Lưu Thúc Phạm đứng bên quan sát một lúc, cẩn thận tiến lên, hỏi Tiêu Tông Kính về kế hoạch ngày mai, vì trong thư còn có câu “đặt phục kích giết hắn”.
Tiêu Tông Kính nói: “Đừng đánh rắn động cỏ, ngày mai bảo bọn họ dọn sạch phố chợ Cư Thủy là được.”
Lưu Thúc Phạm đáp ứng, lại nói: “Đại nhân, vậy còn Nam Xích Loan thì sao? Trương Thiên Hộ theo ngài về đã chất quân lương lên xe rồi.” Quân Nam cần quân lương để ổn định quân tâm, theo kế hoạch ban đầu, họ phải xuất phát vào sáng mai.
Tiêu Tông Kính suy nghĩ một lúc, nói: “Ông về nói với họ, chờ một ngày, nếu tối mai đổi con tin không có vấn đề thì để họ khởi hành, phòng ngừa địch điều hổ ly sơn.”
Lưu Thúc Phạm nói: “Đại nhân anh minh! Như vậy vừa không làm chậm trễ việc áp tải quân lương, lại có thể bắt gọn bọn giặc!”
Tiêu Tông Kính đột nhiên hỏi: “Ông có mang tiền không?”
“Dạ?” Lưu Thúc Phạm ngẩn ra. Tiêu Tông Kính từ khi đến Phong Châu luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khiến ông ta lo sợ, như đi trên băng mỏng. Không ngờ lúc này lại hỏi ông ta xin tiền. Điều này đúng ý Lưu Thúc Phạm, ông ta vội gọi sư gia. “Nhanh nhanh nhanh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT