Mặc Hoa Nguyệt không nghĩ gặp lại Lạc Liêm Nguyên nhanh như thế, ngồi trên xe ngựa không thấy mặt hắn, mà bên tai nghe rõ tiếng hắn từ ngoài vọng vào: “Lạc Liêm Nguyên bái kiến quận chúa, nghe danh quận chúa xinh đẹp, thông tuệ cầm kỳ thi họa, khiến Lạc Liêm Nguyên tương tư ngày đêm, để đến hôm nay mạo muội chặn đường, rất mong được nhìn thấy quận chúa một lần.”
Nàng không trả lời, để tì nữ ngoài xe ngựa đáp trả hắn: “Điêu dân to gan, dám lỗ mãng trước mặt quận chúa như thế sao! Người đâu, lôi hắn ra đánh.”
Tiếng xô đẩy đánh nhau cùng đồ vật va chạm vang lên, lúc sau chỉ nghe thấy từng câu kêu gào đau đớn của các gia nhân, nàng ở trong xe ngựa liền biết hắn một thân võ công đánh bại những người kia rồi, nàng bất đắc dĩ cao giọng: “Lạc công tử vẫn là về đi, lòng ái mộ ngươi dành cho ta chắc hư tình giả ý như đối với những tài nữ trong Kinh Thành.”
“Quận chúa chưa nhìn một lần thì sao xác định rõ ràng rằng Lạc Liêm Nguyên giả dối gạt người.” Hắn nhanh chóng đáp lời, giọng điệu chất chứa ba phần thành tâm, bảy phần nghiêm túc.
Nàng bật cười thành tiếng, vì đến giọng mình hắn lại không nhận ra, quả nhiên hắn quen nhiều mỹ nhân quá nên quên nàng đi rồi.
Lạc Liêm Nguyên nghe tiếng cười kia, không khỏi cau mày, hắn hết kiên nhẫn vượt qua mọi chướng ngại tới cạnh xe ngựa, dùng phiên quạt trên tay quạt bay màn xe ngựa, thời điểm người ngồi bên trong bại lộ, khiến hắn ngây ngốc nhìn.
Dung nhan dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt xanh đầy thân thuộc, nhưng khi con ngươi nàng nhìn hắn thì hiện lên tia ghét bỏ cực kỳ.
Hắn ngưỡng tưởng là người giống người, đáng tiếc giọng nàng khinh thường phát ra: “Một năm không gặp Lạc Liêm Nguyên, hoa hoa công tử ở thành Dương Đô đã trở thành Lạc công tử phong lưu đào hoa nhất nhì Kinh Thành này, thật khiến cho ta mở mang tầm mắt nha.”
Lạc Liêm Nguyên câm nín, dáng điệu thay đổi, hắn có thể thể hiện bản tính đào hoa với tất cả nữ nhân, ngoại trừ một người là Mặc Hoa Nguyệt trước mắt.
“Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì tránh ra! Ta không muốn dây dưa với kẻ như ngươi, thật bẩn mắt.” Mặc Hoa Nguyệt phơi bày sự chán ghét, tay ném cây trâm ngọc vào hắn, ép đối phương phải tránh ra xa.
Xe ngựa thành công rời khỏi trước ngỡ ngàng của mọi người cùng Lạc Liêm Nguyên, Quận chúa xuất hiện, lại là mỹ nữ đầu tiên ghét bỏ Lạc công tử mà trăm ngàn nữ tử đang tương tư.
Dạ quốc có một cây hoa Đào trăm năm mọc trên ngọn núi cao, mỗi khi hoa đào nở rộ, cánh hoa sẽ rơi rớt tạo nên vùng trời hoa bay, thảm hoa trải đất, muốn bao nhiêu đẹp mắt liền có bấy nhiêu.
Vì nghe danh đã lâu, Mặc Hoa Nguyệt vô cùng hào hứng đi xem, nhưng phong cảnh đẹp mới ngắm được một nửa lại gặp phải người không nghĩ sẽ gặp.
