Lời này của Lữ Viên khiến Khương Tiểu Ất hứng thú.
“Viên huynh đệ vì sao lại nghĩ vậy?”
Lữ Viên: “Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, Thanh Đình Bang và Thiên Môn ở Phong Châu đều thuộc hàng lão làng. Đặc biệt là Thiên Môn, họ lập phái còn trước cả khi Đại Lê lập triều, gốc rễ sâu dày, tài lực hùng hậu. Hơn nữa, môn phái của họ luôn có quy củ, tuyệt không tham gia việc quan, sao lại phải gây ra vụ án lớn như vậy ngay trước cửa nhà mình?”
Khương Tiểu Ất thầm nghĩ, lời này của cậu ta có vài phần đạo lý.
Cô lại hỏi: “Vậy Thanh Đình Bang thì sao?”
Lữ Viên xoa cằm, nói: “Thanh Đình Bang thì khó nói, họ không có gốc rễ sâu như Thiên Môn, mới nổi lên vài năm gần đây. Nhưng họ ở Phong Châu cũng có tiếng tăm, tuy mấy năm gần đây không thịnh vượng lắm, nhưng cũng có chút thu nhập, không cần phải cướp vụ này, đắc tội triều đình, rước họa vào thân. Nhưng…” Cậu ta đổi giọng, lại nói: “Ta lại mong là Thanh Đình Bang làm.”
Khương Tiểu Ất: “Ồ? Vì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT