Nàng và hắn là thanh mai trúc mã đi kèm hôn ước do trưởng bối hai bên định ra, tuy nhiên đến khi cả hai trưởng thành, nàng đứng trên lầu cao ngắm nhìn thành Dương Đô phồn hoa, sau bỗng quay đầu sang hỏi hắn: “Liêm Nguyên, sau này huynh sẽ đồng ý rước muội vào cửa sao?”
Hắn tay cầm quạt phiến phe phảy, miệng chỉ cười khẽ nói: “Đồng ý hay không đã chẳng quan trọng nữa, bây giờ phụ mẫu ta đều muốn muội vào cửa Lạc phủ, nếu không ngoại trừ trời sập mới khiến họ từ bỏ ý định.”
Mặc Hoa Nguyệt có chết cũng không quên được giọng điệu và nụ cười miễn cưỡng của Lạc Liêm Nguyên khi đó, cùng lời đáp trả của hắn là một lưỡi dao, khứa đứt mọi ý niệm tình ái, lẫn hy vọng tương lai gả sang của nàng.
Ngày ấy trên lâu cao, mọi sự can đảm bấy lâu nàng tích lũy để thổ lộ tinh cảm đều biến mất.
Năm Mặc Hoa Nguyệt mười bảy tuổi lỡ thì, vẫn đeo trên người mối hôn ước thuở bé, mang theo ngưỡng tưởng lãng từ quay đầu, nhưng rồi Lạc Liêm Nguyên lại lần nữa đánh vỡ mộng tưởng ấy đi.
Tại nơi lầu cao chiêm ngưỡng trọn thành Dương Đô quen thuộc, hắn nâng ly uống rượu, môi mỏng giải bày tâm tư với nàng: “Hoa Nguyệt, ta biết tương tư một người rồi, nàng ấy tên Du Lan... đệ nhất mỹ nữ ở Kinh Thành, có phải ta tương tư xa quá rồi không?”
Nàng che giấu ánh mắt đượm buồn bằng nụ cười sáng tươi, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô nương đó có cảm tình với huynh thì dù có xa cũng đáng để tương tư.”
“Nhưng ta không muốn cứ mãi tương ta thế này, ta chỉ mong có thể tới Kinh Thành mà gặp nàng ấy, cơ mà phụ mẫu chẳng cho phép.” Vừa nói hắn vừa thở dài, đôi mắt đảo hoa chất chứa nhung nhớ nhìn về phía xa xăm.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn như vậy, một hoa hoa công tử ở thành Dương Đô cũng có ngày động tâm si mê một ai, đáng tiếc cho các cô nương trong thành bao gồm cả nàng.
Tiếp đó ba năm, Mặc Hoa Nguyệt ở một bên nhìn Lạc Liêm Nguyên cùng phụ mẫu Lạc phủ cãi nhau và nhẫn tâm lừa dối, tổn thương người xung quanh để đạt được mục đích, cuối cùng mối hôn ước giữa hai bên Lạc - Mặc đứt đoạn, nàng đứng trên lầu cao trông hắn mang tay nải, cưỡi ngựa rời đi khỏi thành Dương Đô để tới Kinh Thành xa xôi.
Hôn ước, tình nghĩa thanh mai trúc mã, tình cảm mà nàng luôn momg chờ từ hắn, cũng theo đó vỡ nát, không còn hy vọng gì nữa.
Mặc Hoa Nguyệt đem hai hàng nước mắt bản thân luôn giấu trong lòng ra, chẳng còn kím nén mang tất cả buồn đau, si tâm vọng tưởng nhiều năm kia dồn xuống giọt lệ ấm nóng nhưng cay nồng mắt mình ấy.
Nàng khóc nhiều đến nỗi đôi mắt xanh đã đỏ hoen, tới mức mẫu thân đau lòng ôm lấy nàng, thương tiếc nói: “Hoa Nguyệt, Liêm Nguyên không đáng cho con phải rơi lệ quý như thế, con còn như vậy ta cũng không thể ở trước mặt phụ thân con giấu chuyện này đi được.”
Nghe hai chữ phụ thân, nàng chợt cứng đờ, phụ thân luôn không thích Lạc Liêm Nguyên, mối hôn sự với Lạc phủ này phụ thân cũng không đồng ý, nhưng mẫu thân thương nàng nên bất chấp giữ vững nó, phụ thân vì vậy mà không hay trở về nữa.
Đúng, phụ thân ngay từ lúc nàng hiểu chuyện thì người đã ở Kinh Thành, chỉ là hàng năm vẫn dành thời gian về đây thăm hai mẫu tử.
Nàng không biết nguyên do, càng chẳng rõ ở Kinh Thành phụ thân có gì và làm gì tại nơi ấy cả, tuy nhiên chuyện nàng khóc lóc nếu cho người biết, e rằng phụ thân sẽ hủy hoại Lạc phủ!
Mặc Hoa Nguyệt bình tâm trở lại, không còn suy nghĩ lẫn khóc lóc vì đoạn tình ái lỡ làng nữa, nàng chẳng phài loại người không có được thì cạn tình dứt nghĩa, cả Lạc phủ đều vô tội, sao có thể vì những giọt nước mắt của nàng mà bắt họ chịu tội oan.
Một năm sau, Mặc Hoa Nguyệt cùng mẫu thân nghe tin phụ thân lâm bệnh nặng, do một vị công tử tên Phương Dương Liên, từ Kinh Thành tới Dương Đô báo tin, Phương Dương Liên đó dùng tín vật của phụ thân để chứng minh thân phận, cùng lời mình nói là đích thân phụ thân ủy thác.
Mẫu thân và cả nàng ngỡ ngàng vô cùng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi lên Kinh Thành.
Quãng đường đi Kinh Thành, ngưỡng tưởng sẽ nhanh chóng, nào ngờ lại gian nan vì liên tiếp bị người truy sát, nàng bảo vệ mẫu thân nên trúng tên độc, Phương Dương Liên bảo toàn cho hai người an toàn mà suýt nữa mất mạng.
Đoàn người lúc khởi hành thực nhiều, nhưng đến cuối còn vài người, chẳng biết trải qua bao lần bị ám sát, thập tử nhất sinh mấy lần rồi mới tới được Kinh Thành.
Kinh Thành xa vời ở trí tưởng tượng của Mặc Hoa Nguyệt cũng hiện hữu, Dương Đô hoàn toàn không thể so sánh, nơi đây tồn tại sự phồn vinh nhộn nhịp, mới mẻ vô cùng, chỉ là nàng chẳng có tâm tư ngắm nhìn nó, ngược lại vội vã đi thăm phụ thân.
Kinh Thành hoa lệ liên tiếp mang đến cho Mặc Hoa Nguyệt kinh ngạc, khi cùng mẫu thân bước qua cửa lớn phủ đệ thuộc về Đại vương gia, lúc này mới hiểu rõ thân phận của phụ mẫu minh, phụ thân là Đại vương gia, mẫu thân là vương phi gồm muội muội ruột Hoa tướng quân lừng lẫy.
Bản thân Mặc Hoa Nguyệt có danh Quân chúa, do chính Hoàng thượng phong, điều quan trọng nhất là Phương Dương Liên năm lần bảy lượt bảo hộ nàng lại trở thành hôn phu nhiều năm.
Tất cả mọi thứ tai nghe mắt thấy, phụ thân chứng thực, mẫu thân gật đầu, làm Mặc Hoa Nguyệt bỡ ngỡ không thể tin nổi, chỉ là nàng biết thời điểm hiện tại không phải lúc nói vấn đề khác, ngoài việc chăm sóc phụ thân, để người sớm khỏi bệnh.
Năm tháng chôn chân tại chốn Kinh Thành, phụ thân khỏi bệnh, Mặc Hoa Nguyệt tử từ nghe thấy mọi tin tức từ miệng người khác.
“Đại vương gia trước đây là thái tử, thủ đoạn cao thâm hiểm vô cùng, nghe nói còn từng thao túng cả Hoàng tộc, triều chính.”
“Đại vương phi lầm lỡ gả sai một lần, tuy nhiên là nữ nhân mà vương gia độc sủng một đời.”
“Phương Dương Liên là quận mã tương lai của quận chúa cũng được vương gia đề bạt lên làm thừa tướng đương triều, người này cũng trung thành hết mực, nhưng tâm trí không hề hướng về quận chúa.”
“Quận chúa của đại vương gia thì chưa từng xuất hiện, nên làm thiên hạ đồn đoán rằng rất xấu xí, mới khiến cho quận mã tương lai thích nhị công chúa, tiếc thay nhị công chúa gả cho tân trạng nguyên.”
Rất nhiều chuyện xưa đi kèm lời đồn thổi về nàng, điểm tương đồng là xa lạ, tới nỗi nàng đau đầu không muốn rõ ràng nữa...
Nhưng phụ thân lại hướng tới nàng nói: “Hoa Nguyệt, đến lúc con nên thành hôn rồi, Phương Dương Liên là đối tượng ta chọn cho con từ mười ba năm trước.”
Đối diện mối hôn sự bản thân chưa từng hiểu biết, nàng đành chọn cách tránh né: “Phương Dương Liên có người mình thích, con vẫn chưa thể quên Lạc Liêm Nguyên, phụ thân hủy hôn sư này được không?”
Dưới sự mong chờ của nàng, phụ thân vô cùng lạnh lùng đáp: “Lạc Liêm Nguyên vì lấy lòng Đông Du Lan đã làm theo ý nàng ta, đi chà đạp chân tình các tài nữ trong Kinh Thành, không lâu nữa sẽ nhắm vào con, một nam nhân như vậy xứng đáng để con giữ gìn không? Phương Dương Liên yêu mà nhiều năm chẳng có được giống như con, lẽ nào con không thấy mình cùng vị hôn phu có điểm chung?”
Nàng im lặng, biết Phương Dương Liên có người trong lòng, vì khoảng khắc chàng suýt mất mạng đã gọi tên nữ tử, và nói tiếng yêu thích, lúc một người tưởng mình sắp chết đều gọi một cái tên quan trọng nhất, như vậy đủ hiểu chàng si tình vương ái đến đâu.
Yêu mà không có được, nàng thấu tỏ cảm giác ấy, nhưng không có nghĩa lấy phần thương cảm này chấp nhận hôn sự cả đời.
Còn Lạc Liêm Nguyên, trải qua sự kiện từ hôn ở Dương Đô, Mặc Hoa Nguyệt sớm biết hắn là kẻ cố chấp, dù là tia cơ hội nhỏ hắn cũng cố làm ra kết quả như ý, hắn chưa từng thừa nhận hai chữ thất bại, với hắn chỉ có không đủ cố gắng thôi.
Vì một chữ thích, hắn điên cuồng rồi, không còn là Lạc Liêm Nguyên thuở ban đầu.
...