Nàng đưa ánh mắt sang quan sát Phương Dương Liên, chàng hôm nay mang lam y trên người, đơn giản mà thanh cao thoát tục, cộng thêm gương mặt tuấn lãng, từng góc khuôn mặt, cánh môi vừa vặn khép hờ, sống mũi cao thẳng, và con ngươi bình thản trong dáng mắt buồn, tất cả tinh tế hòa trộn nhau tạo nên nhan sắc hoàn mỹ.
Dáng vẻ ấy làm nàng hồi tưởng về quá khứ, chính mình đã ngây thơ kêu phụ thân tìm cho bản thân người phu quân ôn tồn, điềm tĩnh như lúc phụ thân đứng chung với mẫu thân, vì ngốc nghếch nghĩ về sau chỉ có thể tiếp nhận nam nhân giống phụ thân.
Giờ đây phụ thân tìm được, tiếc thay cả nàng lẫn chàng đều không quản đối phương lắm, đúng vậy, ngoại trừ quãng thời gian sinh tử cùng nhau khi tới Kinh Thành ra, hai người chưa từng gặp gỡ nữa, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn nghe ngóng về chàng, ít nhiều đây là vị hôn phu, người phụ thân khẳng định đem nàng gả sang.
“Quận chúa có thích nơi đây không?” Câu hỏi từ Phương Dương Liên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mặc Hoa Nguyệt.
Nàng hơi ngước lên, nở nụ cười nói: “Thích, chỉ là nơi đây thật xa, lúc muốn đi ngắm cũng bất tiện.”
“Đúng là vậy, nhưng suy cho cùng cảnh đẹp ở xa, ít thấy càng đẹp hơn, vả lại mỗi năm hoa nở một lần thôi, nên lâu lâu đi đoạn đường này không quá bất tiện đâu.” Chàng cười đáp trả.
Nàng gật đầu thừa nhận, đồng thời mở miệng hỏi: “Không biết tâm ý thừa tướng đối với mối hôn sự giữa chúng ta là gì vậy?”
Phương Dương Liên biết có một ngày mình sẽ phải đối diện cùng hôn thê nói chuyện thành thân, nên bình tĩnh nói: “Trước nay quận chúa chưa từng xuất hiện, ta nghi do đại vương gia xem trọng mình, cho rằng ngài ấy dùng hôn sự làm lý do để dễ bề dạy dỗ ta, nên khi ta có người trong lòng, từng đi cầu xin từ hôn, chỉ là đại vương gia không thành toàn...”
Nghe hết, Mặc Hoa Nguyệt tự hiểu ra nói: “Thừa tướng không muốn cứng rắn đơn phương từ hôn, chỉ đành phản kháng bằng cách thể hiện tình cảm với người trong lòng, mặc kệ ánh mắt thế nhân và lời nói cay đắng, đã nghĩ gia phụ sẽ e ngại thanh danh bị hủy mà chủ động cắt đứt hôn ước?”
“Ngu ngốc lắm đúng không, chỉ là giờ hết ngốc rồi, hiểu rõ hôn sự này dù cho ta có chết cũng vẫn tồn tại.” Chàng vừa nói vừa tự giễu cợt bản thân, sau cùng hướng mắt sang hỏi náng: “Quận chúa có giận những gì ta làm với người không?”
“Lúc đến Kinh Thành, hiểu rõ bản thân đang sở hữu hôn ước cùng thừa tướng, lẫn chuyện thừa tướng có giai nhân trong lòng, thực sự ta không giận, tại vì tất cả do một câu nói ngày bé ta thốt lên với gia phụ, rằng muốn có một phu quân dịu dàng, ai ngờ thật sự có thừa tướng đây. Có điều chắc thừa tướng chưa từng nghe ngóng về ta nhỉ? Lý do gia phụ không đưa ta về Kinh Thành sớm hơn, là ta đã tự định hôn ước ở Dương Đô.” Mặc Hoa Nguyệt nhẹ nhàng tiết lộ chuyện về bản thân, đem việc bản thân từng yêu một người kể cho Phương Dương nghe:
“Ta yêu thích một nam nhân, từ thuở bé đã xin phụ mẫu cho ta ước định với nam nhân ấy, gia phụ chưa từng chấp nhận sự bồng bột này cùng hôn ước tại Dương Đô, còn ta vẫn cố chấp giữ lấy hôn ước, mặc kệ nam nhân kia không hề thích mình, nghĩ rằng nếu đời này hắn không động lòng với người khác, sẽ nghe lời bậc trưởng bối cưới ta về. Năm đó ta mười bảy tuổi, nam nhân ấy rốt cuộc gặp được nữ tử khiến hắn rung động, và hắn cố gắng giãy khỏi mối hôn ước do ta tạo nên, dùng ba năm giằng co, bày mọi thủ đoạn để từ hôn rồi.”
“Ta hối hận, không phải vì tình yêu chẳng được đáp lại, là hối hận bản thân quá ngây thơ giống tiểu cô nương vậy, nếu như ta hiểu rõ quả chua có chín cũng không ngọt, sớm một chút buông tay thì sẽ không chua chát đến nhường này.”
Mỗi câu mỗi chữ Mặc Hoa Nguyệt nói, khiến Phương Dương Liên vô thức cảm giác bản thân đang dâng trào bi ai, càng thấu nỗi niềm của nữ nhân đứng cạnh này.
Quả chua có chín mà không ngọt, chàng từng ngây ngô như nàng, nghĩ có một ngày người mình yêu quay đầu, hoàn toàn bỏ qua rằng quay đầu không có nghĩa sẽ yêu lại mình, mà tới cuối là cảm tạ những gì chàng làm, rồi xoay bước gả cho kẻ khác.
Nhị công chúa - thiếu nữ chàng mạo muội nhận là ái nhân, đã xuất giá làm thê tử một nam nhân xa lạ, đến nay hơn một năm tân hôn, theo đuổi nhiều thế nào biết kết thúc sẽ ngậm ngùi một mình, đưa mắt xem đại hôn diễn ra.
Phương Dương Liên lặng lẽ thờ dài, hé môi nói: “Quận chúa là một người si tình, cũng thật rộng lượng.”
Nàng cười gượng, đôi mắt sớm hoen đỏ đượm nét buồn, “Thừa tướng quá lời, thật sự trong đoạn duyên của chúng ta, thừa tướng thương nữ tử khác, ta thích nam nhân khác, suy ra bằng nhau cả mà.”
Mặc Hoa Nguyệt không hề rộng lượng, nàng tự nhận thấy bản thân làm lỡ Phương Dương Liên, bởi một lời ngây dại ngày nhỏ, đã hối hận vì không thể biết sớm về hôn ước này, để kết thúc nó đi, thì cứ cho những thanh danh ở Kinh Thành mất, bù đắp vào lỗi lầm nàng mang.
Tại nơi cây hoa Đào trăm năm ấy, Phương Dương Liên im lặng, tâm trí mới sáng tỏ về vị hôn thê tên Mặc Hoa Nguyệt của mình nhất.
Chưa từng tự tìm hiểu, chưa bao giờ điều tra, bởi vì chàng lo một khi động vào nàng liền xuất hiện, phá vỡ sự bình lặng trong đời mình, kể cả bản thân chấm hết tình ái kia, mãi về sau Đại vương gia lâm bệnh mới đón nàng về.
Ngày tháng về Kinh Thành, bị kẻ thù Đại vương gia truy sát kịch liệt, nhìn nàng không do dự đỡ mũi tên cứu thân nhán, lại chẳng ngần ngại chữa trị lúc chàng và người khác trúng kịch độc.
Nàng cho chàng hiểu ra, không phải nữ tử nào mang thân phận tôn quý, sở hữu hộ dạng cao ngạo hay dịu dàng mềm mại, cũng sẽ yếu đuổi cần được bảo vệ.
Giờ biết thêm về đoạn tình cảm cùng dung thứ nàng mang, có phần khiến chàng thấy sai lầm khi chẳng biết nàng sớm một chút.
...