Mùa Đông vào nửa năm sau, Thừa tướng đưa sính lễ đến phủ của Đại vương gia, là lúc thời gian thành hôn được chỉ định ra, phần Mặc Hoa Nguyệt khi nghe thấy tin tức cũng bỡ ngỡ, hoàn toàn không ngờ Phương Dương Liên sẽ đột ngột hành động như vậy.
Biết đối phương vẫn ở trong phủ, còn nói chuyện cùng phụ thân mình, Mặc Hoa Nguyệt vội vàng chạy đi tìm, dự định hỏi rõ ràng tâm ý đôi bên, vì hiểu rõ hôn ước không thể vứt bỏ, mà thời gian nửa năm qua hai người họ đều cố gắng bồi đắp tình cảm, hy vọng mọi thứ trở nên tốt đẹp, chỉ là bây giờ lại bỗng nhiên đưa sính lễ, khiến cho chẳng hề hiểu nguyên do gì.
Mặc Hoa Nguyệt rất nhanh đi đến cửa thư phòng phụ thân mình, bên trong phát ra thanh âm hai người trò chuyện, nàng theo bản năng dừng lại nghe lén.
“Năm ấy quốc sư đã tính ra nữ nhi của ta phải chịu tổn thương, cũng tính được ngươi là người về sau ở bên chăm sóc con bé, ta vì một lời tiên đoán này mà giữ ngươi lại, hết bồi dưỡng tới nâng đỡ, mặc kệ ngươi đem thứ tình cảm vốn dĩ nên dành cho con bé để trao nữ nhân khác. Tuy nhiên hôm nay mọi lựa chọn đều xứng đáng rồi.”
“Hôn sự này đã chuẩn bị từ lâu, nên hôm may ngươi đưa sính lễ qua, vậy mười ngày nữa hãy rước con bé về, đến khi đó mau mau cho chúng ta bế cháu.”
Phụ thân nàng nửa câu trước nghiêm túc, nửa câu sau lại đùa giỡn, là bên trong giọng nói muốn bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hi vọng liền có bấy nhiêu.
“Nhạc phụ suy nghĩ chu toàn, con nghe theo người sắp xếp.” Lời nói từ Phương Dương Liên vô cùng thuận ý, chẳng hề phản bác điều gì.
Mặc Hoa Nguyệt ngờ vực che miệng, không dám tin những thứ mình mới nghe này, mà đến cuối cùng vẫn phải tin tưởng lấy, tại vì trước đây mẫu thân nhắc về Quốc sư, ông ấy thần thông quảng đại, đoán được tương lai, cũng thấu tỏ kiếp trước của mỗi người ra sao.
Quốc sư đã đoán trước nàng sẽ chịu khổ từ chỗ Lạc Liêm Nguyên, vậy nàng sẽ tin tưởng mối duyên này, nếu như đây là đoạn duyên định sẵn, cần gì tiếp tục lưỡng lự.
Tuổi xuân của nàng cũng đâu còn nhiều, các nữ tử cùng thời, bọn họ đã xuất giá sinh con từ lâu, bản thân lại lỡ dở vì một tên nam nhân xấu xa, lúc dứt tình được thì bỗng lo sợ đủ đường.
Sợ hãi gặp phải người xấu nữa, rồi lo âu đối phương không yêu nổi nàng, nhưng có lo sợ đến đâu cũng không quan trọng rồi, bởi càng lo lắng nhiều càng phí hoài thời gian.
Cả phụ mẫu chờ mong, khi nào nàng chưa gả đi, họ chẳng yên lòng, đời này của hai người họ chỉ có một nữ nhi là quan trọng nhất.
Mặc Hoa Nguyệt suy nghĩ miên man, chờ lúc thấu đáo xong nâng bước chân rời đi.
Cùng đêm hôm ấy, Mặc Hoa Nguyệt nằm trên giường nghỉ ngơi, tuy nhiên trong vô thức lại cảm thấy có người đứng nhìn mình, lúc nhất thời mở mắt.
Quả nhiên trông thấy Lạc Liêm Nguyên đứng cạnh giường, dưới ánh trăng len lỏi qua cửa sổ, Mặc Hoa Nguyệt thấy rõ ánh mắt hắn sâu sa.
Nàng mở miệng hét lên, mà tiếng chưa kịp phát ra ngoài đã bị Lạc Liêm Nguyên điểm huyệt, hắn ta nhẹ nhàng cất giọng: “Xin lỗi Mặc Hoa Nguyệt, lần này Du Lan muốn ta đem muội đi, xong chuyện thì Du Lan mới đồng ý gả cho ta.”
Mặc Hoa Nguyệt trợn trắng mắt, không thể làm được gì ngoài để mặc đối phương bế mình lên, trước khi đi khỏi hắn ta còn bỏ lại bức thư lên bàn.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, thời điểm Mặc Hoa Nguyệt được giải huyệt là lúc nàng ở trong một căn phòng đầy mùi son phấn.
Nơi đây xa lạ muôn phần, khiến nàng hoảng loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy Đông Du Lan mang đám người tiến vào.
Sau đó Đông Du Lan tươi cười hướng tới nàng nói: “Quận chúa, nghe nói người cùng thừa tướng sắp thành thân, tiểu nữ hôm nay có món quà muốn tặng quận chúa.”
Lời nói vừa dứt, Đông Du Lan không chờ nàng phản ứng đã sai đám người phía sau đi lên giữ lấy nàng.
Mặc Hoa Nguyệt nhíu mày giãy giụa, giơ tay đạp chân, cơ mà đám người mặc kệ sự phản kháng này, cứ như vậy bôi thứ bột gì đó lên mặt nàng, Mặc Hoa Nguyệt không thể nhịn nổi mở miệng nói: “Đông Du Lan, ngươi lợi dụng Lạc Liêm Nguyên, làm hắn bắt ta đến đây, giờ lại sai người động tới dung nhan của ta, có phải ngươi định lột da đổi mặt với ta, để thay thế gả cho Phương Dương Liên không hả?”
Vốn dĩ đây là câu thăm dò, xuất phát từ ý nghĩ không rõ ràng của Mặc Hoa Nguyệt, ấy vậy Đông Du Lan vô cùng thản nhiên thừa nhận: “Quận chúa đoán đúng rồi, tiểu nữ gần đây mới tìm được kẻ biết thuật dịch dung hoàn hảo nhất, chỉ cần dịch dung xong đến đêm động phòng, gạo nấu thành cơm, dù cho mọi chuyện có bại lộ cũng chẳng sợ thừa tướng bỏ rơi.”
Tiếng Đông Du Lan ngày một đắc ý, Mặc Hoa Nguyệt cau chặt mày, cao giọng lên: “Một vị tiểu thư quyền quý, tài sắc vẹn toàn như ngươi, có bao nam nhân ưu tú muốn lấy, tội gì phải làm ra việc xấu xa này? Chẳng lẽ ngươi không sợ gặp báo ứng sao!”
“Mặc Hoa Nguyệt ngươi biết cái gì chứ, ta thích Phương Dương Liên đã nhiều năm, tài sắc hôm nay của ta, là đều vì chàng ấy mà dưỡng thành như vậy, ta đến cuối cùng chỉ cầu chàng ấy nhìn ngắm một lần, đáng hận là hết nhị công chúa rồi tới ngươi xen vào, khiến mọi cố gắng ta làm trở thành công cốc! Nên ta có độc ác cũng do các ngươi bức ép.” Đông Du Lan vừa cay nghiệt vừa điên cuồng đáp trả tiếp: “Nghe nói Mặc Hoa Nguyệt ngươi từng yêu Lạc Liêm Nguyên lại bị hắn phũ bỏ, hôm nay đúng dịp, ta sẽ để ngươi thành ta, xong rồi thay ta cùng hắn có một đêm điên loạn ý tình.”
Mặc Hoa Nguyệt ngỡ ngàng, đáy mắt kinh hãi nhìn Đông Du Lan, nàng ra sức giãy giụa, thâm tâm không muốn để sự việc xảy ra.
Đáng tiếc tất cả vô dụng, đám người quay quanh giam cầm nàng lại, thậm chí còn ép nàng uống thuốc, theo sau thần trí dần dần mất đi, mơ màng kiệt sức.