Từ sau khi Bùi Kỷ An sống lại, tinh thần thường xuyên ngơ ngẩn. Hắn nghĩ rằng mình vừa mới sống lại, còn chưa thoát ra khỏi kiếp trước, đợi một thời gian nữa là ổn rồi. Cho đến hôm nay nhìn thấy Lý Triều Ca, cuối cùng hắn cũng hiểu được, không phải vì thời gian.
Sức ảnh hưởng mà Lý Triều Ca gây ra cho hắn, cho dù trải qua sống chết, sống lại làm người, cũng không thể xóa nhòa. Hắn nghĩ mình có thể buông bỏ, nhưng khi nhìn thấy nàng, dù chỉ là hình bóng, cũng đủ để lòng hắn nổi sóng to gió lớn.
Nhất là hắn nhận ra, lúc này nàng cũng sống lại.
Kiếp trước năm Vĩnh Huy thứ hai mươi tư Lý Triều Ca mới trở lại Trường An, khi nàng về cung, Cao đế đã qua đời. Sau khi tiên đế băng hà, chỉ cần vị hoàng đế tiếp theo có tình cảm tốt với tiên đế, làm người tương đối sĩ diện, sẽ tiếp tục kéo dài niên hiệu của đế vương tiền nhiệm, cho đến năm thứ hai mới đổi niên hiệu mới. Vậy nên, sau khi Lý Hoài kế vị, tiếp tục sử dụng niên hiệu của Cao đế Lý Trạch.
Chỉ tiếc, Lý Hoài chưa thuận lợi đăng cơ, đã bị giam cầm. Tình hình chính trị Đông Đô rối ren, cuối cùng, do Thái hậu Võ thị xử lý triều chính, một năm sau, Lý Hoài bị phế, Võ Chiếu đăng cơ.
Sự nổi lên của Lý Triều Ca không thể tách khỏi việc Võ hậu cầm quyền. Nhu cầu cấp bách của Võ hậu là có người giúp bà ta diệt trừ đối thủ, ngay sau đó, Lý Triều Ca xuất hiện.
Kiếp trước vào năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, Lý Triều Ca vốn không biết mình là công chúa, càng không thể chạy từ Kiếm Nam đến Mãnh Trì, đúng lúc đỡ thay Cao đế một kích trí mạng. Tất cả chỉ có một cách giải thích, đó là nàng biết trước chuyện sẽ xảy ra, đến Lạc Dương trước.
Trong lòng Bùi Kỷ An nhất thời rối thành một đống, vốn không biết nên đối mặt với Lý Triều Ca như thế nào. Hắn nhớ đến chuyện hai người họ đã xong rồi, hắn có thể bắt đầu cuộc đời mới của mình, nhưng vì sao, hắn có được trí nhớ kiếp trước, Lý Triều Ca cũng có?
Bọn họ như thế này, đến cuối cùng là sống lại, hay vẫn sống trong kiếp trước?
Bùi Kỷ An hốt hoảng, bỗng nhiên bị tiếng động bốn phía làm cho bừng tỉnh. Lý Triều Ca dẫn gấu đen đi, bên người hoàng đế cuối cùng cũng dọn ra một chỗ trống, một đám người hầu phản ứng lại, vây quanh chỗ đấy, đều bảo vệ hoàng đế rút lui.
Bùi Kỷ An cứng rắn tạm dừng suy nghĩ khác thường quay cuồng trong đầu, nhanh chóng bước lên, bảo vệ hoàng đế lùi lại.
Hoàng đế bị đám người vây quanh, vừa đi, vừa ngoái đầu lại, hỏi: "Vị cô nương này là..."
Đám người hầu cùng lắc đầu, không chỉ hoàng đế tò mò, bọn họ cũng hiếu kì. Trước hôm nay, nếu có người nói với bọn họ có người có thể tay không đánh gấu, bọn họ phải cười đến rụng răng. Nhưng hiện giờ, tất cả đều xảy ra chân thật trước mắt họ.
Không những có thể một mình đánh gấu, thậm chí có thể đẩy gấu đi. Mà tất cả, lại xảy ra trên người một cô gái.
Bạch Thiên Hạc ngồi xổm trên cây, lâm vào hoài nghi sâu sắc với cuộc đời mình. Hai mươi năm trước, y vẫn cảm thấy mình anh tuấn phóng khoáng, tư chất cũng khá. Từ nhỏ y chính là người tiến bộ nhanh nhất trong đám bạn cùng lứa, quyền cước võ công của y không tồi, khinh công cực giỏi, Bạch Thiên Hạc vẫn luôn tự tin. Nhưng giờ đây, y bắt đầu dao động.
Lý Triều Ca trông thì im im ắng ắng, xinh xinh đẹp đẹp, thế mà có thể chịu được một đòn tấn công của gấu, hơn nữa còn cứng rắn đẩy gấu đi. Đây là chuyện một con người có thể làm sao?
Bạch Thiên Hạc nhớ đến trên đường từ Kiếm Nam đến Đông Đô, phút chốc cảm tạ ơn Lý Triều Ca không giết.
Lý Triều Ca quấn lấy gấu đen, nàng để ý tới hoàng đế đã tránh xa, nói cách khác, nàng có thể thoải mái tấn công. Lý Triều Ca nhẹ nhàng thở ra, ra tay cũng không còn nhìn trước ngó sau. Chẳng qua dù sao gấu cũng là loài vật không có thiên địch (1) trong rừng, da dày thịt béo, sức lực rất lớn, càng nguy hiểm hơn là trọng lượng cơ thể khổng lồ. Con gấu đen này đã có suy nghĩ, biêt nên lợi dụng ưu thế của mình như thế nào, vô cùng khó đánh.
Một mình Lý Triều Ca không có cách nào hoàn toàn kiềm chế gấu đen, nàng cần người giúp. Theo nguyên tắc có cu li miễn phí sao không dùng, Lý Triều Ca không hề khách sáo, trực tiếp hô to về hướng Bạch Thiên Hạc đang trốn: "Đừng trốn nữa, cậu xuống giúp ta, ta sẽ không bắt cậu đi Đại Lý tự nữa."
Bạch Thiên Hạc thật sự không định khoanh tay đứng nhìn... Chẳng qua, y nghe thấy điều kiện mà Lý Triều Ca đưa ra, khuôn mặt méo mó một lúc.
Cô gái này, đến cả nhờ người ta cũng khác người.
Bạch Thiên Hạc chọn đúng thời cơ nhảy khỏi cây, thuận theo động lượng đá vào đầu gấu đen, xoay người một cái bay lên không trung, hỏi: "Cô muốn ta làm gì?"
"Quấn lấy nó."
Yêu cầu này không thành vấn đề với Bạch Thiên Hạc, tuy y từng học công phu quyền cước, nhưng dù sao khinh công mới là sở trường. Đánh đơn thì Bạch Thiên Hạc không được, nhưng kiềm hãm gấu đen, thả diều với nó, Bạch Thiên Hạc dám nhận vẫn ổn.
Bạch Thiên Hạc dùng khinh công, xuất quỷ nhập thần trong rừng cây, thường đạp gấu đen một cước. Gấu đen bị y quấy rối phiền vô cùng, chỉ lát sau đã cáu kỉnh rít gào.
Lý Triều Ca nhân cơ hội ngưng tụ chân khí trên thân kiếm, nhắm thẳng đầu gấu đen. Vốn gấu da dày thịt béo, con gấu này còn là con quái vật được tăng cường thể lực, tấn công vào cơ thể nó, từ từ tìm mệnh môn (2) của nó rất lâu, chẳng bằng trực tiếp đập vỡ đầu.
Chỉ cần đập vỡ đầu, bất kể yêu vật gì cũng chết, đơn giản gọn gàng.
Lý Triều Ca nhân lúc tầm mắt gấu đen bị Bạch Thiên Hạc thu hút, bay người lên, chém một kiếm thật mạnh vào đầu gấu đen. Trên thân kiếm của Lý Triều Ca có chân khí, nhưng vẫn không đâm thủng được da lông của gấu đen, chẳng qua trên đầu gấu đen bị đập mạnh một cái, cũng không chịu nổi.
Gấu đen vô cùng tức giận, vọt về phía Lý Triều Ca, dùng sức đánh một chưởng. Lý Triều Ca không đỡ, ở khoảng cách cực gần nàng nhảy lên, một chân dẫm lên chân trước của gấu đen, trước khi gấu đen kịp bắt lấy, theo lực của một chưởng đó mà bay ra ngoài.
Sức lực gấu đen rất lớn, lần này ném Lý Triều Ca đi rất xa, đúng lúc tránh thoát đòn tấn công của gấu đen. Gấu đen nhận ra mình bị người ta lợi dụng, vừa giận vừa tức, gào thét đuổi theo sau Lý Triều Ca. Tiếc là cơ thể gấu đen khổng lồ, sao so được với Lý Triều Ca nhẹ nhàng. Nàng thong thả mượn lực xoay người trên cây, ung dung đáp lên ngọn cây.
Khi hạ xuống, nàng vô tình nâng mắt, đúng lúc thấy người ngồi trên lưng ngựa đối diện, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Chàng cưỡi ngựa trắng, mặc áo trắng, cầm dây cương, ngồi thẳng mà ung dung trên yên ngựa. Ở giữa có một chiếc lá khô bay xuống, tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không nói gì.
Rõ ràng cách đó không xa là chiến trường quyết liệt, nhưng đối với chàng, lại như đi dạo trong sân vườn nhà mình.
Con ngươi Lý Triều Ca co lại, đến cả khi hai chân chạm đất cũng không nhận ra. Nàng chưa từng gặp người này, nhưng chàng lại khiến nàng có một loại cảm giác quen thuộc không gì sánh bằng.
Thần tiên mà nàng nhìn thấy năm mười hai tuổi kia ở núi Bình, cũng với người bịt mặt mấy ngày trước xuất hiện ở rừng Hắc Lâm, phải chăng là chàng?
Lý Triều Ca khiếp sợ vô cùng, nhất thời quên mất nàng còn đang trong trận chiến.
Lúc này đất đá trên mặt đất rung lên, Bạch Thiên Hạc ở phía sau gào thét như sắp chết: "Em gái, cuối cùng cô đang làm gì thế? Chỗ ta sắp không xong rồi!"
Lý Triều Ca hoàn hồn, vội vàng nâng tay dựng thẳng kiếm, đi lên phía trước giúp Bạch Thiên Hạc. Lý Triều Ca và Bạch Thiên Hạc, một người tấn công, một người kiễm hãm, tuy là lần đầu hợp tắc, nhưng hai bên đều là người thân kinh bách chiến (3), phối hợp chặt chẽ, không lâu sau, gấu đen khổng lồ đã ngã quỵ trên mặt đất.
Sau khi gấu đen ngã xuống, Bạch Thiên Hạc cũng kiệt sức ngã xuống. Rất kích thích, y lớn thế này, còn chưa bao giờ trải qua chiến đấu kịch liệt như thế. Nguy hiểm, nhưng cũng sảng khoái!
Dù sao công lực hiện tại của Lý Triều Ca không thể so với kiếp trước, dáng vẻ nàng cũng hơi chật vật. Nàng nâng tay lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về nơi vừa rồi. Nhưng, nơi đó đã không một bóng người.
Chàng lại biến mất?
Cuối cùng chàng có tồn tại thật không, hay là vẫn chỉ là ảo giác của nàng?
Lý Triều Ca thật sự không chịu được, dùng chân đá quần áo của Bạch Thiên Hạc, hỏi: "Này, người vừa rồi cưỡi ngựa, cậu có thấy không?"
Bạch Thiên Hạc nằm trên mặt đất, y lười không nhúc nhích, thuận miệng nói: "Có chứ. Chỗ này có một con gấu đen to như thế, ngựa của y không sợ hãi, đúng là ngựa tốt!"
Lý Triều Ca đang cau mày suy tư, nghe thấy lời Bạch Thiên Hạc, vừa tức vừa ngại: "Cậu chỉ để ý mấy cái này?"
