Động tác của cô nhanh nhẹn và thành thạo, đôi tay thoăn thoắt như bay, mồ hôi toát ra lấm tấm trên trán.

Trời nóng quá, chỉ cần cử động một chút là mồ hôi đã tuôn ra như tắm.

Lúc này, sợi củ cải đã ra nước sau khi được ướp muối. Cô dùng lực vắt khô nước trong củ cải để bắt đầu trộn nhân.

Cô ấn nhẹ vào khối bột đã ủ, hài lòng với độ phồng của nó. Cô chia bột thành từng viên nhỏ và dùng cán để lăn thành những miếng vỏ mỏng. Sau đó, cô cho nhân vào, tạo thành những chiếc bánh bao với nếp gấp đẹp mắt, đều nhau như những tác phẩm nghệ thuật.

Cô cho bánh bao vào nồi hấp từ nước lạnh. Ở một bên khác, mùi thơm từ nồi cháo dần dần tỏa ra khắp nhà. Khi mở nắp ra, gạo đã nở bung, cháo đặc sệt, sóng sánh. Cô thêm thịt nạc đã ướp sẵn và trứng bắc thảo cắt nhỏ vào nồi, vừa khuấy đều vừa đun cho cháo ngấm đều hương vị. Khi cháo sắp xong, cô thả rau xanh thái nhỏ vào và đun thêm một phút, rồi nêm muối.

Một nồi cháo trứng bắc thảo thịt nạc thơm lừng đã hoàn thành. Khắp căn nhà ngập trong hương thơm hấp dẫn. Cô múc một bát, húp một muỗng và ngay lập tức cảm nhận được vị ngon đến nỗi như khiến chân mày rụng xuống. Cháo sánh mịn, thơm phức, mỗi hạt gạo tan ngay trong miệng, trứng bắc thảo không hề có mùi tanh, còn thịt nạc hòa quyện hoàn hảo trong cháo, ngon đến mức khó cưỡng.

Cánh cửa hé mở bị đẩy ra, một cậu bé mặt tròn trịa bước vào. Ngay lập tức, cậu bị mùi thơm quyến rũ đến mê mẩn, không ngừng hít hà mùi thức ăn.

“Tiểu Dạng? Em ở nhà một mình à? Em nấu món gì thế? Sao mà thơm thế này?”

Theo sau cậu là một thiếu niên cao gầy, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

Đó chính là hai anh em nhà lớn: Hoa Chí Hồng và Hoa Chí Vĩ. Hai người vừa được nghỉ hè, đã phải đi đường suốt buổi sáng để về nhà. Vừa bước vào sân, họ đã bị mùi thức ăn thơm lừng đánh gục.

Hoa Dạng khẽ nhíu mày, trong nhà này, mọi người đều không có thói quen gõ cửa, muốn vào thì vào ngay.

Cô không quen thân với hai người này vì khoảng cách tuổi tác khá lớn, nên chỉ liếc qua họ một cái, lạnh nhạt chào hỏi rồi tiếp tục húp cháo.

Hoa Chí Vĩ nhìn chằm chằm vào bát cháo của Hoa Dạng, bụng cậu đói meo, kêu òng ọc liên tục, nước miếng gần như chảy ra.

“Tiểu Dạng, cho anh ăn một bát nhé.”

Dù không biết đó là loại cháo gì, nhưng chỉ ngửi thôi đã khiến cậu thèm thuồng.

Hoa Dạng luôn bảo vệ đồ ăn của mình. Trong tình cảnh nhà nghèo như hiện tại, cô càng phải tiết kiệm và tính toán từng bữa ăn. “Anh hai à, em nghĩ mình chưa thân thiết đến mức chia sẻ đồ ăn đâu nhỉ?”

Họ chưa từng cho cô bất cứ thứ gì, cũng không hề quan tâm đến cô. Đối với cô, họ chẳng khác gì những người xa lạ.

Hoa Chí Vĩ sững người, quay lại nhìn anh trai mình. Ánh mắt của Hoa Chí Hồng thoáng chút dò xét, đây là lần đầu tiên anh thực sự để ý đến cô em họ này.

Hoa Dạng chẳng hề sợ ánh mắt đó. Cơ thể này là của mình, mình việc gì phải sợ?

Nồi hấp phát ra âm thanh sôi sục, Hoa Dạng mở nắp ra, những chiếc bánh bao trắng tròn, bốc hơi nghi ngút, trông đáng yêu vô cùng.

Cô lấy thử một chiếc bánh bao nhân củ cải và miến, cắn một miếng để thử. Nhân bánh mặn mà, thơm ngon, chẳng thua kém gì bánh bao nhân thịt. Vỏ bánh mềm mại và xốp, khiến cô không kiềm được mà mỉm cười mãn nguyện, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Tiếng “ực” nuốt nước miếng vang lên. Hoa Dạng nhìn sang và thấy Hoa Chí Vĩ đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Gia đình đã chia nhà rồi, cậu cũng ngại không dám giành đồ ăn của cô em họ.

Đột nhiên, một cuốn sổ bìa đen được đưa tới trước mặt cô. Ánh mắt Hoa Chí Hồng, người anh cả, thoáng ý cười: “Đây là sổ mới mua, anh tặng em.”

Hoa Dạng nhướng mày, thầm nghĩ: Anh cả đúng là biết điều. Cô hào phóng nhận cuốn sổ rồi quay người múc hai bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, đưa cho họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play