Lần này Tiêu Tông Kính ra ngoài, lại mấy ngày không về.
Chiều hôm ấy, Khương Tiểu Ất nằm trên giường nghỉ ngơi, trằn trọc không ngủ được, chợt nhớ đến mùi hương cô ngửi thấy trên núi Thạch Cổ ngày đó. Sau vài ngày bình tĩnh lại, cô chợt nhớ ra mình đã ngửi thấy mùi hương lạ này ở đâu rồi. Tiếng gió, ánh đèn, bóng trúc, bột màu đỏ…
Khương Tiểu Ất lật người xuống giường, ra khỏi phòng. Gió lạnh thổi vào mặt, cô ngẩng đầu lên, từng hạt tuyết trắng đang rơi trên bầu trời.
Khi Khương Tiểu Ất đến Thập Bát Hương, tuyết đã rơi dày. Từ Tử Yên đang tận hưởng cuộc mây mưa trong phòng, Khương Tiểu Ất đành đứng chờ ở ngoài cửa. Cô nhìn những cành trúc dần dần bị tuyết đè cong xuống, từng lớp từng lớp như liễu mùa xuân.
Không biết đã bao lâu, cửa mở ra, một người đàn ông cường tráng cười hì hì bước ra, trên mặt vẫn còn ửng hồng vẻ sung sướng. Y liếc nhìn Khương Tiểu Ất một cái, không nói gì, lướt qua.
Từ Tử Yên áo đỏ xốc xếch, tóc xõa dài, dựa vào cửa, giọng đưa đẩy: “Hóa ra là Khương công tử đến, mời vào.”
Khương Tiểu Ất bước vào phòng, âm thầm hít một hơi, quả nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT