho ta biết rằng con muốn làm gì.”
Câu chữ tuôn rơi, Mặc Hoa Nguyệt im ắng, hồi lâu nàng ngẩng đầu, mắt đọng lệ long lanh, miệng chậm chạp đáp: “Phụ thân, người đem Đông Du Lan cho Lạc Liêm Nguyên, con muốn xem bọn họ tự giày vò lẫn nhau thế nào.”
Đông Du Lan yêu Phương Dương Liên, Lạc Liêm Nguyên yêu Đông Du Lan, nàng sẽ để Đông Du Lan phải chịu nỗi khổ yêu mà không có được, cũng khiến ả ta và Lạc Liêm Nguyên hiểu lầm lẫn nhau, bằng cách tạo ra mối hôn ước, dưới tiền đề là Lạc Liêm Nguyên cầu xin, thành hắn ta ép Đông Du Lan gả sang.
Đông Du Lan vừa yêu nhưng mãi mãi chẳng có được, vừa bị quân cờ mà ả ta lợi dụng đánh ngược lại, tức giận công tâm, người chịu trận không ai ngoài Lạc Liêm Nguyên.
Đương nhiên chuyện này với Lạc Liêm Nguyên là hạnh phúc đan xen bi ai, làm hắn ta triệt để rơi xuống khổ sở vì người hắn yêu giày vò hắn.
Đại vương gia như thấu hiểu dụng ý nữ nhi mình qua lời nói, ông gật đầu chấp thuận, sau sai người bảo vệ Mặc Hoa Nguyệt trở về phủ, riêng ông còn ở lại, đứng đối diện Lạc Liêm Nguyên, ông lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nghe thấy chứ, nữ nhi ta không chỉ tha tội, còn cầu cả tình cảm giúp ngươi toại nguyện, nể tình mấy ngày nữa là ngày thành hôn của con bé, ta làm việc tốt, se duyên tác hợp hai cẩu nam nữ các ngươi thành đôi.”