21
Từ sau lần Tạ Văn đợi tôi ở khu chung cư, mẹ không cho tôi ra ngoài nữa.
Bà mua rất nhiều nguyên liệu, dành cả đêm không ngủ nấu cho tôi những bát canh nóng hổi.
Trước đây, tôi cũng đã từng làm như vậy cho Tạ Văn.
“Ăn chút đi con,” mẹ ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận thổi từng thìa canh cho nguội rồi mới đưa tới miệng tôi, “vì mẹ, con ăn một chút thôi.”
Nhưng tôi chẳng thấy đói chút nào.
Bát canh thơm lừng, trên bề mặt còn nổi những vệt dầu vàng óng, nhưng trong mắt tôi, nó chẳng khác gì một đống đồ ăn thừa đã ôi thiu từ lâu. Nhìn lâu một chút thôi cũng khiến tôi buồn nôn không chịu nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play