Sao Bạch Thiên Hạc lại không hiểu ý Lý Triều Ca. Vừa rồi hai người bọn họ và gấu đen chiến đấu, người đàn ông này đứng cách đó không xa, thậm chí chàng còn không xuống ngựa. Thế mà gấu đen chỉ quấn lấy bọn họ, hoàn toàn không tấn công người đàn ông áo trắng thoạt nhìn không có tính công kích kia.
Thật ra Bạch Thiên Hạc sớm đã chú ý tới người này, y nhìn thấy người đàn ông đó như đi dạo sân vắng, trấn định tự nhiên, còn tưởng mình gặp quỷ. Y cố chịu không nói, không ngờ, Lý Triều Ca cũng nhìn thấy.
Không phải quỷ, thì phải là người. Gấu đen tấn công bọn họ mà không tấn công người đàn ông áo trắng, hoặc là người đàn ông đó có thuật ẩn thân đặc biệt, hoặc là đạo hạnh của người đàn ông này rất cao, vượt qua gấu đen rất nhiều.
Động vật tìm lợi tránh hại, vậy nên không dám khiêu khích kẻ địch mạnh hơn mình.
Bất kể là cách giải thích nào, nghĩ kĩ lại đều đáng sợ.
Bạch Thiên Hạc như bãi bùn loãng nằm trên mặt đất, một lần nữa nghi ngờ sự nhận thức của mình.
Một cô không biết có phải công chúa Đông Đô đi lạc hay không, có thể tay không đánh gấu, một công tử thế gia ở khu vực vây săn thoạt nhìn bình thường, có thể khiến gấu lớn sợ đến mức không dám tới gần.
Triều đình thế mà ngọa hổ tàng long (4) như thế? Chẳng lẽ nhiều năm qua quan phủ không quan tâm đến giang hồ, thực ra là thủ hạ lưu tình (5)?
Sau khi Lý Triều Ca và Bạch Thiên Hạc đánh ngất gấu đen đi, không lâu sau, nội thị mặc áo đỏ tới. Nội thị dè dặt nhìn gấu lớn nằm trên mặt đất, sau khi xác định chắc chắn nó đã chết, mới đi tới như trút được gánh nặng: "Vị cô nương này, vị lang quân này, Thánh nhân cho mời."
Bạch Thiên Hạc xiêu vẹo nằm trên mặt đất, nhìn như cà lơ phất phơ, thực ra đang xem sắc mặt Lý Triều Ca. Lý Triều Ca thu kiếm, nghiêm mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Lý Triều Ca không hề phản kháng đi theo sau nội thị, ánh mắt Bạch Thiên Hạc đảo qua một vòng, nhảy lên khỏi mặt đất như cá chép, theo sau Lý Triều Ca, dự định đến phía trước ngóng chuyện.
Lý Triều Ca nhanh chóng bị đưa đến trước mặt Lý Trạch. Bên người hoàng đế có rất nhiều người vây quanh, ông nhìn thấy Lý Triều Ca đến, từ xa đã chủ động hỏi: "Là cô giết gấu?"
Lý Triều Ca nhìn thấy hoàng đế, đến ngón tay cũng căng thẳng. Cả cơ thể nàng căng cứng, trên mặt lại lạnh lùng thản nhiên gật đầu: "Dạ. Không chỉ mỗi ta, còn có người khác giúp đỡ."
Hoàng đế hiểu rõ, tuy ông sống an nhàn sung sướng, không hiểu võ công, nhưng dù sao cũng có thể nhìn ra trong cuộc chiến vừa rồi, ai đóng góp nhiều nhất. Không có người khác, nàng vẫn có thể giết gấu đen, chẳng qua tốn thời gian hơn một chút; nhưng nếu không có nàng, chỉ dựa vào người đàn ông kia, bất kể thế nào cũng không thể giết gấu đen.
Hoàng đế ít khi gặp được người võ công mạnh mẽ như vậy, mà sức mạnh kinh người đấy còn ở trên người một cô gái nhỏ. Hoàng đế tò mò, hiền hòa hỏi: "Cô tên là gì, quê quán ở đâu, cha mẹ là ai? Nhìn cô cũng không lớn, vì sao có được võ công mạnh như thế?"
Lý Triều Ca chỉ nắm chặt kiếm, bởi vì dùng quá sức, ngón tay đều căng đến mức trắng bệch. Nàng dừng một chút, mới có thể điều khiển giọng nói của mình, nói đều đều: "Ta đi lạc từ nhỏ, không biết cha mẹ là ai, được một hiệp khách nuôi lớn. Ta và cha nuôi ở Kiếm Nam, cũng xem như người Kiếm Nam."
Đi lạc từ nhỏ, Kiếm Nam... Hoàng đế nghe vài chi tiết đấy, đôi mắt chuyển động. Không biết vì sao ông ta bỗng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt Lý Triều Ca. Vừa rồi ông ta đã cảm thấy quen thuộc, hiện tại nhìn kĩ, quả nhiên càng giống.
Giọng nói hoàng đế bất ngờ căng lên, hỏi: "Cô đi lạc khi nào, năm nay bao nhiêu?"
"Ông lão nói lúc nhặt được ta sáu tuổi, giờ đã qua mười năm, vừa đúng mười sáu."
Y như dự đoán của Lý Triều Ca, sắc mặt hoàng đế thay đổi, truy hỏi: "Vậy cô có biết họ tên mình không?"
Lý Triều Ca lắc đầu: "Không biết, chỉ nhớ trước đây hình như có người gọi ta là Triều Ca, mấy năm nay ông lão với những người khác đều gọi ta là Triều Ca."
Tin tức công chúa An Định đi lạc đã loan khắp thiên hạ, hoàng đế có thể nhận ra, sao những người khác lại không hiểu. Rất nhiều tùy tùng, thị vệ lộ vẻ hoài nghi, sao có thể trùng hợp như vậy, Thánh nhân và Thiên hậu đến hành cung giải buồn, tình cờ bị thú hoang tấn công, tình cờ được người ta cứu, lại tình cờ là người có thân thế giống công chúa An Định?
Trên đời này làm gì có gì tình cờ mà lại hoàn hảo đến thế?
Vẻ mặt nội thị thân cận hoài nghi, nhưng hoàng đế lại rơi vào nỗi nhớ máu mủ.
Ông đẩy tùy tùng ra, người xung quanh cùng gọi "Bệ hạ", hoàng đế không quan tâm, cố ý đi ra khỏi vòng bảo vệ, đứng trước mặt Lý Triều Ca, cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng.
Sống lưng Lý Triều Ca căng cứng. Hoàng đế nhìn một lúc, khóe mắt bỗng ướt, xoa tay nói: "Giống, giống quá."
Hai má và trán giống hệt Thiên hậu thời trẻ, mềm mại mượt mà, khuôn mặt trứng ngỗng. Mà ánh mắt và mũi nàng, lại cao và sâu như hoàng tộc Lý thị.
Tổ tiên nhà họ Lý có dòng máu người Hồ, khuôn mặt tươi sáng rắn rỏi. Nàng chắc chắn đã kế thừa những nét đẹp của cả cha và me, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da mềm mịn, dung mạo tinh tế, mũi cao. Nhất là ánh mắt nàng, cong cong tuyệt đẹp, lông mi nỏ dài, khóe mắt hơi cung, trong xinh đẹp có một luồng sát khí.
Lý Triều Ca biết rõ còn cố tình hỏi: "Sao thế?"
Hoàng đế nâng tay lau giọt nước mắt bên khóe mi, nắm chặt lấy tay Lý Triều Ca, xúc động nói: "Con ơi, con không phải người Kiếm Nam, cũng không tên là Triều Ca. Con sinh ra ở Trường An, tên của con, là Lý Triều Ca."
_______ Chú thích:
(1): Kẻ thù tự nhiên
(2): Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ.
(3): Trải qua trăm trận đánh → giàu kinh nghiệm
(4): Chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
(5): Giơ cao đánh khẽ